Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 174: Xao sơn chấn hổ

Chương 174: Xao sơn chấn hổ


“Bảo thủ tự dùng, mặc người duy tư!”

Ngồi trên ghế dựa sau bàn làm việc của Hà Nguyệt Liên, trên ghế còn lưu lại dư hương nước hoa của nàng, nhưng Thẩm Hoài không tâm tình đâu để quan tâm đến những điều này, cầm tài liệu tố cáo mình lên, đọc rõ từng điều tội danh…

“Kéo bè kết phái, đánh áp dị kỷ, làm nhất ngôn đường ở Mai Khê, quyết sách của tập thể trong hội nghị đảng chính chỉ là trò hề, rất nhiều cán bộ quần chúng dám giận mà không dám nói. Không cố đến đại nghĩa cứu tai, lãnh đạo cán bộ thị trấn cứu tai không hiệu quả, ngược lại khi thị trấn gặp phải trận mưa tuyết lịch sử vẫn dùng mấy chục vạn công khoản phát cho nhân viên hành chính đút túi riêng, nhằm lôi kéo cán bộ Đảng viên. Một mình khống chế lấy xưởng thép Mai Khê kiếm tư lợi, đem tài sản tập thể cả trăm vạn ra làm tiền thưởng cuối năm phân chia. Lại dùng danh nghĩa cải chế, đem tâm huyết ba mươi mấy năm trong xưởng thép thành cổ phần chia cho thân tín, trắng trợn cắt xén tài sản tập thể, trong khi đó cự tuyệt một cách vô lý khi quần chúng khác muốn góp vốn. Quan hệ nam nữ bất chính, dùng thủ đoạn cưỡng bách Hà Nguyệt Liên, vốn đang nhận thầu trạm tiếp đãi phải buông bỏ quyền kinh doanh, chuyển tay cho tình nhân để kinh doanh mưu lợi. Không quan tâm đến hợp đồng nhận thầu, mượn danh nghĩa cứu tai, cường hoành cưỡng chế quyền nhận thầu xưởng nhuộm của xí nghiệp gia Phan Thạch Quý. Sau đó đem xưởng nhuộm chuyển nhượng cho người quen, là ông chủ tư nhân Chử Hợp Lương. Quan hệ với Chử Hợp Lương rất mật thiết, dùng con trai Chử Hợp Lương là Chử Cường làm tâm phúc, trong quá trình cải chế xưởng dệt, không nhìn đến lợi ích tập thể, cố ý ép thấp giá trị tư sản tập thể, còn buông bỏ địa vị chủ thể của thị trấn, mặc cho quyền kinh doanh nằm trong tầm khống chế của người quen…”

Tính cách Thẩm Hoài có độ lượng đến đâu cũng bị phần tài liệu điên đảo trắng đen, xuyên tạc sự thật này làm cho lửa giận công tâm. Ném tài liệu lên bàn, ngước mắt nhìn chằm chằm vào mặt Hà Nguyệt Liên, nói: “Tội danh bọn hắn kể ra có sai đâu, đương sơ không phải chính tôi đã bức cô buông bỏ quyền nhận thầu à….”

“Thuần túy là nói bậy nói bạ, điên đảo thị phi. Từ khi Thẩm bí thư đến đây, Mai Khê biến hóa như thế nào, cán bộ quần chúng đều tận mắt chứng kiến, không ai là kẻ mù cả, bọn họ miệt thị Thẩm bí thư thế này, bản thân tôi cũng thấy khó nghe….” Hà Nguyệt Liên tức tối nói: “Thẩm bí thư, dù hôm nay anh không đến tìm tôi, ngày mai tôi cũng sẽ lên trụ sở thị trấn tìm anh báo cáo chuyện này, vạch trần dụng tâm đen tối của đám người kia…”

Nói nhiều tất thất thái, tuy lời của Hà Nguyệt Liên nghe qua có vẻ thoải mái, nhưng Thẩm Hoài vẫn dành cho người đàn bà này không ít cảnh giác, nàng nói đường hoàng chính khí như vậy chỉ khiến hắn càng thêm không tin tưởng, nỗ lực bình tĩnh lửa giận trong lòng, nói: “Được rồi, việc này tôi đã hiểu, bọn hắn muốn tố cáo thì cứ mặc.” Nói rồi cuốn tài liệu lại, chắp tay sau đít, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của cô ta.

Lúc ra đến cửa, Thẩm Hoài quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt nàng.

Ánh mắt Hà Nguyệt Liên chớp động một cái, cười nói: “Thẩm bí thư không có chỉ thị gì cho công tác của cửa hàng bọn tôi à?”

Ánh mắt lấp lánh của Hà Nguyệt Liên khiến tâm đầu Thẩm Hoài hơi lạnh, biết con đàn bà này không đơn giản như vẻ ngoài, hỏi: “Phan Thạch Quý đang ngầm thu mua các cửa hiệu quanh mặt đường phía nam, cô biết không?”

“Có nghe qua được một ít, nhưng không biết là thật hay giả. Chuyện mở đường còn chưa biết sẽ đi đến đâu, việc này của Phan Thạch Quý chưa chắc đã được gì. Toàn trấn có bao nhiêu người mong chờ đường sá được cải thiện, hắn thu mua mấy mẫu đất, chẳng lẽ có thể uy hiếp được thị trấn?” Hà Nguyệt Liên nói: “Nếu gặp hắn thì tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra mắng. Nếu đường được cải tạo, chỗ này của tôi càng trở nên đắc địa, sao có thể để hắn quấy hư?”

“Xem ra tâm lý giám đốc Hà rõ ràng hơn ai hết a!” Thẩm Hoài thầm cảm nhận được tấm lưới cực lớn đang giăng ra sau lưng, khiến hắn khó mà giãy thoát, nhìn khuôn mặt bất động thanh sắc lại có vẻ như vô tội của Hà Nguyệt Liên, hắn cố rặn ra nụ cười nói: “Chuyện xây đường quan hệ đến đại kế phát triển của Mai Khê, khả năng một thiểu số người sẽ bị ảnh hưởng khi bị giải tỏa di dời. Nhưng từ tổng thể, trừ đền bù của thị trấn, tương lai chỗ tốt mà bọn họ được hưởng sẽ không nhỏ. Ai ngờ chuyện này lại bị quấy nước đục, không biết rồi có thành hay không….”

Thẩm Hoài không nói thêm gì nữa, trực tiếp xuống lầu rời khỏi cửa hàng bách hóa, về lại nhà cũ.

Quá trình cải tạo nhà cũ đã hoàn thành vào cuối tháng năm, hai ngày nay là hoàn thiện những bước cuối cùng.

Những chuyện ở đây đều do Tôn Á Lâm phụ trách, Trần Đan, tiểu Lê hoàn toàn không thể nhúng tay, cho đến hôm nay mới qua thu dọn, tính chuẩn bị dọn đến ở.

Thẩm Hoài dừng xe bên bãi cỏ ven đường.

Đúng lúc Trần Đan và Tôn Á Lâm đang đi ra đổ rác, thấy Thẩm Hoài xuống xe, sắc mặt có vẻ khó coi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

Thẩm Hoài đưa tập tài liệu cho Trần Đan, Tôn Á Lâm nhìn, cũng nói qua chuyện hôm nay cho các nàng nghe.

Trần Đan xem qua tài liệu, sắc mặt bực đến trắng bệch, phẫn hận nói: “Những người này sao vô sỉ đến mức xuyên tạc thế kia, toàn là nói bậy nói bạ? Mà mà có giám đốc Hà, không như vậy còn không biết đám này giở trò gì sau lưng?”

“Cô Hà Nguyệt Liên này không phải tay vừa đâu?” Tôn Á Lâm “hừ” lạnh một tiếng: “Chiêu xao sơn chấn hổ mà thôi, bọn hắn có bản sự thì đã trực tiếp đưa tài liệu tố cáo lên trên khu rồi, để xem Phan Thạch Hoa có dám phái tổ điều tra xuống không…”

Trần Đan hơi sững, nàng không nghĩ Hà Nguyệt Liên “tệ hại” đến thế, nghi hoặc nhìn sang Tôn Á Lâm.

Thẩm Hoài cầm lại tập tài liệu, nói: “Bọn hắn tìm Hà Nguyệt Liên liên danh tố cáo anh, cho dù Hà Nguyệt Liên có chỗ do dự thì cũng không nên lưu tài liệu ở chỗ nàng… Chắc bọn hắn muốn thông qua cô ta, cho anh xem tập tài liệu này…”

Hắn có thể tưởng tượng ra được tâm tư cược bạc cả hai đầu của Hà Nguyệt Liên, bởi thế lúc nãy cũng không vạch trần ý đồ của nàng.

Tôn Á Lâm trưởng thành trong đại gia tộc, tuổi tuy trẻ, nhưng chuyện đấu đá trải qua không hề ít, sự cảnh giác rất cao. Đổi lại là người khác, có lẽ thật cho rằng Hà Nguyệt Liên có hảo tâm nhắc nhở cho Thẩm Hoài.

Nghe Thẩm Hoài giải thích thế này, Trần Đan mới biết suy nghĩ của mình quá ngây thơ rồi. Loại đàn bà trơn như cá chạch ấy, sao có thể dựa hết sang bên mình được?

Thẩm Hoài ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoài, mắt ngó sang, nói: “Ngày trước anh có Đàm Khải Bình làm chỗ dựa, không ai dám đắc tội. Nhưng giờ chuyện anh phân liệt với Đàm hệ đến cả tiểu miêu tiểu cẩu đều biết, không thiếu người dám cả gan đến mò mông đít anh đâu? Ở trên khu, Phan Thạch Hoa lại đang nhìn chằm chằm, chỉ chực anh ra sai sót, xem ra có trò vui để nhìn rồi…”

Thẩm Hoài cầm tài liệu lên, làm bộ muốn đánh vào đầu Tôn Á Lâm, nói: “Xem trò vui, cô cao hứng làm à?”

Tôn Á Lâm nghiêng đầu tránh ra, nói: “Đường Hạ Mai không thể không cải tạo, giờ anh tính thế nào? Hay là lấy thêm dăm triệu bồi thường cho bọn hắn. Tôi nghĩ khẩu vị đám kia có lớn, thì chục triệu cũng đủ lấp đầy rồi. Dù sao lại không cần anh tự mình bỏ tiền…”

Liên hệ tập tài liệu ở chỗ Hà Nguyệt Liên và chuyện Phan Thạch Quý ngầm thu mua đất mặt đường, tự nhiên không khó dò ra mục đích đám người này.

Lúc xưởng thép Mai Khê cải chế, Phan Thạch Hoa thông qua em họ Phan Thạch Quý đòi cầm 4 triệu tiền cổ phần. Cuối cùng Thẩm Hoài vòng qua Phan Thạch Hoa, dựa thế của Chu gia để giành được sự ủng hộ từ Dương Ngọc Quyền, khiến phương án cải chế thông qua thuận lợi.

Lần này Phan Thạch Quý mua một loạt đất ở ven đường mặt nam, Thẩm Hoài không khả năng vòng qua bọn hắn nữa. Sau khi lên làm bí thư Đảng ủy, Thẩm Hoài đã dẹp hết yêu cầu xây phòng ốc mới ven công lộ Hạ Mai, nhưng không có cách nào ngăn trở giao dịch mua bán nhà đất.

Thẩm Hoài nói: “Bọn hắn đã muốn nhảy xuống cái hố này, vậy cứ để bọn hắn nhảy…” Nói rồi đem tập tài liệu xé thành mảnh vụn, ném vào trong giỏ rác, thong dong đi vào trong sân.

“Sao rồi, anh muốn thay đổi phương án?” Tôn Á Lâm bị thái độ của Thẩm Hoài câu lên lòng hiếu kỳ, đuổi theo hỏi: “Sửa lại phương án, không dỡ mặt nam, chỉ dỡ mặt bắc thì cũng không thích hợp. Phương án mới công bố chưa lâu, nhưng đã truyền khắp thị trấn rồi. Anh dày vò thế này chỉ khiến bà con kêu ca phàn nàn thêm. Dỡ mặt bắc sẽ liên lụy đến quỹ tín dụng, cửa hàng bách hóa… diện tích giải tỏa càng nhiều, tiền đền bù cao thêm không ít. Hơn nữa, công lộ rồi cũng phải sửa, phải mở rộng, nhóm người kia ngầm ăn xuống không ít đất đai ở mặt nam, cho dù không thể kiếm tiện nghi từ quá trình giải tỏa, đợi đường sửa xong, giá trị những mảnh đất này sẽ tăng lên đáng kể. Thị trấn muốn cải thiện hoàn cảnh hai bên công lộ, phải xuất tiền cho bọn hắn làm tường ngoài, làm lề đường. Tính như thế nào bọn hắn đều không chịu thiệt a….”

“Vậy lại có thể làm sao?” Thẩm Hoài ngừng bước chân, quay đầu hỏi: “Theo như lời cô, dù sao cũng là chính phủ bỏ tiền, không cần tôi tự bỏ tiền túi, nào khổ phải đấu sống đấu chết với bọn hắn?”

Tôn Á Lâm gấp gáp đuổi theo, không ngờ Thẩm Hoài đột nhiên ngừng lại, thiếu chút nữa đụng lên người hắn, nhìn vào mắt Thẩm Hoài, nói: “Tôi không tin anh có thể chịu được cục nghẹn này?”

Không quản nàng truy hỏi ra sao, Thẩm Hoài vẫn kín mồm không nói gì thêm, khiến Tôn Á Lâm hận không níu lỗ tai hắn lại, bắt thổ lộ thực tình mới chịu.

Thẩm Hoài trán người qua, chỉ vào sân viện, hỏi Tôn Á Lâm: “Cô nói nói xem, làm nơi đây thành thế này, chẳng lẽ không có tâm tư gì? Không phải là không muốn tôi vào ở, để cô cưu chiếm thước sào? Mấy người thay nhau bắt nạt thế này tôi còn có thể chiu được, lần này nhẫn bọn hắn thì đã làm sao?”

“Ai nói muốn chiếm tiện nghi của anh?” Tôn Á Lâm bị vạch trần mưu đồ, nhưng khí thế vẫn không giảm, chống nạnh nói: “Chí ít tôi phải công tác ở đại lục ba năm mới được trở về, không thể tự đày đọa chính mình, đúng không? Vì căn nhà này, bà đây dồn hết tiền cất trữ mấy năm nay, còn anh lại không bỏ đồng nào. Anh vào ở, bà đây cũng không cản; lại muốn giả bộ làm quan thanh liêm, rồi đi trách lên đầu bà là thế nào?”

Tôn Á Lâm hung hăng chạy vào nhà trước, cũng không ý thức ra câu chuyện đã bị Thẩm Hoài lảng đi.

Thẩm Hoài đành chịu mà cười, lúc này Trần Đan theo vào sau, nghe thấy những lời giữa Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm, nói: “Em cũng không ngờ sẽ xây mới đẹp thế này. Không biết chị Tôn mua bất động sản trong nước có bị hạn chế gì không, nếu không thì hôm sau để em chuyển tên từ tiểu Lê sang cho chị ấy? Em và tiểu Lê cũng không muốn ở trong này, quá xa hoa, trong khi mình lại không trả ra cái gì…”

Thấy Trần Đan không muốn vô công bất thụ lộc, Thẩm Hoài nói: “Thế không phải để mưu đồ cưu chiếm thước sào của nàng thành công? Quá tiện nghi rồi!”

“Tiện nghi bao lớn? Thời gian qua chị Tôn đã giúp chúng ta không ít…” Trần Đan cười nói.

Thẩm Hoài thấy Trần Đan không có ý vào ở trong này, thầm nghĩ: Thế cũng tốt, hắn không vào đây ở, còn sợ Tôn Á Lâm để ý đến Trần Đan. Cô ta vốn chỉ thích đàn bà a…! Không phòng bị trước, đến sau không khéo chỉ còn nước khóc hận…

“Trời sắp nóng đến nơi rồi, bên túc xá lại không đủ điện áp để lắp điều hòa, không có điều hòa, mỗi lần muốn làm chuyện gì đều mồ hôi mồ kê đầm đìa, không dễ chịu chút nào, bọn mình phải tìm phòng nào khác thôi…” Thẩm Hoài nói.

“Cái gì mà “muốn làm chuyện gì”?” Trần Đan trừng mắt nhịn Thẩm Hoài, mặt hơi đỏ lên, không để Thẩm Hoài nói bậy nói bạ nữa.

Có điều điều kiện trong túc xá đúng là quá kém, trước đây còn chưa có điều kiện mua nhà, giờ có điều kiện rồi, Trần Đan cũng muốn đổi sang một căn nhà mới, ăn ở dễ chịu hơn chút.

Ngoài ra quyền thế Thẩm Hoài dần nặng, một số người lại thích đến nhà riêng báo cáo công tác trong đêm. Hại nàng chỉ dám đêm khuya vào nhà Thẩm Hoài, rạng sáng lại sơm sớm rời đi, lén la lén lút không tiện chút nào. Nếu tiếp tục trú ở trên trấn, rất nhiều phương diện đều không thoải mái.

Trước nhà không có người, Thẩm Hoài đang định hỏi tiểu Lê đã đi đâu, chợt nghe thấy tiếng cười như chuông bạc từ mặt sau truyền tới, liền hỏi Trần Đan: “Có ai trong nhà nữa à?”

“Bạn học Khấu Huyên của tiểu Lê, cũng đã lâu không thấy mặt nàng rồi!” Trần Đan nói: “Nàng mới qua chơi lúc nãy…”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch