Giết chóc, ngày tiếp nối đêm. Chỉ một hiệu lệnh, cả vùng đất bỏ hoang đều cháy lên ngọn lửa chiến tranh…
"Ầm!"
Trong thiên địa yên tĩnh, một cây cờ màu đen bỗng cắt ngang bầu trời, nghiêng nghiêng cắm vào trong đất bùn. Mặt cờ rung lên, trên lá cờ màu đen là một bộ xương khô màu đen đang phun lửa, trong mắt đỏ rực màu máu. Đây chính là cờ hiệu của Sát Lục chi chủ.
Sau khi lá cờ Sát Lục xuất hiện, những tiếng gầm gừ như thủy triều từ thấp đến cao vang lên từ đầu cùng thiên địa…
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn. Một đội quân toàn thân mắc giáp đen nặng nề, hành quân như lửa, trong nháy mắt nhấn chìm nơi lá cờ cắm xuống. Một bàn tay duỗi ra từ bên dưới áo giáp tỏa ra từng luồng hàn khí, cầm lấy cột cờ, cổ tay rung lên nhổ lấy lá cờ Sát Lục. Khuôn mặt được che phủ bên dưới áo giáp lóe lên một luồng sáng lạnh, đảo qua từng đạo khí tức tán loạn phía sau sương mù xa xa, sau đó điềm nhiên nói:
- Giết!
Phía sau, đại quân như thủy triều tràn qua, chỉ lưu lại giết chóc và hủy diệt…
Trong hư không, loáng thoáng có một đôi mắt băng lãnh vô tình nhìn chằm chằm cả vùng đất bỏ hoang. Lá cờ Sát Lục từng cây giống như mọc rễ nẩy mầm, không ngừng cấm sâu thêm vào trong đất bùn của vùng đất bỏ hoang.
Sau Thị Huyết chi ma, càng ngày càng có nhiều cường giả hiếu sát gia nhập dưới trướng Phong Vân Vô Kỵ. Đối với những thế lực gặp phải trên đường chinh phạt, hắn chỉ nói một câu: "Thần phục hay là chết!"
Phàm là cự tuyệt, toàn bộ đều giết không cần hỏi. Một thanh Kiếp Ma đao sát khí lẫm liệt, vô cùng bá đạo, một Hấp Tinh đại pháp phá tan muôn ngàn lĩnh vực. Phong Vân Vô Kỵ dựa vào hai bộ ma công cường hoành, tiêu diệt rất nhiều nhân vật cường hãn tại vùng đất bỏ hoang. Danh tiếng của Sát Lục chi chủ tại nơi này lên nhanh như diều gặp gió. Trên cơ sở máu và lửa, một vương triều Sát Lục thuộc về đệ nhất phân thần đang dần dần hình thành…
Không ngừng chinh phạt, không ngừng lớn mạnh, dùng chiến tranh để nuôi chiến tranh. Trong mấy tháng, Phong Vân Vô Kỵ đã có hơn hai trăm thủ hạ thực lực ngang ngửa với Thị Huyết chi ma. Ban đầu còn cần còn cần hắn tự mình động thủ, nhưng về sau, mỗi đường chia binh, Phong Vân Vô Kỵ đều phái hơn mười cường giả như Thị Huyết chi ma tọa trấn. Về phần cường giả sở hữu lĩnh vực, thủ hạ của hắn cũng có hơn năm mươi người.
Những kẻ sở hữu lĩnh vực này, toàn bộ đều là khuất phục dưới uy lực của Hấp Tinh đại pháp. Hấp Tinh đại pháp tầng thứ tám bá đạo tuyệt luân, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người, cho đến bây giờ Phong Vân Vô Kỵ vẫn chưa hề gặp phải lĩnh vực mà nó phải bó tay.
Phạm vi lãnh địa khống chế ngày càng lớn, cường giả gia nhập vào vương triều Sát Lục cũng càng ngày càng nhiều. Trải qua mỗi trận chiến, thực lực của Phong Vân Vô Kỵ lại mạnh hơn một phần.
Mỗi lần thi triển Hấp Tinh đại pháp, Phong Vân Vô Kỵ lại thu được rất nhiều ma nguyên. Những ma nguyên này không ngừng bồi dưỡng, khiến cho công lực của hắn tiến triển cực nhanh.
Được sát khí rèn luyện, thân thể Phong Vân Vô Kỵ không ngừng tiếp cận đến Ma Thần. Mặc dù muốn hoàn toàn thành tựu thân thể Ma Thần thì còn phải dựa vào Trọc Thế ma trì, nhưng biến đổi của thể chất cũng khiến cho năng lực thực tế mà hắn có thể phát huy được tăng cường không ít.
Cùng lúc đó, theo sát lục vương triều lớn mạnh, số lần cần Phong Vân Vô Kỵ ra tay cũng càng ngày càng ít. Nhờ vậy, hắn có thể dành nhiều thời gian để tinh luyện võ công, mỗi khi rảnh rỗi đều ngồi xếp bằng minh tưởng, đồng thời dùng ma thức quan sát tiến trình chinh phạt của Sát Lục đại quân, thường xuyên khống chế thế cuộc, điều binh toàn diện.
Danh tiếng của Sát Lục chi chủ như mặt trời giữa ban trưa. Tại trung ương lãnh địa mà Phong Vân Vô Kỵ chinh phục được, một tòa ma cung khổng lồ đang được khởi công xây dựng, hùng vĩ và tráng lệ. Tòa ma cung này sẽ trở thành hành cung của Phong Vân Vô Kỵ tại vùng đất bỏ hoang, vì vậy tất cả Sát Lục thủ hạ đều càng thêm cẩn thận…
Trên mặt đất mênh mông, Phong Vân Vô Kỵ ngồi trên một tảng đá trơ trọi màu tối không cao lắm, những đường nết gồ ghề kéo dài đến sương mù dày đặc. Chung quanh người hắn năm mươi trượng, một vòng ma tộc giáp đen khí tức cường đại quỳ rạp trên đất, trán cúi sát mặt đất, thân thể không nhúc nhích, giống như đã hóa thành những tảng đá.
Một đoàn sương tím dày đặc bao phủ bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, bên trong thỉnh thoảng phát ra những tiếng phì phò.
"Hô!"
"Hấp!"
Tiếng hít thở rõ ràng phiêu đãng trong không khí. Mỗi một lần hít vào thở ra, đoàn sương tím bên ngoài thân thể Phong Vân Vô Kỵ lại co rút một phen, mỗi lần hít vào lại trở nên rõ ràng hơn một chút. Tại phía sau, một bóng người màu tím giống hệt như hắn ngồi xếp bằng bất động, tư thái cũng giống nhau như đúc.
"Phù!"
Khi Phong Vân Vô Kỵ thở ra, bóng người như hư ảo phía sau cũng khẽ lay động một chút, đường nét dần dần trở nên mơ hồ, trong xa xăm dường như có tiếng gầm mãnh thú.
Áo bào che gối, khải giáp che thân, Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng lơ lửng trên mặt đất khoảng ba tấc, hai tay đặt trên đầu gối đối diện nhau. Giữa hai tay, Kiếp Ma đao phát ra ánh sáng thâm trầm đen kịt, giống như một đầm nước đen. Đoàn ánh sáng đen kịt hình thoi kia chiếu rọi khuôn mặt lạnh lẽo của Phong Vân Vô Kỵ nửa trắng nửa đen, lộ ra một loại khí tức tà dị.
"Đùng!"
Mỗi khi đao ý vận đến chỗ sâu, phía sau Phong Vân Vô Kỵ lại nổi lên mây đen cuồn cuộn, sấm sét ngang trời, từng khe nứt hư không to lớn không ngừng sinh diệt, cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Trong ý thức hải của Phong Vân Vô Kỵ, tất cả tinh lực đều đặt vào thôi diễn và thôi động đao ý của Kiếp Ma đao. Loại ma quyết công kích đơn thể khổng lồ này không chỉ có thể khiến cho ma nguyên phát huy mức độ công kích lớn nhất, hơn nữa khi Phong Vân Vô Kỵ từ từ niệm chú, đao ý của Kiếp Ma đao tăng lên còn có thể đề cao ma thức, cùng với những quy tắc tràn ngập bên thân nhưng rất ít người có thể phát giác được rõ ràng.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ có một minh ngộ, đó là chỉ công kích đơn thuần thì không thể khiến cho Ma giới hủy diệt. Thức thứ chín của Kiếp Ma đao được xưng là Thiên Địa Ma Kiếp, một chiêu xuất ra, vị diện sụp đổ, vạn vật hủy diệt, trong đó nhất định phải có tác dụng của một loại quy tắc cực mạnh.
Dùng quy tắc tác dụng quy tắc, mới có thể khiến cho cả Ma giới vị diện tan vỡ.
Lúc trước khi Đông Phương Phá Thiên truyền lại Kiếp Ma Đạo, tổng cộng có chín thức, mỗi một thức đều có một thiên công quyết thâm thuý khó hiểu. Mỗi một thiên công quyết đều dài đến mấy ngàn chữ, hơn nữa khi thôi động đều rất hao tâm huyết. Mỗi lần thi triển, Phong Vân Vô Kỵ đều có cảm giác kiệt sức. Dựa vào thân thể cường hoành của ma tộc, điều này gần như là không thể tưởng tượng.
Hấp Tinh đại pháp tầng thứ tám cũng đủ khiến cho Phong Vân Vô Kỵ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì còn có một tia sinh cơ bất diệt. Nhưng để chinh phục thiên hạ, thứ cần chính là công kích cường đại mà không phòng ngự. Tại vùng đất bỏ hoang, địa vị của Sát Lục vương triều cần Phong Vân Vô Kỵ không ngừng cường đại.
Công lực càng cao, Phong Vân Vô Kỵ càng cảm giác được sự thần bí của vùng đất bỏ hoang này. Mỗi khi công lực tăng lên, ma thức của hắn lại cảm ứng được một số nhân vật cường đại mà trước đây không cảm ứng được, khí tức của mỗi người đều rất cường đại và biến thái.
Những nhân vật tạm thời chưa lộ diện này gây ra cho Phong Vân Vô Kỵ áp lực và uy hiếp rất lớn. Nếu như đối mặt với bất cứ người nào trong số đó, Phong Vân Vô Kỵ đều tự tin có bại cũng sẽ không thê thảm, nhưng nếu là cùng tiến lên thì sao?
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích hợp sẽ sống sót, đây là quy tắc áp dụng tại Ma giới, cũng đồng dạng áp dụng tại vùng đất bỏ hoang.
"Ầm ầm!"
Phía sau dãy núi phía đông bỗng vàng lên những tiếng nổ lớn. Chỉ thấy đất rung núi chuyển, xa xa ma khí bốc thẳng đến tận trời, bên trong còn có huyết quang. Chỉ trong chốc lát, một gã ma tộc toàn thân đầy máu bay qua dã núi, xuất hiện trước người Phong Vân Vô Kỵ không xa.
- Chủ công! Ma La thống lĩnh hơn ba ngàn sát lục bộ chúng, đột nhiên gặp phải cường địch, Ma La đại nhân và ba ngàn sát lục bộ chúng toàn quân bị diệt.
Gã đưa tin kia quỳ một gối xuống, trầm giọng nói.
- Ồ!
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: "Rốt cuộc đã đến rồi!"
"Vù!"
Một vệt hình thoi từ trời bay xuống, "ầm" một tiếng cắm vào mắt đất cách Phong Vân Vô Kỵ trăm trượng. Nơi mà nó rơi xuống, từng mảng đất lớn nổi lên lửa địa ngục màu đen cao mấy trượng, khói đặc bốc cao cả ba ngàn trượng, thẳng đến tận trời. Bên trong khói dày, một cây cờ sắt đón gió rung lên, trên lá cờ là một con bò cạp đen kịt, quanh thân bốc lên ngọn lửa dày đặc giống như trên mặt đất…
Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại. Ngay lúc này, trong chu vi trăm trượng, ma khí cuồn cuộn nổi lên mấy ngàn trượng, từng đợt sóng như thác nước chảy ngược, tạo thành một tấm màn không lồ trước người Phong Vân Vô Kỵ.
Tấm màn do ma khí tụ thành chợt lóe sáng, đông đảo nhân mã xuất hiện phía trên. Bầu trời trở nên u ám. Trên mặt đất phía xa, đại quân dày đặc xếp hàng đến tận đầu cùng. Phía trước nhất của tấm màn, rất nhiều ma tộc nhịp chân nhưng không hề nhích lên, dưới chân bọn họ là rất nhiều thi thể tàn khuyết, ma khí màu đen như suối chảy xuôi khắp nơi. Bọn họ đang tiến hành công tác chỉnh lý cuối cùng cho chiến đấu.
- Ngươi chính là Sát Lục chi chủ?
Giữa tấm màn, một đoàn mây không ngừng vặn vẹo biến hóa, tụ thành hình người. Tại phần mặt của bóng ma đeo một tấm mặt nạ dữ tợn. Phía sau, một tấm áo choàng đen đón gió tung bay phất phới. Từng gã ma tộc khí tức cường đại đứng hầu hai bên, im lặng không nói.
- Bổn tọa chính là Ma Hạt đại đế. Từ nơi này trở về hướng đông là lãnh địa của ta. Nếu như ngươi muốn khai chiến, vậy thì đến đây đi, bổn tọa cũng không ngại giết chết ngươi! Có điều trước đó tốt nhất hãy tự đánh giá mình một chút…
Dứt lời áo choàng phía sau hắn liền vung lên. Bên ngoài mấy ngàn dặm, tấm màn giữa thiên địa bỗng khoách triển ra mấy trăm trượng, cảnh tượng hiện ra trước mắt Phong Vân Vô Kỵ bỗng biến đổi. Trong hư không, đông đảo nghịch thần giả lơ lửng giữa trời, số lượng ít nhất cũng có đến mấy ngàn. Lúc này, trong mắt hắn lộ ra một tia sáng sắc bén, như xuyên thấu qua tấm màn nhìn thẳng vào Phong Vân Vô Kỵ.
"Ầm ầm!"
Áp lực quanh người Phong Vân Vô Kỵ tăng lên, không khí đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề. Chỉ nghe từng đợt nổ vang, mặt đất quanh người Phong Vân Vô Kỵ từng phiến nứt ra, khói bụi bốc lên cao trăm trượng, sau đó lả tả đích rơi xuống.
Bên trong khói bụi, vẻ mặt của Phong Vân Vô Kỵ vẫn như thường, sóng xung kích cường liệt lại không một đợt nào có thể đến gần hắn. Sau khi trầm mặc một lúc, Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo một cái, bụi mù tràn ngập trong phạm vi trăm trượng liền bị một cỗ lực lượng vô hình gạt mạnh ra. Khi bụi mù lắng xuống, mặt đất quanh người Phong Vân Vô Kỵ đã sụp xuống mấy chục trượng, chỉ còn lại một cột đá dưới chân hắn chĩa thẳng lên trời.
- Nói xong chưa?
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói.
- Hử?
Bên phía tấm màn vang lên tiếng ngạc nhiên.
"Xoạt!"
Chỉ nghe một tiếng như vải rách, cùng lúc đó, một luồng đao mang màu đen từ trước ngực Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, cắt đứt tấm màn to lớn kia…
Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, tay áo dài khẽ phất lên, sau đó xoay người lại. Tại phía sau, tấm màn to lớn kia từ trên xuống dưới phân thành hai nửa, sau đó nổ tung, hóa thành một phiến ma khí nồng nặc tản ra.
- Đạt Nã Đô Tư!
- Chủ nhân!
Tại nơi sâu nhất trong bóng tối, một đoàn bóng đen lay động, chậm rãi bước ra, chính là Đạt Nã Đô Tư vẫn luôn theo sau như hình với bóng.
- Truyền hiệu lệnh của bổn tọa, tướng lĩnh chinh chiến tứ phương nhanh chóng trở về ma cung, việc chinh phạt vùng đất bỏ hoang tạm thời đình chỉ!
- Vâng thưa chủ nhân!
Đạt Nã Đô Tư cung kính nói, sau đó bước ra một bước, đã xuất hiện cách đó mấy chục trượng, sau mấy bước liền biến mất không thấy.
Sau khi Đạt Nã Đô Tư rời đi, Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, bước giữa không rời đi…
Cờ quạt phất phơ, những ma tộc thân mặc giáp đen bằng hàn bày trận chỉnh tề ở bên ngoài. Giữa trung ương, một tòa cung điện bằng đồng khổng lồ mà hoa mỹ đứng sừng sững. Cung điện cực kỳ tráng lệ, bên ngoài có rất nhiều hoa văn và góc cạnh dùng đồng thau dung hóa tạo thành, từ xa nhìn lại làm cho người ta có cảm giác thần bí, uy nghiêm và mênh mông.
Chỉ hai cánh cửa lớn cũng đã cao gần trăm trượng. Đứng ở dưới ma cung, nhìn lên mây mù màu xám lượn lờ phía trên, làm cho người ta không nhịn được sinh ra một loại cảm giác nhân sinh nhỏ bé.
"Thình thình!"
Mặt đất chấn động, từ bốn phương tám hướng, từng hàng Sát Lục quân đoàn như thủy triều tràn về phía ma cung. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy tinh kỳ phất phới, từng đạo khí tức cường đại phá không truyền đến.
- Tham kiến chủ công!
Từng bóng người xé gió bay đến, hạ xuống đất, cung kính nói.
- Đứng lên đi!
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói, sau đó liền xoay người rời đi. Ngay lúc này, thiên địa bỗng nhiên lay động, ngay cả ma cung đồ sộ trước người cũng bắt đầu rung chuyển.
- Chuyện gì vậy?
Bên ngoài ma cung, chúng sát lục giả đều kinh hãi, đưa mắt nhìn khắp. Chỉ có Phong Vân Vô Kỵ là trong lòng có dự cảm, lập tức ngẩng nhìn lên.
"Làm sao có thể?" – Dựa vào sự trấn định của Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi kinh ngạc, ngẩn người nhìn lên bầu trời…
Trên bầu trời xuất hiện một hố đen cũng không lớn, từng luồng sóng gợn nhàn nhạt bắn về bốn phía. Trong hố đen kia, vài vật thể phát ra ánh sáng thâm trầm nhanh chóng bay ra…
Không chỉ có Phong Vân Vô Kỵ phát giác được điều này, khắp nơi tại vùng đất bỏ hoang, từng đạo ma khí phá không mà đến, hóa thành cầu vồng kinh thiên ngăn chặn vật thể bất minh đột nhiên xuất hiện kia. Thế nhưng vật thể kỳ quái vừa xuất hiện như có linh tính, tự động tránh ra, sau khi lượn vài vòng, liền mang theo tiếng xé gió, tạo thành một cái vết tích thẳng tắp từ bầu trời lao về phía Phong Vân Vô Kỵ…
"Rắc rắc!"
Dưới một áp lực vô hình, bên dưới áo bào của Phong Vân Vô Kỵ, kiện khải giáp chúng ma tướng dâng lên liên tục vỡ vụn ra.
"Cheng cheng cheng cheng!"
Từng tiếng động dị thường vang lên. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, vật thể đột nhiên xé gió bay đến kia lại là vài bộ phận của khải giáp. Trong tiếng leng keng của kim loại va chạm, những bộ phận này bỗng hợp thành một bộ khải giáp đen kịt thâm trầm, bá đạo và dữ tợn.
"Bồng!"
Phía sau vai Phong Vân Vô Kỵ, áo choàng màu đen dài chấm đất vung lên, theo gió bay phần phật.
"Chủ nhân, cuối cùng tôi đã tìm được ngài rồi!" - Thanh âm đã lâu của Sát Lục chi hồn vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ…