Chương 496: Chiến tranh vương triều (2) Ngày thứ hai sau khi Trung Ương ma sơn di chuyển, ba đại quân đoàn bắt đầu xuất kích, tiêu diệt những thế lực tại khu vực trung tâm Ma Giới, nhưng lại tạm thời bỏ qua một số thế lực mạnh.
Nhận thấy thực lực cường hãn của vương triều Trung Ương, những thế lực kia cũng tạm thời án binh bất động, chỉ mong có ai đó ra tay tiêu diệt thế lực này.
Liên tục năm ngày, trang tâm Ma Giới đã bắt đầu cuộc thanh tẩy thế lực. Trong quá trình này, quân đoàn Ám Hắc và quân đoàn Đệ Thất Thiên Ma Hoàng đều tiến hành thay máu mới, thu nhận một số yêu ma cường đại không chính quy để bổ sung quân lực. Trong ba đại quân đoàn, chỉ có quân đoàn Hủy Diệt là có động tĩnh gì, vẫn giữ nguyên tất cả thành viên đến từ Thái Cổ.
Sau khi tạm thời chấn nhiếp những thế lực lớn nhỏ tại trung tâm Ma Giới, Phong Vân Vô Kỵ không để ý đến đám người Thái Huyền khuyên can, dẫn theo Bội Lý Tư đi đến vùng phía tây Ma Giới.
Tại phía tây Ma Giới.
Phong Vân Vô Kỵ và Bội Lý Tư đứng trên một vùng rừng núi, ven bờ là một khu vực đá sông trơ trọi.
Trên người Phong Vân Vô Kỵ hiện đang mặc "Sát Lục chiến giáp". Sau khi hấp thu đầy đủ sát lục khí tức, bề ngoài của bộ áo giáp giả này đã không khác bao nhiêu so với Sát Lục chiến giáp.
- Chính là chỗ đó.
Phong Vân Vô Kỵ dùng ý thức cảm ứng một lúc, sau đó chỉ về một khu sơn mạch rộng lớn trơ trọi phía đông, thì thào lẩm bẩm. Thân thể nhoáng một cái, liền mang theo Bội Lý Tư xuất hiện ở ven khu vực.
Phong Vân Vô Kỵ vừa mới tới gần, liền cảm giác được một đoán sát lục khí ẩn tàng tập trung vào hai người bọn họ.
Phong Vân Vô Kỵ tâm niệm khẽ động, thần thức liền ra bao trùm cả tòa sơn mạch.
- Kỳ lạ thật, không thấy có bất cứ quân đoàn Sát Lục nào tồn tại.
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày nói.
- Chủ công, ngài thử nhỏ một ít máu lên bộ xương khô ở đó một chút xem.
Bội Lý Tư bỗng chỉ về phía một bộ xương khô không hề dễ thấy nơi chân núi.
- Ngươi nghĩ ra gì sao?
- Chỉ là suy đoán thôi. Chủ công đã cảm nhận được sát lục khí tức trong ngọn núi này, nhưng dùng ma thức tìm tòi lại không thấy gì, chỉ có một khả năng, đó là tất cả tùy tùng của Sát Lục đều ở trong một không gian khác, ngọn núi này chỉ là một thông đạo nối liền.
Bội Lý Tư suy nghĩ một chút nói:
- Bằng không, chủ nhân không thể nào không phát hiện ra được.
- Nếu là vậy, không cần phải nhỏ máu làm gì.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói, dứt lời ánh mắt liền biến ảo mấy lần, sau một lát trong đôi mắt bỗng tỏa ra một vầng sáng rực rỡ.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Bội Lý Tư, trước tòa sơn mạch trơ trọi này, hư không bỗng nổi lên từng làn sóng gơn, mà thân thể Phong Vân Vô Kỵ thì lại vặn vẹo biến hóa một cách kỳ dị, hơn nửa người đã hóa thành sương mù cuồn cuộn.
Thiên Ma thần thông, môn thần thông đến từ Vực Ngoại Thiên Ma Thiên này có rất nhiều ảo diệu liên quan đến không gian. Lúc Phong Vân Vô Kỵ bế quan, cũng thuận tiện nghiên cứu Thiên Ma thần thông này một phen, trong đó có một năng lực là "Thiên Ma chi mâu", có thể hóa thân thành Thiên Ma, dùng ánh mắt của Thiên Ma để nhìn thấu không gian.
- Đi thôi!
Phong Vân Vô Kỵ nắm lấy cổ tay Bội Lý Tư, phóng ra một bước, liền biến mất phía trước dãy núi này.
Bội Lý Tư chỉ cảm thấy không gian trước mắt biến ảo, đủ loại hoa văn uốn khúc lướt qua trước mắt, sau một lát loại cảm giác không gian biến ảo này bỗng nhiên biến mất.
"Cộp!"
Theo một tiếng vang nhỏ, Phong Vân Vô Kỵ đã mang theo Bội Lý Tư xuất hiện bên trong một quốc độ tối đen.
Đây là một phiến không gian đen tối dưới mặt đất, toàn bộ không gian chỉ có một khối khu vực trống rỗng. Phía trên bình đài có một chiếc đầu lâu màu đỏ, trong vành mắt không ngừng phụt ra hai luồng lửa đỏ rực.
Từng luồng chất lỏng màu đỏ không ngừng từ trong vành mắt khô lâu kia chảy ra, khiến cho mặt ngoài của khô lâu hiện lên những hoa văn như mạch máu. Bên ngoài bình đài bán kính khoảng mười trượng này hoàn toàn tối đen. Phong Vân Vô Kỵ và Bội Lý Tư đang đứng ở trên khối bình đài này.
- Chủ công…
Bội Lý Tư dường như có phát hiện gì, còn chưa dướt câu đã bị Phong Vân Vô Kỵ cắt ngang.
- Không cần nói nữa, ta biết rồi.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói, sau đó đi qua, dừng lại tại một khối đá đỏ như máu phía trước đầu lâu kia, tay phải từ trong tay áo vươn ra, trực tiếp nhấn vào khối đã kia một cái.
"Ầm!"
Một luồng khí tức cuồng bạo lao vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
"Ngươi là ai? Vì sao lại xâm nhập nơi này?" - Khí tức cuồng bạo kia hóa thành một đoàn ma khí biến ảo, hung dữ gào thét trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
Ngay lúc bàn tay Phong Vân Vô Kỵ nhấn xuống, phiến không gian tối đen này đột nhiên vang lên tiếng gió rít gào. Nơi bình đài, sương mù dày đặc từ dưới đất tuôn ra, hóa thành vô số bóng dáng ma quỷ xoay quanh bình đài. Bội Lý Tư nhíu mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: "Chủ công tìm được mấu chốt rồi."
"Ta là ai à? Hừ, ta là chủ nhân của ngươi." - Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng ma kia, hờ hững nói.
"Bằng chứng, bằng chứng của ngươi!"
"Bằng chứng gì?"
"Sát Lục ma quyết!" - Bóng ma kia nói.
Phong Vân Vô Kỵ khép hai mắt lại, sau đó trong người vận chuyển Sát Lục ma quyết, trực tiếp vượt qua tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ hai "Sát Lục Thiên Hạ". Sát khí ngưng tụ như thực chất từ trên người hắn tỏa ra, hóa thành dạng sợi bắn về không gian chung quanh.
"Đây chính là quá trình chủ nhân Sát Lục triệu hồi quân đoàn Sát Lục sao?" - Bội Lý Tư ở bên cạnh quan sát. Sát khí như thực chất từ trên người Phong Vân Vô Kỵ tỏa ra từng luồng chui vào phiến không gian dày đặc này.
"Ầm ầm!""
Cả không gian đều rung chuyển, lúc sáng lúc tối, sau đó dần dần sáng lên.
"Két!"
Khô lâu màu đỏ bên cạnh hai người vốn tưởng là vật trang trí, lúc này đột nhiên há miệng phát ra một tiếng kêu sắc bén, ma khí nồng đậm chung quanh lập tức bốc lên, lộ ra từng thân thể mặc chiến giáp bên dưới. Những thân thể này đều nằm sấp, không biết ở nơi này bao nhiêu năm tháng.
Từng âm thanh run rẩy vang lên bốn phía, thân thể cao lớn lần lượt bò lên, ma khí nồng đậm chung quanh từng luồng không ngừng chui vào trong áo giáp những chiến sĩ bị phong ấn ở nơi này.
"Cheng cheng!""
Cả không gian đều vang lên tiếng áo giáp rung động. Trong nháy mắt, đông đảo Sát Lục chiến sĩ đã đứng thẳng quanh bình đài.
- Tham kiến chủ nhân!
Đông đảo Sát Lục chiến sĩ đột nhiên đưa tay phải lên ngực, quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong đôi mắt mê man dần dần hiện ra hình ảnh Phong Vân Vô Kỵ mặc chiến giáp, sâu trong con ngươi lại hiện ra hình ảnh một bộ chiến giáp khác. Hình ảnh của hai bộ chiến giáp dần dần trùng khớp với nhau, mà ánh mắt vốn mê man vô thần của những chiến sĩ Sát Lục này cũng dần dần trở nên rõ ràng.
- Thề sống chết tận trung với chủ công!
Những tiếng hò hét điên cuồng vang lên từ bốn phương tám hướng. Gần như ngay khi những chiến sĩ Sát Lục bị phong ấn này khôi phục thần trí, khô lâu màu đỏ trên bệ đá kia bỗng kêu lên một tiếng, nứt làm hai nửa rơi xuống mặt đất, hóa thành bột mịn.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng đã hiện lên vẻ tươi cười. Mà Bội Lý Tư ở bên cạnh không bị ai chú ý, trên mặt cũng thoáng hiện lên nét cười.
- Rất tốt! Sau này các ngươi chính là quân đoàn Sát Lục dưới trướng của ta. Trong các ngươi ai là thủ lĩnh?
- Là tôi.
Một giọng nói hùng hồn vang lên bên trái. Theo tiếng bước chân nặng nề, một đại hán mặc giáp nặng quỳ một chân xuống trước người Phong Vân Vô Kỵ:
- Ba Đồ Lực Khắc tham kiến chủ công!
- Ba Đồ Lực Khắc nghe lệnh! Từ nay về sau, ngươi chính là thủ lĩnh của quân đoàn Sát Lục, thống lĩnh quân đoàn Sát Lục gia nhập dưới trướng của ta, trở thành một trong bốn đại quân đoàn của vương triều Trung Ương hiện tại.
- Rõ!
Câu trả lời của Ba Đồ Lực Khắc chỉ có một chữ đơn giản.
- Tất cả đứng lên đi! Từ giờ trở đi, các ngươi chính là những chiến sĩ của vương triều Trung Ương ta. Ha ha ha…
Nhìn đám chiến sĩ Sát Lục đông đảo này, số lượng ít nhất phải đến trăm vạn, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng vô cùng đắc ý, cuối cùng nhịn không được cao hứng cười ha hả.
- Nguyện vì chủ công nhất thống Ma Giới, thành tựu bá nghiệp vô thượng!
Trong tiếng ca tụng thành kính, từng đám chiến sĩ Sát Lục lại quỳ xuống lần nữa.
- Bây giờ hãy theo ta ra ngoài!
Phong Vân Vô Kỵ vươn một tay ra, một khối không khí nơi lòng bàn tay nhanh chóng xoay tròn bắn mạnh ra. Theo một tiếng nổ mạnh, không gian phía trên bỗng xuất hiện một lỗ thủng to lớn. Phong Vân Vô Kỵ rũ áo choàng, dẫn đầu từ trong lỗ hổng không gian này bay ra.
Ở phía sau, đông đảo chiến sĩ quân đoàn Sát Lục lần lượt từ trong không gian kia tràn ra. Mỗi chiến sĩ bước ra khỏi không gian đen tối kia đều không kìm được ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt lộ ra vẻ cảm khái.
Quân đoàn Sát Lục đông đảo như vậy, ma khí dày đặc bốc lên trời đã sớm kinh động đám yêu ma phụ cận. Bất kể là yêu ma cấp thấp hay yêu thú đều kinh hoảng chạy trốn ra ngoài. Sinh sống ở đây lâu như thế, nhưng không ai biết nơi này còn ẩn tàng một quân đoàn cường đại khổng lồ như vậy.
Phong Vân Vô Kỵ và quân đoàn Sát Lục chỉ dừng lại một lát, liền hóa thành một cơn thủy triều màu đen bay về hướng Trung Ương ma sơn.
Khi Phong Vân Vô Kỵ trở lại Trung Ương ma sơn, đám người Thái Huyền đã sớm phát hiện ra. Thực lực của quân đoàn Sát Lục khiến cho Bối Nhĩ Tư Ba Đạt và Thái Huyền đều rung động.
Sự rung động của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt là bình quân thực lực của quân đoàn Sát Lục, còn sự rung động của Thái Huyền lại là số lượng của quân đoàn này. Mỗi cá nhân của quân đoàn Hủy Diệt mặc dù mạnh hơn quân đoàn Sát Lục, nhưng cũng không không hơn bao nhiêu, quan trọng nhất là số lượng của quân đoàn Hủy Diệt lại kém xa so với quân đoàn Sát Lục.
Thái Huyền ngầm đánh giá, nếu như hai quân giao phong, quân đoàn Hủy Diệt cho dù thắng e rằng cũng là thắng thảm. Trong quân đoàn Sát Lục, người có thực lực vượt qua cấp Ma Thần cũng không ít.
Quân đoàn này toàn thân đều tỏa ra sát lục khí tức nồng đậm làm cho người sợ hãi, ngay cả ánh mắt nhìn về phía đồng liêu cũng tỏa ra sát khí thuần túy không hề pha lẫn.
Vì để dễ quản lý, Phong Vân Vô Kỵ đành sắp xếp quân đoàn Sát Lục cách xa ba đại quân đoàn khác một chút.
Người nhân được truyền thừa của chủ nhân Sát Lục rất nhiều, những tùy tùng của Sát Lục lưu lại một số đã tan rã, còn một số lại bị phong ấn để cho chủ nhân Sát Lục đời sau sử dụng.
Những quân đoàn Sát Lục giống như đám Ba Đồ Lực Khắc có số lượng đếm trăm vạn, thế lực lớn như vậy đương nhiên cũng không chỉ một nơi. Vài ngày sau, Phong Vân Vô Kỵ lại đi ra ngoài mấy chuyến, như trước lần lượt triệu hồi sáu quân đoàn Sát Lục khác. Những quân đoàn Sát Lục này vốn thuộc về người truyền thừa của chủ nhân Sát Lục, do một số chủ nhân Sát Lục có thế lực tương đối mạnh lưu lại.
"Di vật" của chủ nhân Sát Lục vốn không chỉ có một chút như vậy, nhưng bởi vì trước Phong Vân Vô Kỵ, một số chủ nhân Sát Lục khác đã khiến cho những "di vật" này hao tổn gần hết trong giết chóc, cho nên thực tế "di sản" để lại cho Phong Vân Vô Kỵ cũng không lớn lắm.
Phong Vân Vô Kỵ tạm thời chỉ tìm được sáu quân đoàn Sát Lục, tổng cộng khoảng hơn mười triệu người. Thủ lĩnh của bọn họ phân biệt là Ba Đồ Lực Khắc, Tát Ca Tư, Ba Nhĩ Tháp, Ba Đích Ma, Cơ Nặc Lực Tư và Tác Ni.
Mỗi thủ lĩnh của sáu đại quân đoàn Sát Lục đều có tu vi trong khoảng từ Cổ Liệt Nhĩ đến Thái Huyền.
Phong Vân Vô Kỵ tổng hợp sáu quân đoàn Sát Lục này thành một đội quân theo quy tắc vương triều, quy về dưới trướng Bội Lý Tư, giao cho hắn thống lĩnh. Ba Đồ Lực Khắc, Tát Ca Tư, Ba Nhĩ tháp, Ba Nhĩ Tháp, Ba Đích Ma, Cơ Nặc Lực Tư và Tác Ni đều do hắn quản lý.
Mặc dù Bội Lý Tư thực lực có hạn, nhưng quân lệnh như núi. Phong Vân Vô Kỵ thân là chủ nhân Sát Lục, vốn không có tâm tình chiếu cố đến thủ hạ.
Có đại quân Sát Lục hơn mười triệu người gia nhập, thực lực của vương triều Trung Ương lập tức tăng mạnh, bước đầu đã có thể chính diện đối kháng một trận với vương triều khác, cho dù kết quả có thất bại.
Sau khi quân đoàn Sát Lục hợp nhất thành công, Phong Vân Vô Kỵ lại dựa vào bốn đại quân đoàn, tiến hành một trận càn quét với những thế lực tại trung tâm Ma Giới, thu nhận những thế lực rải rác này về dưới trứớng, bổ sung vào quân đoàn Ám Hắc và quân đoàn Đệ Thất Thiên Ma Hoàng. Cứ như vậy, số lượng của quân đoàn Đệ Thất Thiên Ma Hoàng đã đạt đến bảy triệu, còn quân đoàn Ám Hắc cũng gần đến chín triệu. Chỉ có quân đoàn Hủy Diệt, bởi vì Thái Huyền kiên quyết không thu nhận ma tộc, cho nên số lượng vẫn không nhiều như trước.
Trận chiến tại Trung Ương ma sơn, Trung Ương đại đế dùng Hấp Tinh ma công hút những ngôi sao đầy trời, hủy diệt đại quân chinh phạt của Ni Cổ Lạp Tư, chuyện này đã sớm truyền khắp Ma Giới. Hắn nhanh chóng được xem là một đỉnh cấp yêu ma mới trỗi dậy chỉ dưới mười ba vị vương triều đại đế và Đọa Lạc Thiên Sứ chi vương Lộ Tây Pháp, địa vị ngang hàng với đại tướng quân Ám Cát Cổ Đức của vương triều Ma Đế Hoàng.
Nhận thấy thực lực cường đại của Phong Vân Vô Kỵ, vương triều Ni Cổ Lạp Tư cũng tạm thời ngưng việc đàn áp với thế lực này, vương triều Trung Ương có được cơ hội nghỉ ngơi quý giá.
oOo
Khi vương triều Trung Ương quật khởi, lại trở thành đối tượng mà các vương triều khác muốn tiêu diệt, tại phía bắc Ma Giới, một thế lực cường đại khác mới nổi dậy cũng khiến cho tất cả đế vương của Ma Giới chú ý.
Đó không phải một vương triều, mà là một quốc độ.
Những ác ma cổ xưa từ thời hỗn độn, lưu lạc qua vô số không gian trong vũ trụ, nô lệ những sinh vật không gian khác làm thú vui, cuối cùng cùng trở về. Dưới sự dẫn dắt của một yêu ma đỉnh cấp gọi là "Hoàng", bọn chúng bắt đầu lập triều tại nơi hẻo lánh của Ma Giới.
Khiến cho người ra kinh ngạc là những hành động liều lĩnh khó hiểu của Hoàng. Khác với vương triều Trung Ương, thế lực thần bí này lại chủ động xuất kích, không ngừng càn quét những thế lực rải rác tại khu hẻo lánh của Ma Giới, kể cả một số ác ma đơn độc trong núi sâu có thực lực cường đại, còn tấn công cả lãnh địa của các vương triều lân cận.
Trong thời gian nửa tháng, lãnh địa của bốn vương triều lớn gần đó đã thu hẹp lại hơn một nửa. Những cao thủ do vương triều phái ra để phản kích, chỉ vừa đối mặt liền bị Hoàng thần bí kia giết chết.
Tất cả yêu ma cường đại có tiếng tại Ma Giới, khi đối mặt với Hoàng đều là bị một chiêu giết gục, không có kẻ nào ngoại lệ.
Cả Ma Giới bắt đầu hiện ra dấu hiệu hỗn loạn chưa từng có.
oOo
Trở lại mấy tháng trước, khi kiếp nạn thần phạt xuất hiện tại Đao vực.
Trong không gian của vương triều Ma Đế Hoàng thuộc Ma Giới.
Một chùm tia sáng màu đen đột nhiên từ trời chiếu xuống, xuyên qua tầng tầng kiến trúc bằng sắt thép, chiếu vào trên trán một gã có khuôn mặt âm tà trong đại điện màu vàng tối.
- A!
Nam tử kia phát ra một tiếng kêu đau đớn, mái tóc dài đen nhánh đột nhiên run lên.
"Xem đây là dấu ấn, ngươi sẽ vĩnh viễn trở thành người hầu trung thành của ta." - Một giọng nói không hề có biểu tình, chấn nhiếp linh hồn vang lên trong biển ý thức của nhị hoàng tử. Đứng trước giọng nói này, tất cả sinh linh đều cảm thấy vô cùng nhỏ và bé vô lực, bởi vì đó là thanh âm đến từ Hắc Ám Chủ Thần.
"Xì xì!"
Trên cái trán nhẵn bóng của nhị hoàng tử bỗng bốc lên khí đen, rất nhanh một dấu ấn phức tạp màu vàng tối dần dần xuất hiện. Từ đầu bên kia của dấu ấn, lực lượng hùng hậu tràn vào trong cơ thể nhị hoàng tử, cải tạo thân thể của hắn.
Chùm tia sáng màu đen kia chỉ xuất hiện một lúc rồi biến mất. Sau khi nó thu lại, dấu ấn màu vàng tối trên trán nhị hoàng tử cũng từ từ trở nên mờ nhạt, cuối cùng chỉ còn lại một dấu vết lờ mờ. Hoa văn màu màu vàng tối kia đã in vào trong linh hồn của hắn.
"Ta đã từng nói, có sự trợ giúp của ta, ngươi nhất định có thể được Chủ Thần lựa chọn trở thành Hắc Ám Quân Chủ." - Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo bỗng vang lên trong đầu nhị hoàng tử, chính là linh hồn tà ác tại vùng biển Hỗn Độn. Hai người có linh hồn liên thông, nhưng muốn hoàn toàn dung hợp thành một thể thì cần phải thêm một khoảng thời gian.
"Ha ha ha… Ngươi nói không sai, hôm nay ta đã trở thành Hắc Ám Quân Chủ mới, thực lực như vậy trong thiên hạ còn ai có thể làm khó ta. Dưới mười ba vị thần mà trên hàng vạn người, ngay cả phụ thân Ma Đế Hoàng bây giờ cũng không phải là đối thủ của ta nữa. Ha ha ha…" - Từng đoàn lực lượng đang dâng trào trong cơ thể, nhị hoàng tử cảm nhận được một sức mạnh chưa bao giờ từng có. Nhưng điều làm cho sự tự tin của hắn tăng lên nhiều nhất chính là có Chủ Thần sau lưng làm chỗ dựa. Với dấu ấn này, hắn hoàn toàn có thể không ngừng mượn lực lượng của Hắc Ám Chủ Thần đứng trên mọi chúng sinh.
"An Đức Liệt!" - Linh hồn tà ác kia trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Ngươi cần phải chuẩn bị cho tốt. Mặc dù ngươi đã trở thành Hắc Ám Quân Chủ, nhưng cũng không có tác dụng bao nhiêu. Với thân thể này của ngươi vốn không thể nào dung nạp được thần lực. Nếu như sử dụng thần lực nhiều lần, thân thể của ngươi sẽ dần dần bị Hắc Ám thần lực ăn mòn, cuối cùng sẽ chỉ còn lại một bộ xương giống như hai Hắc Ám Quân Chủ đã chết kia. Đó chính là lúc thần lực của ngươi suy kiệt, cũng là lúc suy yếu nhất trong cuộc đời tất cả Hắc Ám Quân Chủ. Nếu như thân thể chỉ còn lại một bộ xương, cũng có nghĩa là cần phải lựa chọn một Hắc Ám Quân Chủ mới. Nhìn vào điểm này, cái chết của hai tên kia vốn là điều hiển nhiên."
"Hừ, đừng nói với ta là ngươi chẳng có cách nào, nếu không thì ngươi chỉ là một phế vật, không xứng cùng một thể với ta!" - Nhị hoàng tử An Đức Liệt trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói.
"Đương nhiên. Hà hà, khâu quyết mà ta dạy ngươi nên chuyên tâm tun luyện, nó có thể kéo dài quá trình suy yếu của ngươi. Thật ra loại nô bộc của Chủ Thần như Hắc Ám Quân Chủ cũng đã thay đổi khá nhiều lần, chỉ là mỗi khi xuất hiện bọn họ đều mặc áo bào đen che kín người, từ bên ngoài nhìn vào không thấy có gì khác biệt, cho nên các ngươi mới không biết mà thôi."
"Đừng nói với ta ngươi có lòng tốt như thế, trước giờ ta không tin có người như vậy." - An Đức Liệt nghe được lại không hề cao hứng.
"Hà hà, yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là lợi dụng thế lực của ngươi tại vương triều Ma Đế Hoàng, theo sự chỉ dẫn của ta thu thập hoàn chỉnh tấm da dê kia. Dù sao chính ngươi cũng cảm thấy hứng thú với nó. Không phải ngươi còn dùng khẩu quyết không trọn vẹn trong đó để huấn luyện không ít cao thủ sao? Nếu như có đầy đủ, thu hoạch của ngươi nhất định không chỉ như vậy." - Linh hồn tà ác kia cười nói.
Nhị hoàng tử An Đức Liệt im lặng không nói, nhưng trong lòng lại có vài phần e ngại đối với linh hồn tà ác này. Mặc dù linh hồn này miệng nói muốn cả hai kết hợp làm một, nhưng cho tới giờ cả hai vẫn không thể hoàn toàn dung hợp được, An Đức Liệt nghi ngờ trong chuyện này rất có thể do người cố ý động tay chân.
"Yên tâm, chuyện này chúng ta có cùng chung lợi ích, ta sẽ nhanh chóng thu thập mấy mảnh da dê còn lại. Đương nhiên, trước khi hoàn chỉnh nguyện vọng của ngươi, ta còn có một số việc cần phải làm xong." - Nhị hoàng tử hung ác nói, hai tay nắm lại phát ra tiếng răng rắc giòn giã: "Tiểu tử nhân loại kia còn chưa diệt trừ, cho dù trở thành Hắc Ám Quân Chủ trong lòng ta vẫn thấy khó chịu."
"Với thực lực của ngươi hôm nay, chỉ cần mượn thần lực hẳn là có thể đối phó được với nhân loại Kiếm Thần kia. Có điều hắn vẫn luôn ở tại Thái Cổ, được bốn thánh thú bảo vệ, ngươi vốn không thể dùng thần lực được. Không có thần lực thì ngươi cũng không phải là Hắc Ám Quân Chủ, e rằng vẫn không phải là đối thủ của hắn." - Nói đến chuyện này, linh hồn tà ác kia lại rất thành khẩn.
"Hừ, gần đây phụ hoàng có kế hoạch phái người đến Thái Cổ thăm dò hư thật một chút. Mặc dù chúng ta đã sớm có thám tử ở đó, nhưng tự mình đi một chuyến, gặp những nhân loại cao tầng ti tiện kia một lần thì vẫn tốt hơn. Ta cũng không tin là hắn không đến Ma Giới thì ta không có cách nào dụ hắn ra khỏi Thái Cổ." – Ánh mắt nhị hoàng tử An Đức Liệt thao1ng hiện lên vẻ âm tàn.
Linh hồn tà ác kia im lặng không nói. Ngay lúc hai "người" đều có suy nghĩ riêng, đột nhiên trong tẩm cung xuất hiện từng làn sóng gợn, một thông đạo không gian màu đen mở ra trước mắt nhị hoàng tử An Đức Liệt.
- Thật to gan…
Một cơn giận dâng lên trong lòng An Đức Liệt, còn chưa nói xong, một bóng trắng đã xuất hiện trong tẩm cung của hắn.
- Dám mở ra thông đạo không gian trong tẩm cung của bản vương, ngươi thật lớn gan!
Nhị hoàng tử còn chưa thấy rõ bóng người đã quát lên một tiếng.
"Đừng, mau dừng tay!" - Trong biển ý thức, linh hồn tà ác kia đột nhiên la lớn một tiếng, trong thanh âm có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Ngay lúc An Đức Liệt rung tay đánh ra một quả cầu đen do thần lực của Chủ Thần tạo thành, bóng trắng vừa xuyên qua không gian xuất hiện ở đây dường như có phát giác, đột nhiên xoay đầu lại, đôi mắt màu trắng bạc lạnh như băng in sâu vào trong mắt nhị hoàng tử An Đức Liệt.
- Phong… Phong Vân Vô Kỵ!
Nhị hoàng tử vừa nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, một cái tên bỗng hiện lên trong đầu, bất giác bật thốt ra, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, giống bị người năm đó cho một tát.
"Không, không phải hắn!" - Trong đầu có một giọng nói khác la lên: "Mau dừng tay, ngươi không phải là đối thủ của hắn!"
Nhị hoàng tử nào còn nghe thấy, cũng mặc kệ đối phương có phải Phong Vân Vô Kỵ hay không. Vừa mới nhận được lực lượng của Chủ Thần, hắn không hề nghĩ ngợi, tay phải còn tăng tốc đánh một chưởng vào lồng ngực "Phong Vân Vô Kỵ".
An Đức Liệt còn không hiểu chuyện gì xảy ra, liền phát hiện cổ tay đã bị "Phong Vân Vô Kỵ" bắt được, lại thuận thế vuốt một cái, liền đoạt lấy quả cầu hắc ám thần lực trong tay An Đức Liệt, sau đó vỗ một cái.
"Bình!"
Theo một tiếng vang thật lớn, nhị hoàng tử An Đức Liệt vừa mới trở thành Hắc Ám Quân Chủ liền bay ra ngoài như diều đứt dây, đụng mạnh vào tường sắt sau người, sau đó từ từ trược xuống, lưu lại một vết lõm rõ ràng.
"Phong Vân Vô Kỵ" tay cầm quả cầu đen chức thần lực do Ám Cát Cổ Đức phát ra, trong cổ tay bắn ra từng sợi tơ bạc, kết thành hình kén tơ bao bọc lấy quả cầu. Quả cầu đen kia càng lúc càng nhỏ, sau đó bị Phong Vân Vô Kỵ ấn vào trong lồng ngực, biến mất không thấy.
- Hắc Ám Chủ Thần ở dưới vực sâu, xin hãy lắng nghe tiếng kêu đến từ người hầu của ngài. Dùng mắt của ta làm chỉ dẫn, tiêu diệt tên tội nhân của thần này…
Nhị hoàng tử An Đức Liệt giận không kìm được, tay áo múa lên như bươn bướm, môi mấp máy phát ra thanh âm trầm bổng.
Rất nhanh, không gian sau người An Đức Liệt bỗng nhiên dao động. Thần lực đến từ vực sâu xuyên qua hư không, giống như một hồ nước sâu, còn An Đức Liệt thì đang đứng ở trugn tâm hồ nước. Vô số phù văn màu vàng từ trong bóng tối tuôn ra, lại chui vào trong bóng tối. Thần lực khổng lồ không ngừng từ một đầu không gian khác tràn ra, như suối nước chảy về phía trước.
Trong bóng tối dày đặc hiện ra hai điểm sáng ảm đạm, giống như một đôi mắt khép kín. Một đoàn khí tức vượt trên chúng sinh tràn ngập tại trong tẩm điện.
"Rắc rắc!"
Tường sắt cứng rắn chung quanh không chịu được áp lực mạnh mẽ này, bắt đầu hiện ra những vết nứt dày đặc, vô số mảnh vỡ loang lổ như hạt đậu từ trên vách tường tróc ra rơi xuống dưới đất.
Trông thấy cặp mắt quỷ dị kia sắp mở ra, "Phong Vân Vô Kỵ" bỗng ra tay, chỉ vô cùng đơn giản giơ tay ra trước người, cả phiến không gian đột nhiên trở nên bất động. Trong ánh mắt sợ hãi của An Đức Liệt và linh hồn tà ác bên trong kia, thời gian bắt đầu chảy ngược, hắc ám thần lực tụ tập như khe nước chảy về nơi đầu nguồn, "cặp mắt của Chủ Thần" kia đã mở ra một đường cũng nhanh chóng khép kín, sau đó dần dần biến mất. Trênh những bức tường xhugn quanh, những khe nứt như rễ cây cũng lần lượt đích khép lại, kể cả vách tường bị lõm vào cũng khôi phục bình thường.
"Bình!"
Hoàng tử An Đức Liệt lại bị một lực mạnh đánh vào trên tường, một bàn tay như kìm sắt kẹp lấy cổ của hắn. Cặp mắt màu bạc lạnh lẽo vô tình phản chiếu rõ ràng trên đôi mắt màu tím của An Đức Liệt, giống như đang nhìn thấu linh hồn của hắn, kể cả linh hồn tà ác kia cũng không bỏ sót.
"Ta đã nói là ngươi phải là đối thủ của hắn. Lúc trước tại vùng biển Hỗn Độn, chính kẻ này đã một chưởng đập nát một Hắc Ám Quân Chủ. Ngươi chỉ mới nhận được thần lực, căn bản không thể chống lại hắn. Hắn cũng nhất định không phải là nhân loại Kiếm Thần kia trong ấn tượng của ngươi, bởi vì kẻ đó không thể nào cường đại như vậy." - Linh hồn tà ác run rẩy người, nấp ở một góc linh hồn An Đức Liệt, oán giận nói. Còn có một câu hắn lại không nói ra: "Đối mặt với một đối thủ nắm giữ thời gian quy tắc, cho dù là ta ở trạng thái hoàn hảo cũng không phải là đối thủ, huống hồ là ngươi."
Vì vậy, linh hồn tà ác này hoàn toàn từ bỏ ý định chống cự.
"Sao ngươi không nói sớm, gương mặt của hắn giống tên nhân loại kia như đúc, ta làm sao biết được!" - An Đức Liệt trong lòng càng bực tức.
Vừa mới được Hắc Ám Chủ Thần lựa chọn, chính là lúc hăng hái nhất, An Đức Liệt nào ngờ được chỉ một kẻ lạ mặt xuyên qua không gian lại là kẻ đã giết chết một Hắc Ám Quân Chủ của Ma Giới. Đáng sợ nhất là ngay cả thần lực đối phương cũng có thể nghịch chuyển, hắn rốt cuộc có phải là người hay không?
"Ta đã nói với ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn không nghe!" - Linh hồn tà ác oán hận nói.
Trong lúc hai người đang oán trách lẫn nhau, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra, một nửa đồng tử trong đôi mắt đã chuyển hóa thành màu vàng kim óng ánh, giống như con ngươi của rắn hổ mang.
Trong tẩm điện âm u bỗng hiện lên kim quang, vách tường đầy những hoa văn bị kim quang vẽ lên một lớp ánh sáng màu vàng chói lọi.
Dưới ánh mắt của Bổn Tôn, đầu của An Đức Liệt bỗng biến thành trong suốt. Giữa linh hồn, dấu ấn do Chủ Thần khắc vào từ trong biển ý thức dần dần hiện lên trong mắt. Đây mới là nguyên nhân khiến cho hắn đến đây.
Trong ánh mắt sợ hãi của An Đức Liệt, tay phải của Bổn Tôn đột nhiên hóa thành những đường nét hư vô, trực tiếp xuyên qua xương sọ An Đức Liệt vươn vào trong linh hồn hắn, một tay nắm lấy phù văn kỳ dị kia, sau đó chậm rãi moi ra.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" - An Đức Liệt sợ đến phát điên, đôi mắt tím mở lớn như sắp lồi ra cả hốc mắt. Dấu ấn mà Chủ Thần vừa mới khắc vào, kẻ này lại có thể và dám trực tiếp lấy ra từ trong đầu mình, điều này có nghĩa gì?
Linh hồn tà ác nấp ở sâu trong đầu An Đức Liệt cũng vô cùng: "Chỉ mới không gặp chưa lâu, thực lực của kẻ này lại tăng đến cảnh giới đáng sợ như vậy!"
Phù văn màu vàng tối quỷ dị kia lẳng lặng lơ lửng trên tay Bổn Tôn, cách bàn tay một lớp không khí. Bổn Tôn nhìn chăm chú vào phù văn màu vàng tối kia. Vô số hình ảnh kỳ quái không ngừng lướt qua trong mắt xẹt qua, sau đó lại nhanh chóng ẩn vào sâu trong con ngươi.
Nếu cẩn thận thì không khó phát hiện, những hình ảnh vụn vặt vàng tối không ngừng lướt qua đôi mắt Bổn Tôn chính là dấu ấn của Hắc Ám Quân Chủ mà Hắc Ám Chủ Thần khắc vào An Đức Liệt.
Bổn Tôn mấy lần đem phù văn vàng tối để sát vào người, giống như muốn đưa hắc ám thần lực kia vào trong cơ thể, nhưng lại dường như e ngại điều gì. Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của An Đức Liệt, Bổn Tôn lại đưa phù văn màu vàng tối này vào sâu trong linh hồn của hắn.
"Cộp!"
Bổn Tôn xoay người lại, thân thể hóa thành như nước gợn xuyên qua bức tường, biến mất bên ngoài tẩm cung, kim quang bên trong cũng theo đó dần dần thu lại.
"Phù!"
Trong và ngoài biển ý thức, An Đức Liệt và linh hồn tà ác kia đều thở phào một hơi.