Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phi Thăng Chi Hậu

Chương 665: Phong thư thứ ba do Pháp Tổ để lại (3)

Chương 654: Phong thư thứ ba do Pháp Tổ để lại (3)





Trong lúc mọi người đang lo lắng cho sự an toàn của Vô Kỵ, tại tây bắc Ma Giới, trong cơn lốc màu đen to lớn chọc trời liền đất, càn quét tất cả lại rất yên tĩnh.



Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ một trên một dưới nhìn nhau. Hai người đều hiểu được, tinh thần lực công kích đơn thuần căn bản không thể nào đánh bại đối phương, đừng nói đến chuyện đánh chết. Chủ Thần thứ mười bốn nhìn từ trên xuống dưới tên nhân loại kỳ lạ xuất hiện trước mặt, con người áo trắng tóc trắng này đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của hắn đối với nhân tộc Thái Cổ. Không có lực lượng của thánh thú, từ lúc nào linh hồn của loài người lại có thể mạnh mẽ đến mức độ này.



Trong cơn lốc hoàn toàn tối đen. Giữa không trung, thần cách thời gian màu trắng trên trán Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên trở nên lấp lánh. Một khắc sau, trong đôi mắt đỏ của Phong Vân Vô Kỵ, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng vén áo choàng thật dài sau lưng lên, trốn vào trong dòng sông thời gian. Dự định của hắn rất đơn giản, đó là dùng lực lượng thời gian do mình khống chế, trong thời gian ngắn giết chết tên cao thủ đỉnh cấp của Thái Cổ xuất thế ngang trời này.



Động tác của Chủ Thần thứ mười bốn rất nhanh, nhưng kiếm của Phong Vân Vô Kỵ còn nhanh hơn hắn. Gần như ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn trốn vào dòng sông thời gian, một ánh kiếm rực rỡ như sao băng liền lướt qua trong bóng tối, chém xuống vị trí hắn vừa biến mất. Với năng lực của Chủ Thần thứ mười bốn lại không thể nhìn thấy rõ một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ. So với một kiếm mà Tây Môn phát ra lúc trở về, một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, cũng không có một chút âm thanh nào, tốc độ của nó thậm chí còn vượt xa một kiếm của Tây Môn.



"Ầm!"



Nơi đối diện Phong Vân Vô Kỵ ngàn trượng bỗng xuất hiện một hố đen to lớn, chung quanh có những điểm sáng óng ánh bay lả tả, đó là những mảnh vụn của dòng sông thời gian. Nơi ánh sáng tỏa qua, Chủ Thần thứ mười bốn vừa mới biến mất lại chật vật hiện ra nửa người trong hư không. Một kiếm bá đạo kia của Phong Vân Vô Kỵ đã vượt qua tốc độ ánh sáng, trực tiếp phá vỡ không gian chém vào trong dòng sông thời gian, ép Chủ Thần thứ mười bốn từ bên trong ra ngoài.



Gần như ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn vừa từ trong dòng sông thời gian hiện thân ra, một ánh kiếm lấp lánh bỗng xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kỵ không hề báo trước, mũi kiếm chỉ cách vầng trán của hắn chưa đến một tấc. Ánh sáng nóng rực kia chiếu rọi khuôn mặt vô cảm xúc của hắn trong bóng tối. Ánh kiếm cực kỳ bá đạo này chính là một kiếm vừa rồi do Phong Vân Vô Kỵ phát ra, đánh vào trong dòng sông thời gian, bức Chủ Thần thứ mười bốn ra ngoài.



Lực lượng thời gian, thời gian chảy ngược. Ngay lúc bị một kiếm của Phong Vân Vô Kỵ bức ra khỏi dòng sông thời gian, bàn tay Chủ Thần thứ mười bốn cũng mở ra, nhanh như chớp phát động thời gian chảy ngược, phản xạ ánh kiếm của Phong Vân Vô Kỵ tốc độ đã đạt tới cực hạn quay ngược trở về.



"Ầm!"



Mí mắt của Phong Vân Vô Kỵ lại không hề chớp. Trông thấy một kiếm do Chủ Thần thứ mười bốn dùng thời gian chảy ngược phản xạ về sắp chém trúng, một khắc sau luồng ánh sáng lấp lánh này lại đột ngột xuất hiện trước người Chủ Thần thứ mười bốn vài thước, chém thẳng vào người hắn.



Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa ngồi lên ngôi vị của thần, không thể hoàn toàn lãnh khốc vô tình. Sự xuất hiện của ánh kiếm này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Đối mặt với kiếm khí lặng lẽ chém tới, hắn cũng không khỏi giật mình một cái, tâm thần vừa động, lực lượng thời gian đã tích tụ lại phát động lần nữa.



Chủ Thần thứ mười bốn lại không biết, cũng giống như hắn có khả năng miễn dịch với uy lực của Tứ Tượng đại trận, tất cả kiếm chiêu công kích trên thế gian đều không thể gây tổn thương đến Kiếm Thần, bao gồm cả kiếm chiêu do Tây Môn Y Bắc phát ra. Đây là uy quyền tuyệt đối thuộc về Kiếm Thần, đỉnh cao của tất cả người tu kiếm, sở hữu khả năng miễn dịch với tất cả công kích có liên quan đến kiếm, không có bất kỳ kiếm chiêu nào có thể chạm đến hắn.



Một bên là "thời gian chảy ngược", một bên là "kiếm đạo miễn dịch", dưới tác dụng của hai loại năng lực này, một kiếm do Phong Vân Vô Kỵ phát ra trong nháy mắt liên tục qua lại giữa hai người, tốc độ càng lúc càng nhanh. Không gian giữa hai người hoàn toàn bị một mảng ánh sáng chói mắt bao phủ. Phía sau ánh sáng rợp trời kín đất, cánh tay và hai bờ vai của Chủ Thần thứ mười bốn lại hiện ra những vết kiếm nhỏ dài. Vết kiếm không phải rất sâu, cũng không tạo thành tổn thương thực sự. Rất hiển nhiên, Chủ Thần thứ mười bốn cũng không thể kịp thời dùng thời gian chảy ngược phản xạ lại một kiếm của Phong Vân Vô Kỵ, có thể chặt đứt cả một bộ phận của dòng sông thời gian.



Chỉ trong nháy mắt, ánh kiếm kia đã liên tục qua lại mấy trăm lần giữa hai người. Cuối cùng Chủ Thần thứ mười bốn không kịp dùng thời gian chảy ngược phản xạ lại, sau một tiếng "ầm", một kiếm uy lực kinh người kia liền chém vào người hắn.



"Xoẹt!"



Một vết kiếm lớn từ vai trái của Chủ Thần thứ mười bốn kéo đến dưới bụng, kể cả Sát Lục chiến giáp trên người hắn cũng bị cắt ra làm hai, máu tươi trên người bắn ra. Mặc dù thương thế không nặng, nhưng bề mặt vết thương thoạt nhìn rất kinh khủng. Một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn chọc giận Chủ Thần thứ mười bốn.



- Gào!



Sau một tiếng gầm, Chủ Thần thứ mười bốn vươn một cánh tay ra, thần cách giết chóc giữa trán bỗng trở nên lấp lánh. Một mảng đen kịt còn tối hơn so với bóng đêm, giống như vực sâu từ sau lưng hắn hiện lên. Cánh tay của hắn vung mạnh xuống, đoàn thần lực giết chóc hùng hậu kia liền tràn đến với tốc độ cực nhanh, ép về phía Phong Vân Vô Kỵ cách đó ngàn trượng.



Đối mặt với thần lực áp đảo của Chủ Thần thứ mười bốn, Phong Vân Vô Kỵ theo bản năng cảm thấy không thể ngăn cản được một chiêu này, dưới chân nhún một cái, thân hình liền hóa thành một vệt cầu vồng bắn ngược ra, xuyên qua cơn lốc tinh thần chọc trời liền đất, xuất hiện trong cơn mưa lớn bên ngoài. Nơi thân hình hắn đi qua, nước mưa dày đặc đều không thể chạm vào, tạo thành một đường chân không thẳng tắp.



Sau khi phát ra thần lực công kích hùng hậu, Chủ Thần thứ mười bốn dường như đã dự đoán được phản ứng của Phong Vân Vô Kỵ, thừa dịp Phong Vân Vô Kỵ bắn ngược ra, cánh tay lập tức vung lên, thân hình nhoáng một cái lại trốn vào trong dòng sông thời gian. Lần này không có một kiếm nhanh đến mức biến thái của Phong Vân Vô Kỵ, Chủ Thần thứ mười bốn rất thuận lợi trốn vào trong dòng sông thời gian.



Đứng trước dòng nước lũ hủy diệt do thần lực giết chóc tạo thành, chiếc đầu của Phong Vân Vô Kỵ hơi ngẩng lên, nhìn thấy Chủ Thần thứ mười bốn trốn vào trong dòng sông thời gian. Cặp mắt màu đỏ của hắn khẽ nhướng lên, nhìn lướt qua thi thể của Trì Thương trong khuỷu tay, trong mắt đột nhiên trong trẻo hơn một chút.



Trên mặt đất, nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ bay ngược ra từ trong cơn lốc tinh thần kinh khủng chọc trời liền đất, đám người Tây Môn đều cho rằng Vô Kỵ đã chiến bại, đang định ra tay trợ giúp, trong tai bỗng nghe được giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ: "Độc Cô, Tây Môn, mau rời khỏi đây!"



"Tề Thiên, thi thể Trì Thương giao cho ngươi bảo vệ!" - Viên Tề Thiên vừa nhìn thấy thân hình Phong Vân Vô Kỵ bắn ngược ra, cho rằng sư tôn đã bị thương, máu nóng trong người liền sôi trào, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, muốn hiện nguyên hình chiến đấu một phen. Lúc này trong tai bỗng nghe được giọng nói quen thuộc, sau đó một bóng đen từ dưới người Phong Vân Vô Kỵ bay tới. Viên Tề Thiên theo bản năng lập tức bay lên trời tiếp lấy, cúi đầu thoáng nhìn lại phát hiện đóh là thi thể của Trì Thương.



Sau khi giao thi thể Trì Thương cho Viên Tề Thiên chiếu cố, Phong Vân Vô Kỵ đã không còn vướng bận, tay áo bào rộng thùng thình mở ra, một bàn tay trắng nõn như ngọc không tỳ vết từ dưới tay áo vươn ra như chớp.



"Keng!"



Trong tiếng kiếm ngân rung trời, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã biến mất rất lâu lại xuất hiện trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Trong ánh mắt của Độc Cô và Tây Môn, thân hình Phong Vân Vô Kỵ chợt rung động, sau đó dùng tốc độ làm người ta khó tưởng tượng liên tục gia tốc, trong nháy mắt đã phá vỡ không gian, biến mất trong hư không mênh mông.



Tại Ma Giới, ngay khi thân hình Phong Vân Vô Kỵ biến mất, Độc Cô và Tây Môn Y Bắc liền nhìn thấy lực lượng giết chóc phá tan cơn lốc tinh thần chọc trời, như nước lũ tràn đến, lập tức biến sắc hét lớn một tiếng:



- Tề Thiên, đi mau!



Gần như đồng thời, Viên Tề Thiên cũng đã phát hiện đoàn thần lực công kích mạnh mẽ do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra. Ba người không hẹn mà cùng từ dưới đất vọt lên, chạy ra bên ngoài Ma Giới. Viên Tề Thiên ở giữa không trung kêu lên một tiếng, hóa thành một con Ly Loan to lớn, mang theo thi thể Trì Thương vượt qua hư không, bay về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất. Tại phía đông Ma Giới, ba vị Chí Tôn thấy thế cũng đồng thời vọt lên không, đuổi theo hướng Phong Vân Vô Kỵ.



"Ầm!"



Thần lực giết chóc hùng hậu đánh xuống. Từ nơi Phong Vân Vô Kỵ vừa đứng cho đến nơi chân trời Tây Môn và Độc Cô đang đứng, khoảng đất diện tích rộng lớn này lập tức bị đánh thành tro bụi, tất cả mọi thứ đều hóa thành hư vô, lộ ra hư không mênh mông phía dưới.



Tại vương triều Đọa Lạc.



Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp mười sáu cánh vẫn luôn chú ý đến trận chiến của Chủ Thần thứ mười bốn. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ dùng tốc độ làm người ta khó tưởng tượng phá vỡ không gian rời đi, Lộ Tây Pháp không hề nghĩ ngợi, mười sáu đôi cánh sáng màu đen sau lưng xuyên qua áo khoác, dùng sức đập một cái, lập tức hóa thành một vệt cầu vồng màu đen đuổi nhanh theo.



Trong vũ trụ, nếu chỉ nói về tốc độ bay thì ai là người đứng đầu? Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ hay là Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp?



Trong tất cả binh khí, tốc độ của người tu kiếm là cao nhất. Có một số người tu kiếm, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với loài chim dữ của Hồng Hoang là Ly Loan, vốn được xưng là tốc độ nhanh nhất giữa trời đất. Là thần trong kiếm đạo, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ càng đứng trên thiên hạ.



Thiên sứ ánh sáng dù đã sa ngã vẫn có tốc độ cực nhanh. Lộ Tây Pháp được xưng là có tốc độ bay tiếp cận với tốc độ ánh sáng.



Một bên là Kiếm Thần, một bên là Thần Quang thiên sứ ngày xưa, rốt cuộc giữa bọn họ ai mới là người có tốc độ nhanh nhất trong vũ trụ? Tốc độ nhanh nhất rốt cuộc đạt đến mức nào, có thể vượt qua ánh sáng hay không? Nếu như có thể vượt qua ánh sáng thì sẽ ra sao?



Trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ điều khiển Đệ Ngũ Kiếm Đảm, tốc độ không ngừng gia tăng. Mặc dù không nhìn thấy Chủ Thần thứ mười bốn trong dòng sông thời gian, nhưng hắn lại cảm giác được rõ ràng, đối phương đang cách mình không xa, hơn nữa vẫn luôn đuổi theo mình.



"Ầm!"



Phía sau Phong Vân Vô Kỵ, người đầu tiên xuyên qua không gian Ma Giới, xuất hiện trong hư không tối đen không phải là Viên Tề Thiên, cũng không phải là Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, mà là Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp với mười sáu chiếc cánh sáng đen. Mặc dù hai bên vẫn cách nhau một khoảng không nhỏ, nhưng cũng đủ để Lộ Tây Pháp theo dõi được thân hình Phong Vân Vô Kỵ. Trong mắt của Lộ Tây Pháp, Phong Vân Vô Kỵ chỉ lớn khoảng bằng con kiến, đang bay về nơi sâu hơn trong vũ trụ. Bên cạnh Đọa Lạc Chi Vương có một mảng bóng đen dày đặc, dùng để che dấu thân hình của vị thiên sứ ánh sáng ngày xưa này.



Ngay lúc Đọa Lạc Chi Vương xuất hiện ở phía sau Phong Vân Vô Kỵ, một bàn tay to lớn đột nhiên từ trong hư không vươn ra, giơ về hướng Phong Vân Vô Kỵ sẽ đi qua. Khi bàn tay mở ra, một giọng nói mang theo tiếng kim loại bỗng vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ:



- Thời gian bất động!



"Ầm!"



Kiếm Thần vốn đang hóa thành một bóng sáng mờ ảo bay vào sâu trong vũ trụ, thân hình đột nhiên run lên, sau đó liền đứng yên phía dưới bàn tay Chủ Thần thứ mười bốn vươn ra từ trong dòng sông thời gian. Vẻ mặt của hắn vẫn giữ nguyên biểu tình trước đó một khắc, bên tai loáng thoáng có thể thấy một chùm tóc trắng như sương phất phơ, giống như bị gió thổi lên. Tất cả đều chìm vào bất động.



Vào lúc này, Viên Tề Thiên, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cũng lần lượt bước vào trong hư không. Mới vừa xuất hiện, cảnh tượng nơi xa liền in vào trong mắt mọi người. Vừa nhìn thấy cảnh này, khóe mắt của mọi người như muốn vỡ tung, khí huyết trong lồng ngực dâng trào. Với khoảng cách của bọn họ, lúc này muốn ra tay tương trợ cũng đã không còn kịp.



- Vô Kỵ!



Độc Cô Vô Thương hét lớn, khuôn mặt vốn già nua giờ phút này càng trở nên tiều tụy đi không ít.



Trong cánh tay của Chủ Thần thứ mười bốn đang vươn ra bỗng xuất hiện một đoàn thần lực vô cùng ngưng tụ, mang theo những tia chớp màu đen nóng rực, đánh thẳng vào chiếc đầu của Phong Vân Vô Kỵ đang đứng yên. Ngay lúc này, một chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch