Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 176: Tâm tư thiếu nữ (2)

Chương 176: Tâm tư thiếu nữ (2)


Dưới đuôi sáo có khắc hai chữ, hắn không nhìn, chỉ dùng ngón tay mân mê xoa vuốt, không để Tôn Á Lâm và Trần Đan nhận ra sóng cả trong nội tâm, cố gượng cười nói: “Thôi vậy, để hôm nào anh lên tiệm sách xem lại.” Rồi quay sang hỏi Tôn Á Lâm: “Hôm nay cô vào ở đây luôn?”

“Hả!” Tôn Á Lâm ứng một tiếng, nói: “Anh qua làm phiền thế này, quên cả dọn đồ rồi, tối nay sao ngủ lại đây được? Để tôi lái xe chở Trần Đan và tiểu Lê về thị trấn cho. Còn cô bé kia anh đi mà ứng phó. Có điều tôn vẫn hoài nghi anh giấu bọn tôi chuyện gì đó…”

Thẩm Hoài cười đành chịu, nói: “Cô dùng óc tưởng tượng phong phú của mình mà nghĩ…” Rồi lấy chìa khóa xe ra, chạy đi tìm Khấu Huyên.

Khấu Huyên và tiểu Lê đang ngồi dưới nhánh bồ đào bên ao nước, thấy Thẩm Hoài chạy qua, tiểu Lê đã khóc đỏ mắt ngại ngùng nói: “Anh thổi rất hay, vừa rồi không phải em có ý không để anh thổi…”

Thẩm Hoài thương tiếc, vươn tay vò vò lên đầu nàng, khắc chế xung động muốn siết chặt cô bé vào lòng, nói với Khấu Huyên: “Tiểu Lê còn phải thu dọn chút đồ trong nhà nữa. Giờ cũng không còn sớm, em mà không về ông nội ở nhà lại bận tâm. Để anh đưa em về trước…”

Khấu Huyên đi xe đạp đến đây, là một chiếc xe màu vàng dành cho nữ rất tinh xảo, phối hợp với chiếc váy đang mặc, hoàn toàn nhìn không ra là một thiếu nữ vùng nông thôn. So sánh với lần trước, khí sắc nàng đã tốt hơn nhiều, da dẻ càng trắng mịn, căng tràn sức sống, tuy nàng giống với tiểu Lê, đều mới 16 tuổi, nhưng có lẽ bản thân đã trải qua rất nhiều chuyện, nên càng có vẻ thành thục, trầm tĩnh.

Tuyết tai đã đi qua 5 tháng rồi, công tác cứu trợ sau đó cũng dần dần được hoàn thành.

Có điều căn cứ theo tình hình báo cáo mà thôn Học Đường đưa lên, sau khi lấy được 3000 đồng tiền cứu tai, lão Khấu và Khấu Huyên không sửa sang lại nhà cửa mà vẫn trú ở trong nhà thân thích.

Trừ lần ngẫu nhiên đụng mặt ở Anh Hoàng ra, Thẩm Hoài chưa nhìn thấy Khấu Huyên thêm lần nữa, cũng không nghe tiểu Lê nhắc đến nàng trong một thời gian dài, nên không biết tình hình gần đây của nàng như thế nào.

Thẩm Hoài giúp Khấu Huyên đặt xe đạp lên cốp, lái xe leo lên công lộ Hạ Mai mới hỏi: “Giờ em vẫn ở trong nhà người thân?”

“Tiền mua quần áo đều là tiền sạch sẽ cả!” Khấu Huyên đột nhiên nói một câu.

Thẩm Hoài mượn ánh sáng heo hắt của bóng đèn mờ khẽ liếc sang Khấu Huyên, thấy mặt nàng banh chặt cả lại, thầm nhủ đúng là cô bé quật cường, cũng không gấp gáp nói chuyện nữa, mà tiếp tục chạy xe về phía trước.

Thẩm Hoài không cất tiếng, câu nói của Khấu Huyên không có được câu trả lời, cũng không tiếp tục nói gì thêm. Không khí trong xe sa vào tĩnh mịch, mãi đến đường mòn, Thẩm Hoài mới hỏi: “Đi vào đường mòn à?”

“Cứ đi về phía đó.” Khấu Huyên chỉ vào sắc đêm đen kìn kịt trước mặt.

Không có đèn đường, trời lại tối như mực, không cách nào nhìn rõ mặt đường, Thẩm Hoài liền thả chậm tốc độ…

“Tiểu Lê có được những người thân như chị Trần Đan và anh, em rất hâm mộ.” Khấu Huyên lại nói một câu.

Giờ Thẩm Hoài mới quan sát thấy ngấn lệ ẩn ước trong mắt nàng, lòng mềm xuống, không cách nào đối xử lạnh nhạt với cô bé quật cường này, thầm nhủ: Nàng thân thiết với tiểu Lê có lẽ là bởi cảm giác đồng bệnh tương liên, tặng một món quà đắt tiền cũng là muốn xứng với tình hữu nghị giữa hai người. Có lẽ suy nghĩ ấy hơi ấu trĩ, nhưng chỉ gần gần là hơi ấu trĩ mà thôi.

“Sức khỏe ông nội em thế nào rồi?” Thẩm Hoài không bàn đến chuyện gì trầm trọng với Khấu Huyên, mà quay sang hỏi tình hình của lão Khấu, người già hơn 70 tuổi rồi, còn phải nuôi nấng cháu gái, cuộc sống không dễ dàng chút nào.

“…” Khấu Huyên như bị kích thích, gục mặt vào lòng bàn tay khóc lớn.

“Sao thế?” Thẩm Hoài dừng xe lại bên lề đường, vỗ vỗ lên vai nàng, muốn an ủi lại không biết an ủi từ đâu.

Khấu Huyên xoay người sấp vào trong lòng Thẩm Hoài, thất thanh khóc lớn, giống như muốn tìm kiếm an ủi từ lồng ngực hắn. Thân thể nóng ấm của thiếu nữ tuổi mới lớn ôm sát vào người, dù biết chắc nàng gặp phải biến cố gì mới như vậy, nhưng Thẩm Hoài vẫn không tránh khỏi cảm giác lúng túng.

“Hồi tháng ba ông nội em đổ bệnh nặng, kéo đến tháng trước mà em vẫn không kiếm đâu ra tiền phẫu thuật; ngày hôm qua là giỗ mồng bảy của ông nội…” Khấu Huyên dùng sức ôm chặt eo Thẩm Hoài, như thể bắt lấy cây rơm rạ trong khi đang chìm dưới nước, nức nở nói: “Em hận mình vô dụng, hận mình giữ gìn thân thể này để làm cái gì, hận mình vì sao không thể giống tiểu Lê, gặp được người như anh…”

Trái tim lãnh mạc của Thẩm Hoài như bị đâm xuyên, không ngờ lão Khấu cứ thế mà đi. Hắn để Khấu Huyên mặc sức khóc lớn trong lòng mình, có thể cảm nhận được nội tâm kích động đến run run của nàng. Hắn hơi hối hận, nếu ngày đó, khi gặp nàng trong Anh Hoàng, có thể kịp thời quan tâm một chút, có lẽ sự tình đã không như ngày hôm nay.

Khấu Huyên khóc rất lâu, làm ướt đẫm cả áo sơ mi Thẩm Hoài, tâm tình mới dần bình tĩnh lại, nói: “Em không ở trong nhà người thân nữa, giờ em thuê phòng ở tiểu khu Văn Sơn, anh đưa em qua đó được không”

Thấy Khấu Huyên khóc đến đỏ cả mắt, trông hệt như trái đào, Thẩm Hoài tâm sinh thương tiếc, cũng không yên tâm để nàng đạp xe về thành phố trong đêm thế này, liền khởi động xe, chạy về phía thành phố.

Đến tiểu khu Văn Sơn, tâm tình Khấu Huyên vẫn chưa ổn định, với lại hắn cũng muốn thâm nhập tìm hiểu tình hình gần đây của nàng, xem có còn khả năng vãn hồi hay không, bèn dừng xe bên bồn hoa dưới lầu, đưa nàng lên tận phòng.

Căn phòng Khấu Huyên thuê khá nhỏ, rất đơn sơ, tường nhà dính đầy cáu bẩn, đôi chỗ vữa bị tróc cả ra.

“Anh vào gian khách ngồi, em đi nấu nước….” Vào phòng, Khấu Huyên đã bình tĩnh lại, mời Thẩm Hoài ngồi…

Gian khách rất nhỏ, cũng rất bẩn, hình như đã lâu chưa dọn dẹp.

Thẩm Hoài bước lại gần buồng ngủ, có thể nhìn ra nàng mới vào đây ở, còn có cả vết tích người trọ trước, giấy báo vứt lung tung, rương đựng quần áo đồ đạc của Khấu Huyên vứt trên giường, còn chưa dỡ ra.

Thẩm Hoài cúi đầu thu dọn giấy báo vụn, để phòng ốc trông sạch sẽ hơn một ít, định quay ra ngoài khách sảnh tìm thùng rác, đúng lúc đụng phải Khấu Huyên đang đi vào.

Có điều Khấu Huyên trần truồng, không mặc gì cả khiến Thẩm Hoài chết sững, hoàn toàn không ngờ đến vào đây sẽ đụng phải chuyện thế này. Thẩm Hoài đứng ngây ra, Khấu Huyên chạy lại ôm chặt lấy hắn, đôi nhũ hoa chưa phát dục trọn vẹn ưỡn lên, dán vào trong lòng Thẩm Hoài.

Khấu Huyên cao ngang tiểu Lê, đều đứng ngang cánh mũi Thẩm Hoài.

Được một thiếu nữ non tơ kiều mỹ, da dẻ nhẵn sáng, căng tràn sức sống, trên người lại không mặc một mảnh vải che thân ôm chặt, nhưng trong lòng Thẩm Hoài lại không dâng lên chút ý niệm nhục dục nào, chỉ khẽ án tay lên bả vai mềm mại của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì?”

“Em bán mình cho người ta rồi, nhận 4000 đồng, vốn định để làm phẫu thuật cho ông nội, nhưng cuối cùng vẫn không kịp, ông cứ thế mà đi. Em mới dùng tiền mua hai chiếc váy, một cho mình, một cho tiểu Lê, em nghĩ chắc đây là lần cuối cùng em gặp bạn ấy.” Khấu Huyên ngẩng đầu lên, ánh mắt không giấu thiếu nữ 16 tuổi nhìn Thẩm Hoài, tâm tình vừa kích động, lại có vẻ kiên quyết, nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi em phải giao thân, nhưng em muốn để lần đầu tiên cho người mình thích. Anh ….”

Thẩm Hoài chỉ cảm thấy thân thể non nớt nóng nực trong lòng này là cục sắt nóng bỏng tay, cũng không biết vì sao sự tình lại đột nhiên biến thành dạng này.

Thẩm Hoài ôm nàng, đặt ngồi lên trên giường, cầm ga giường quấn quanh người nàng, để cảnh tượng trước mắt không quá kích thích tâm tạng, rồi mới ngồi lại gần bên người nàng, nói: “Em mới mười sáu tuổi, biết gì là cảm giác ưa thích một người? Em chỉ đang tìm kiếm cảm giác an toàn, đó không phải là thích, hay “yêu” mà người ta hay nói đâu.”

“Có gì khác nhau ư?” Khấu Huyên ỷ ôi nói, lại vừa quật cường vừa mang theo chút tức tối hỏi: “Hôm nay nhất định phải giao thân cho người ta, không có lựa chọn nào tốt hơn cả, em thà để lần đầu tiên của mình cho anh. Vì sao anh không muốn? Anh có thể để lại cho em chút ấn tượng tốt đẹp về lần đầu này, được không?”

Thẩm Hoài sợ kích thích đến trái tim mẫn cảm và mềm yếu của cô bé, bèn để nàng nằm xuống gối lên đùi mình, cúi mặt nhìn khuôn mặt như trăng sáng, đôi môi anh đào hồng nhuận, mái tóc đen dài thả xuống ngang vai của nàng. Dù Khấu Huyên có kích động đến mức muốn hiến thân, nhưng cuối cùng vẫn là thiếu nữ, đầu gối lên đùi Thẩm Hoài, tay vẫn nắm chặt chăn đơn, che khuất thân thể đơn bạc của mình. Nhưng nửa phiến da thịt trước ngực vẫn đập vào mắt hắn, trắng đến chói mắt…

Thẩm Hoài tự tát cho tâm tư đen tối của mình một cái, mới nói với Khấu Huyên: “Em quyết định thế này, về sau không sợ sẽ hối hận ư?”

“Có lần đầu tiên với anh, em không hối hận.” Khấu Huyên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, nói: “Còn về những thứ ai, em có quyền để chọn ư?”

“Anh không biết em định giao mình cho ai, người ta ra cái giá này, chắc cũng vì hy vọng được lần đầu của em…”

“Em biết, chỉ cần cắn răng nói lúc đạp xe bị rách, hắn lại có thể làm gì được!” Khấu Huyên nói.

“…” Thẩm Hoài đành chịu nhìn nàng, cũng không biết nên nói nàng thông minh hay dốt nát, trong lòng khẽ kêu rên: Đây là muốn khảo nghiệm sự nhẫn nại của tôi đúng không? Nói: “Em đừng ngắt lời, để anh nói xong đã.”

“…” Khấu Huyên khép tròng mắt lại, nằm yên nghe Thẩm Hoài nói tiếp.

“Anh có thể giúp em giải quyết dứt khoát chuyện lần này, cũng không muốn đạt được gì từ em cả.” Thẩm Hoài nói: “Về sau, nếu em còn cảm thấy tự mình không còn thuốc nào để cứu, hay cảm thấy có sa đọa cũng không sao cả, thì nhớ trả lại khoản tiền này cho anh là được, anh tuyệt đối sẽ không quản chuyện của em nữa….”

“Em không muốn thiếu nợ anh cái gì.” Khấu Huyên quật cường nói: “Anh không muốn em, bằng cái gì em lại cầm tiền của anh?”

Nhìn biểu tình quật cường của cô bé, Thẩm Hoài vừa tức mình vừa buồn cười, lại thấy nàng lỏng tay ra, chăn đơn rơi xuống, lộ ra quả anh đào tươi non kia, đối với đàn ông, thứ ngon miệng nhất trên thế gian này chắc chỉ có thân thể thiếu nữ a….

Thẩm Hoài hận hận nói: “Em cứ coi như anh mua lần đầu của em đi, anh muốn lấy bây giờ hay để dành là quyền của anh chứ?” Vừa nói vừa đẩy Khấu Huyên lên giường, chạy ra ngoài, hít sâu một hơi, lại vào gian vệ sinh, nhặt váy áo và nội y lên, ngửi ngửi, trên đó còn vương chút hương thơm từ thân thể nàng…. Trong lòng thầm tự mắng chính mình một trận, lại chạy về đến cửa phòng, ném đồ áo vào, nói: “Em nhanh mặc đồ vào, không làm loạn nữa, đừng đùa tâm cơ với anh, đùa nữa là trở mặt thật đấy…”

“Được rồi!” Từ trong phòng Khấu Huyên nhẹ giọng trả lời.

Nghe thấy tiếng mặc đồ rì rào trong phòng, Thẩm Hoài chờ một lúc mới đẩy cửa bước vào.. Có điều lúc này Khấu Huyên mới mặc xong váy, đang định kéo nhấc quần trong lên. Lưng nàng quay về phía Thẩm Hoài, vạt váy bị vén lên, lộ ra bờ mông tuyết trắng, hơi nhỏ, chưa phát dục hoàn toàn…

Thẩm Hoài định lui ra, tránh cho dục vọng trong đầu được dịp trỗi dậy. Khấu Huyên quay đầu, thấy Thẩm Hoài đang nhìn mình, mặt nhỏ thẹn đến đỏ bừng lên, song vẫn trấn định, kéo quần trong, sửa sang lại vạt váy, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dù sao lúc nãy cũng đi nhìn qua thân thể trần truồng của nàng, Thẩm Hoài bèn cũng làm như chưa xảy ra chuyện gì luôn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch