Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 127: Bị bệnh

Chương 127: Bị bệnh


Trước buổi cơm chiều, Thẩm Hoài phải đến xưởng thép họp hội nghị tổng kết cuối năm của ban quản lý, phát tiền thưởng cuối năm cho từng người, rồi biểu dương khích lệ tập thể một phen.

Ăn xong bữa qua loa trong nhà ăn ở xưởng thép, Thẩm Hoài lại kéo thân thể mệt mỏi về thị trấn, triệu tập hội nghị đảng chính lâm thời.

Một là thảo luận sắp xếp, phân công công tác cứu tai tiếp theo. Hai là an bài lịch trực ban, thêm cả chuyện phát thưởng cuối năm nữa.

Cuối năm nay gặp phải trận tuyết lớn nhất lịch sử, Hạc Đường và một số hương trấn đã truyền ra tin tức muốn đem tiền thưởng cuối năm của nhân viên hành chính ra ủng hộ đồng bào bị nạn; Đám người Hà Thanh Xã, Lý Phong hơi băn khoăn, không biết xử lý chuyện này thế nào. Then chốt là hai chuyện này phân trước sau theo sát nhau, hơi mẫn cảm, làm không tốt sẽ để lại ảnh hưởng không nhỏ.

Trước đây tiền thưởng cuối năm sẽ được phát từ ba bốn ngày trước Tết, nhưng năm nay cứ dây dưa mãi, đến ngày mai đã là 30 rồi.

“Mọi người làm việc vất vả cả năm, đều không dễ dàng, không phát chút phúc lợi, làm sao có sĩ khí để công tác.” Thẩm Hoài nhấp một ngụm nước ấm, để cổ họng thoải mái nhút, dùng ngữ điệu rất thấp nói: “Tôi thấy thế này, tôi và Hà trấn trưởng là chính khoa, sẽ đem tiền thưởng quyên ra làm Đảng phí đặc thù, chuyên dùng cứu tai; phó khoa lĩnh một nửa, quyên một nửa; lãnh đạo cơ quan thuộc trấn lĩnh 3000 quyên 1000; những người khác nhận thưởng vẫn theo kế hoạch cũ…”

Bình thời cán bộ ở hương trấn có thể vét đến chỗ tốt chẳng được bao nhiêu, đại đa số nhân viên đều dựa vào đồng lương công chức nuôi thân, cuối năm cũng chỉ mong cơ quan phát thêm chút phúc lợi, đón tết cho vui vẻ.

Tuy từ đáy lòng Thẩm Hoài hy vọng cán bộ Đảng viên đều có thể thanh liêm như nước, ăn khổ chịu lao, nhưng hắn hiểu, đại đa số cán bộ đều là người bình thường. Công nhân trong xương thép, mỗi tháng cầm 3-400 đồng còn cảm thấy qua ngày rất vất vả, không thiếu trường hợp phàn nàn, tiêu cực làm việc. Chẳng lẽ Thẩm Hoài có thể trông mong nhân viên trong hệ thống chính phủ, mỗi tháng cầm 3-400 đồng mà không có ý kiến?

Thẩm Hoài biết vợ Hà Thanh Xã có mở một cửa hàng tạp hóa trên phố, cạnh chợ, bình thời kiếm được không ít, gì chứ tám ngàn một vạn là luôn luôn có.

“Tôi đồng ý với kiến nghị của Thẩm bí thư.” Hà Thanh Xã nói trước.

Hắn biết không thể thủ tiêu tiền thưởng cuối năm được, không như vậy sang năm đừng hòng mong nhân viên dưới quyền nhiệt tình bán sức làm việc. Chẳng qua xảy ra vụ tuyết tai lớn thế này, lãnh đạo thị trấn phải tỏ chút thái độ, như thế, đối với nhân viên cũng có được câu trả lời thỏa đáng.

Hơn nữa, Hà Thanh Xã biết Thẩm Hoài đã đem cả tiền thưởng cuối năm trong xưởng thép ra làm tiền Đảng phí, chẳng lẽ hắn còn keo kiệt 8000 đồng kia.

Tuy tiền thưởng của mấy tay phó trấn trưởng, phó bí thư và lãnh đạo các cơ quan thuộc trấn đều bị gọt bằng nhân viên bình thường, nhưng cũng không có gì để bất mãn.

Họp xong, Thẩm Hoài về lại túc xá.

Tuy trước khi đi Trần Đan đã đun mấy thùng nước nóng để trong góc tường, nhưng ngồi trong phòng mà vẫn như ngồi hầm băng, Thẩm Hoài hơi run người, tâm lý lại nhịn không nổi bật cười khanh khách: Hôm qua còn nói đùa với Trần Đan, rằng cô đơn không chết được ai. Ai ngờ hôm nay mới một ngày không gặp được nàng đã thấy nhơ nhớ.

Trần Đan cảm thấy dùng điện thoại di động quá xa xỉ, nên mãi vẫn chưa mua. Nhà cha mẹ nàng ở Hạc Đường lại không mắc điện thoai… Dù Thẩm Hoài có nhớ, cũng không cách nào gọi điện tâm sự với nàng.

Hắn muốn đọc mấy quyển sách rồi ngủ, nhưng đầu óc cứ lùng bùng như hồ đặc, uống xong hai viên thuốc liền trùm chăn leo lên giường nghỉ ngơi.

Cả người lạnh đến run bần bật, không biết lật qua lật lại đến mấy giờ mới chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm tỉnh lại, càng cảm thấy người như đổ chì, không động đậy gì được. Hắn nhớ buổi trưa còn phải đến viện dưỡng lão thăm hỏi các cụ già neo đơn. Không khỏi cảm khái lãnh đạo đúng là mạng khổ, phương diện gì cũng phải chiếu cố. Cố giãy dụa bò khỏi giường, lái xe tới cơ quan, họp mặt với Hà Thanh Xã, Lý Phong.

Hà Thanh Xã thấy sắc mặt Thẩm Hoài rất kém, quan tâm hỏi một tiếng, nhưng cũng không quá để ý.

Từ ngày bạo tuyết, mọi người cơ hồ chưa được nghỉ ngơi cho ra hồn, tuyết tai trùng đúng vào cuối năm, càng khiến tinh lực cả đám hao hết, mệt đến bã cả người.

Thăm hỏi xong các cụ trong viện dưỡng lão, Thẩm Hoài vốn tưởng đã xong mấy ngày Tết rồi, muốn gọi Chử Cường đưa mình lên trạm y tế truyền dịch, nghỉ ngơi lại cho khỏe. Ai ngờ nhận được điện thoại từ khu Đường Ấp, nói rằng bọn họ đã tổ chức một nhóm vật tư cứu tai, chuẩn bị do phó khu trưởng Chu Dụ dẫn đội tới thăm hỏi.

“Sói đến xông đất, nhớ đến con gà này đây!” Thẩm Hoài không được khỏe, trọn cả người đều vô lực, nhưng dựa lưng lên ghế trong bàn hội nghị, không quên đùa một câu.

Đám người Hà Thanh Xã, Lý Phong đều hiểu ý cười nhẹ.

Tuy nói bước tiếp theo Thẩm Hoài sẽ nỗ lực để Mai Khê nhập vào khu Đường Ấp. Lúc này Đường Ấp tổ chức đem vật tư cứu tai qua, cũng là muốn làm “đệm lót” và sự thay đổi địa giới hành chính. Nhưng trên khu nhiệt tình thế này, không khỏi khiến người hoài nghi bọn hắn còn ý đồ khác.

Thẩm Hoài để Lý Phong và những cán bộ khác về nhà trước để chuẩn bị đón Tết. Hắn và Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương ở lại trụ sở, chờ đám Chu Dụ qua.

Nghĩ kỹ, Thẩm Hoài nhớ được chừng 3-4 tháng nay không gặp Chu Dụ rồi, trong lòng khá là mong chờ. Hồi trước cùng Triệu Đông tới Nam viên ăn cơm, đáng tiếc hai bên lướt vai mà qua, chưa có cơ hội chạm mặt.

Thẩm Hoài lại nhớ đến chuyện trong bể bơi trước kia, nhớ đến cảm giác mềm mại của da thịt nàng trong bộ đồ bơi, đúng là người đàn bà phong tình gợi cảm, đời này chắc hắn khó mà quên được cảm giác lúc đó. Có điều không biết nàng có nhớ đến mình không?

Mọi người đều tất bật chuẩn bị đón Tết, bốn người Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương, Chử Cường lại thảnh thơi ngồi trong phòng họp tán gẫu.

Nghe dưới lầu có tiếng còi ô tô, Thẩm Hoài ngồi dậy, nhưng cả người hư thoát không lấy đâu ra sức lực, không cách nào đứng lên được.

Hà Thanh Xã chỉ cho rằng Thẩm Hoài không chịu đứng lên là bởi có cựu oán với phó khu trưởng Đường Ấp Chu Dụ,

Hắn còn hảo tâm nhắc nhở Thẩm Hoài một tiếng: “Chắc là Chu phó khu trưởng tới rồi, chúng ta xuống đón tiếp một cái.”

Thẩm Hoài cố đứng lên, vừa bước đến cầu thang, chân đã nhuyễn ra, trước mắt tối sầm, tay không nắm chắc được tay vịn, trọn cả người ngã xuống sàn…

Vì thể hiện địa vị của bí thư, khi xuống cầu thang, mọi người đều để Thẩm Hoài đi đầu. Chân hắn vừa mềm xuống, từ trên đầu cầu thang ngã vật ra, không có ai che chắn, lăn lông lốc xuống dưới tầng mới ngừng lại, đầu đụng một tiếng “rầm” lên tường.

Chu Dụ ngồi xe vào trong sân cơ quan trấn chính phủ, không thấy có người ra nghênh tiếp, giờ đã sắp 11 h, 30 tết, trong sân trụ sở không thấy bóng người cũng là điều bình thường.

Ngồi trong xe đợi một hồi, vẫn không thấy bóng ai ra tiếp, đoán thằng Thẩm Hoài mất dạy kia khéo không nể mặt mình đây mà. Vì miễn càng lúng túng, Chu Dụ không ngồi trong xe đợi nữa, cũng không để tài xế tiếp tục ấn còi, mà trực tiếp xuống xe lên lầu.

Vừa đến góc rẽ, liếc thấy Thẩm Hoài từ trên lăn xuống, nàng bị dọa hỏng, vội tránh ra, khiến Thẩm Hoài đụng vào tường, cả người co quắt trong góc.

Nhớ hồi trước trong bể bơi ngã một cái cực khó coi trước mặt Thẩm Hoài, giờ thấy hắn ngã lông lốc từ trên cầu thang xuống, liền định giễu cợt mấy câu…

Lời chưa ra khỏi miệng, Chu Dụ đã thấy vẻ dị dạng trên mặt Thẩm Hoài, ý thức được đây là chuyện lớn, hơi hoảng, vội khom lưng dìu Thẩm Hoài ngồi dậy, vươn tay sờ lên gò má: Nóng quá…

Khi Thẩm Hoài ngã xuống cầu thang, ý thức vẫn hơi tỉnh táo, nhưng thân thể đã không còn nỗi một tia sức lực, chỉ kịp thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của Chu Dụ, khăn quàng len hồng quấn quanh cổ, tôn thêm sắc da phấn diễm tuyết trắng, thầm nhủ: Nàng thật đẹp… Hắn cố rướn người thêm gần để nhìn cho rõ, nhưng cảnh vật trước mặt bỗng dần mơ hồ, chỉ nghe tiếng nàng hỏi đám Hà Thanh Xã đang vội chạy xuống lầu: “Chuyện gì thế này, sao người Thẩm bí thư nóng thế?”

Lỗ tai Thẩm Hoài chỉ nghe được một chuỗi tiếng ong ong, tứ chi vô lực, không thể không dựa người vào trong lòng Chu Dụ. Chỉ đáng tiếc nàng mặc một chiếc áo bông dày cộp, mặt lạnh băng, khiến hắn không cách nào cảm nhận bộ ngực đầy đặn mềm mại kia.

Thẩm Hoài không muốn mọi người quá căng thẳng, cố gắng mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng đắng chát, giọng khàn đặc cả lại.

“Sợ là ngày trước bị hắt nước nên cảm lạnh?” Hoàng Tân Lương cúi người xuống, quỳ một chân dưới đất, muốn nâng Thẩm Hoài đứng dậy.

Hà Thanh Xã lại gần sờ lên trán Thẩm Hoài, bị hơi nóng của hắn dọa sợ, hỏi Hoàng Tân Lương: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải đêm hôm qua đến nhà Chu mập bàn chuyện tiền nợ công trình à, sao lại bị hắt nước?”

Chuyện bị hắt nguyên một bồn nước rửa chân, Thẩm Hoài khá độ lượng, nhẹ nhàng như không có chuyện gì. Đám Lý Phong, Hoàng Tân Lương, Chử Cường khi về lại thị trấn cũng giữ mồm giữ miệng kín như bưng, rốt cuộc câu chuyện bị chìm xuống, chỉ mấy người trong cuộc mới biết.

Hà Thanh Xã không biết chuyện, chỉ nghĩ hôm qua Thẩm Hoài đơn thuần đến nhà Chu Lập để bàn về khoản nợ. Hà Thanh Xã chỉ biết mấy năm nay Chu Lập bị khoản nợ này hành cho dư khổ, nhưng thị trấn có tâm mà vô lực, muốn trả cũng hết cách. Song Thẩm Hoài đã vỗ bàn quyết định, hắn cũng không đề ra ý kiến phản đối.

“Thế chuyện là thế nào, sao Thẩm bí thư lại bị người ta hắt nước?” Chu Dụ kỳ quái truy hỏi, tuy trong lòng nàng cũng đoán khéo Thẩm Hoài làm ra chuyện gì đó trời giận người oán ở đất này, nhưng ngoài mặt không thể không quan tâm hỏi một cái.

Hoàng Tân Lương kể vắn tắt toàn bộ tiền nhân hậu quả, hắn hoài nghi trong đêm hôm trước Thẩm Hoài đã phát sốt rồi, hai ngày nay mang bệnh công tác, có điều mọi người quá đại ý mới không phát giác. Chử Cường thì biết Thẩm Hoài cảm mạo sẵn rồi, còn giúp hắn mua thuốc, nhưng không ngờ sự thể lại nghiêm trọng đến mức này, hơi hoảng, cũng không kịp nói gì.

Tâm lý Hà Thanh Xã như bị thứ gì đó chặn nghẹn lại, nói: “Tôi cũng hồ đồ rồi, hai ngày nay sắc mặt Thẩm bí thư đã không thích hợp, vậy mà không quan tâm hỏi một tiếng. Còn chất cả đống công việc lên đầu cậu ấy, đến nỗi lao lực như ngày hôm nay” Lại nhịn không nổi quở trách Hoàng Tân Lương: “Mà văn phòng đảng chính các cậu làm ăn kiểu gì đấy?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch