Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phi Thăng Chi Hậu

Chương 97: Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế

Chương 97: Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế





Sâu trong hoàng cung, bên trong ngự thư phòng, trên một chiếc ngự long án, một bên của long án là một chiếc lưu kim cung đăng đang tán phát từng vầng từng vầng quang mang xán lạn. Bên trên long án là một đống công văn, có mấy bổn công văn đã được lật ra, bên trên đã có mấy chữ giản đơn được viết bằng mực đỏ: Đã duyệt.



Sau long án là một nam tử mặt mày dày dặn đang ngồi ở trên long y, cặp mày hơi cau lại, trên mặt hiện ra thần sắc ưu sầu.



Trẫm chính là Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế, lên ngôi đã được hơn hai mươi năm, từ khi Đại Đức Uy Vũ hoàng đế lập triều cho tới nay, triều đình của ta đã có mấy ngàn năm cơ nghiệp. Các đời hoàng đế đã có không dưới mấy trăm, tuy nhiên làm hoàng đế như bù nhìn thì chỉ có một mình ta mà thôi.



Văn dùng nho làm biện pháp đảo loạn, hiệp dùng võ làm cách vi phạm điều cấm – đó là cổ nhân nói.



Từ xưa hoàng đế đều cho rằng văn là tất cả, lúc ban đầu trẫm cũng nghĩ như thế, Đại Đức mấy ngàn năm trở lại đây, chuyện duy nhất khiến cho hoàng tộc cảm thấy rất là phiền não chính là những đại nho đó, đại nho đọc kinh viết sách, dùng lí mà tranh, căn bổn không thèm lí tới lập trường của hoàng tộc, thậm chí là hoàng tộc bổn không thể chết, nhưng lại bị đám đại nho kia chặt đầu.



Văn nhân tập nho gia, tư tưởng lại hủ bại bất kham, năm thứ hai mươi của Đại Đức Minh Tông hoàng đế, một trang đại loạn nổi dậy chính là do một tay của văn nhân dẫn phát, chuyện này trước giờ vẫn lấy làm chuyện sỉ nhục của hoàng gia. Các đời hoàng đế đối với chữ nho cũng rất là cảnh giác.



Trẫm trước giờ vẫn nghĩ là chỉ cần tuân thủ đúng theo biện pháp "dùng nho chế nho" do các đời tiên hoàng truyền lại là có thể bình an vô sự, an toàn ở trên hoàng vị cả trăm năm, bao quát cả trẫm ở trong đó, e rằng chẳng một ai liệu được có một ngày nửa câu sau thành hiện thực, mà khi đã thành hiện thực thì còn nguy hại với triều đình hơn nữa câu trước gấp nhiều lần.



Người tập võ đã gây họa cho triều đình, gốc rễ của mối họa này đã được trồng vào hơn bốn trăm năm trước. Chỉ cần giang hồ không quá nguy hại cho triều đình thì triều đình vẫn bảo trì thái độ thả lỏng, dù sao đi chăng nữa thì giang hồ đã tồn tại quá lâu rồi, không thể nói diệt là diệt được, những người này đi nhanh đến lẹ, nếu như chọc giận họ rồi thì ngay cả cấm vệ quân cũng không cản nổi. Hoang cung được giới bị sâm nghiêm nhưng đối với ngừoi trong giang hồ mà nói thì chẳng khác gì vườn không nhà trống, nếu như triều đình có hành động nào quá khích thì nói không chừng, thì ngày hôm sau đầu và thân của hoàng đế đã năm ở hai nơi khác nhau.



Người tập võ trước giờ chẳng thèm quan tâm tới đạo quân thần, đều là những điêu dân giết người không chớp mắt.



Đối với giang hồ, triều đình không chen tay vào, nhưng cũng không thểhoàn toàn thả lỏng, nên từ rất lâu trước đây, các đời tiên đế trước đây đều đã kiến lập ra một tổ chức chuyên giám sát nhưng hành động trong võ lâm.



Loạn do người tập võ vi phạm luật pháp đã bắt đầu từ bốn trăm năm trước, đương thời có một võ nhân tên là Phong Vân Vô Kị, nhát thân võ học kin htuyệt thiên hạ, được người trong thiên hạ xưng làm Kiếm Thần. Người này nghe đồn là dùng võ nhập đạo, bạch nhật phi thăng, nhưng một bộ Diệt Ma Tâm Kinh do y lưu lại thì đã trở thành căn nguyên của hoạ hoạn.



Hiện nay, võ lâm thì có thế lớn, triều đình có thế yếu, mỗi một ngày các huyết án ở khắp nơi chẳng khác gì tuyết rơi dồn về kinh sư, nhưng những bộ khoái từ Lục Phiến Môn do kinh sư phái đi phá án thì lại không những là không bắt được hung thủ, mà còn bị hung thủ đồ sát. Võ lâm hiện nay quá mạnh, mạnh đến mức đã thoát khỏi khống chế của triều đình, giang hồ cũng quá loạn, loạn đến triều đình cũng vô pháp quản thúc.



Văn dùng nho làm biện pháp đảo loạn, hiệp dùng võ làm cách vi phạm điều cấm. Hai bên so sánh với nhau thì võ đúng là có họa hoạn lớn hơn.



Giang hồ loạn tắc thiên hạ loạn, thiên hạ loạn … mà thiên hạ đã loạn thì triều đình cũng loạn, trẫm tuy mang danh là hoàng đế, nhưng chân chính giải quyết chuyện lại là người khác, ha ha … thật là trào phúng, trẫm làm hoàng đế hai mươi năm thì cả hai mươi năm đều là con rối của kẻ khác.



Trẫm bất cam, trẫm tuy có chí nhất thống thiên hạ, nhất thống vũ nội, nhưng lại vĩnh viến vô pháp thực hiện.



Trẫm bất cam, bất cam! Bất cam! Bất cam! Bất cam!



Nếu như có một ngày, trẫm có thể nắm giữa được thực quyền, tất sẽ giết hết tất cả những kẻ học võ kháp thiên hạ.



Cách, cánh cửa của ngự thư phong mở ra, một cơn gió tiến vào, ngọn đèn trên lưu kim cung đăng lắc lư mấy cái, vị Ddại Đức Thịnh Minh hoàng đế bốn mươi tuổi này đột nhiên cầm lấy một cây bút chấm vào nghiêng mực màu đỏ, sau đó thì ghi lên bổn công văn một hàng chữ phượng múa rồng bay: Văn dùng nho làm biện pháp đảo loạn, hiệp dùng võ làm cách vi phạm điều cấm.



Sau đó thì dùng hết toàn thân lực khí mà viết chồng lên những hàng chữ này mấy chữ: Giết! Giết! Giết!



Tiếp đó thì chẳng khác gì mất đi hết toàn thân lực khí, mệt mỏi ngã xuống long y.



Ở bên ngoài ngự thư phòng, một gã thái giám đang chầm chậm bước vào ngự thư phòng, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế, đem chỉnh lại vị trí của lưu kim cung đăng, rồi thắp sáng lên những ngọn đèn đã bị gió thổi tắt, mục quang lướt qua những hàng chữ màu đỏ trên giấy, mấy chứ giết to lớn trên đó đập vào trong mắt, liền biến đổi sắc mặt, sau đó vừa lấy tay gấp tờ giấy đó lại vừa nói: "Bệ hạ, ngài cũng nên nghỉ ngơi thôi. Ngài xũng đã ở quá lâu trong ngự thư phòng rồi."



"Hỗn trướng, tên cẩu nô tài nhà ngươi, trẫm muốn làm cái gì, lúc nào đã đến phen nhà ngươi quản thúc!" Thịnh Minh hoàng đế đại nộ, mở miệng quát mắng.



Nhưng gã thái giám đó lại chẳng thèm để ý, tiếp tục nói: "Nô tài cũng đã nói ra rồi, muốn đi hay không thì bệ hạ cứ khảo lự rồi hãy quyết định sau, hừ hừ! …."



Sau đó mang theo những bổn công văn mà Thịnh Minh hoàng đế dã kí, bỏ vào trong người, rồi đi ra phía bên ngoài, khi đi đến chổ cánh cửa thì quay đầu lại mĩm cười một cách quỷ dị và đóng cánh cửa phòng lại.



"Ngươi!" Thịnh Minhhoàng dế chỉ thẳng vào tên thái giám đó, tức tối đến mức không nói ra lời, lồng ngực bực bội như muốn vỡ tung ra, nhưng chỉ biết ngồi xuống lại trên long y.



Trong ngự thư phòng trống rỗng, một cổ cảm giác tịch mịch, tuyệt vọng và khuất nhục cường liệt dâng lên trong lòng, tim của Thịnh Minh hoàng đế đang rỉ máu.



Quân không ra quân, thần không ra thần! Quân không ra quân, thần không ra thần! Lão thiên, ông muốn diệt cơ nghiệp ngàn năm của Đại Đức ta hay sao?



"Phải chăng ngươi rất là bất cam?" Một thanh âm đạm nhiên truyền lại, Thịnh Minh hoàng dế tức thì kinh hãi, từ trên long y đứng dậy, kinh hoảng nhìn khắp tứ phía, đồng thời hét lên: "Ai? Là ai? Mau ra đây cho trẫm."



Phong Vân Vô Kị với sắc mặt mạc nhiên từ sau tấm bình phong đi ra, Thịnh Minh hoàng đế lại giật mình một lần nữa, thương lương thối lui mấy bước, sau đó khôn gbiết là vì lí do gì mà đã trấn định trở lại.



"Ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết nơi này là hoàng cung cấm địa, kẻ bậy bạ xông vào tất sẽ bị tru di cửu tộc hay sao?" Thịnh Minh hoàng đế phất ống tay áo, giận dữ nói, lần giận dữ này quả nhiên là cũng có chút uy thế.



Nhưng Phong Vân Vô Kị lại không đáp, mà chỉ nhìn thẳng vào cặp mắt của Thịnh Minh hoàng đế, cất tiếng hỏi: "Ngươi có muốn nắm lại trọng quyền, trọng chấn hoàng uy hay không?"



Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phong Vân Vô Kị, trong lòng của y gầm lên một cách điên cuồng: "Muốn, đến lúc chết trẫm vẫn còn muốn." Nhưng y lại cố nhẫn nhịn trùng động trong lòng, trầm giọng nói: "Ngươi bằng vào cái gì mà dám nói câu này."



Phong Vân Vô Kị không thèm đáp lại, thân người đứng thẳng lên, cánh tay áo phất ra một cái, một cổ kiếm ý cuồng bạo bùng phát xuất ra.



Cách cách cách!!



Dưới chân của Phong Vân Vô Kị xuất hiện hàng loạt những vết kiếm ngân, rồi tiếp đó là triển khai hình trạng phúc xạ khuếch triển ra khắp tứ phía, những cánh cửa khắp tứ phía liên tục nổ vang lên những tiếng lách cách, rồi nổ tung thành từng đoàn từng đoàn. Mọi vật bên trong ngự thư phòng dưới sự uy nhiếp của một cổ lực đạo vô hình, nhẹ nhàng bay lên trên không rồi bay vòng quang hai người.



Trong sát na này, Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế từ trên người của Phong Vân Vô Kị cảm thấy một cổ khí tức quen thuộc: Hoàng giả chi khí.



Sắc mặt tưc sthì biến đổi, Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế mở miệng kinh hô: "Là ngươi!"



"Cho tới bây giờ ngươi mới phát giác hay sao?"



Thịnh Minh hoàng đế đột nhiên nhớ lại người này, người này chính là người thần bí đã xuất hiện trong tràng giao chiến ngày trước với Anh Lạc đế quốc, chỉ phất tay một cái đã không chế mấy vạn mũi tên. Thời gian Phong Vân Vô Kị đình lưu tại chiến tràng ngắn phi thường, Thịnh Minh hoàng đế cũng tịnh không nhìn thấy được mặt của Phong Vân Vô Kị. Điều chân chính khiến cho y cảm thấy quen thuộc và kinh dị là ngày đó y cảm thấy trên mình của người thần bí đó có một cổ hoàng giả chi khí. Hoàng đế của nhân giới, có lẽ tịnh không phải là võ lâm cao thủ, cũng không biết lí thuyết về khí cơ, nhưng bọn họ thiên sinh đã mẫn cảm phi thường đối với loại khí thế chỉ có ở hoàng giả mới có này.



Ngày đó, hoàng giả khí tức trên thân thể của Phong Vân Vô Kị đã lưu lại cho Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế một ấn tượng thâm khắc.



"Ta tin tưởng ngươi có thực lực đó." Thịnh Minh hoàng đế trầm giọng nói : "Ta cần phải trả ra cái giá như thế nào?"



Trên khuôn mặt nãy giờ chẳng hề có chút biểu tình của Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng đã xuất hiện nụ cười, nhìn thẳng vào Thịnh Minh hoàng đế mà nói: "Đó là quyết định chính xác nhất mà ngươi đã quyết định …."










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch