Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 273: Cáo trạng

Chương 273: Cáo trạng


Gió rét thổi gãy ngọn cây trong sân, lăn lông lốc thành tiếng, Đàm Khải Bình đứng trầm ngâm trước song, nhìn vào màn đêm mênh mang, phía xa xa chỉ có bóng mờ từ cây cối in dấu trong ánh mắt ông ta.

Tô Khải Văn pha trà, đặt trên thư trác, nói: “Đàm bí thư, trà của ông đây.”

Đàm Khải Bình quay người, Tô Khải Văn thấy mặt ông ta đen như than, biết chuyện đêm nay như căn gai kẹt cứng trong cuống họng, không dễ nuốt trôi chút nào, mới nhỏ giọng nói: “Dù là hiểu lầm cũng nên có lời xin lỗi rõ ràng; khinh mạn như thế, phía Nhật đúng là hơi vô lễ. Trước khi tới Mai Khê, Thẩm Hoài từng cộng sự qua một đoạn thời gian với Chu khu trưởng ở phủ thị chính, thấy Chu khu trưởng bị sàm sỡ không thể ngồi nhìn như không thấy được…”

“Giờ cũng không sớm nữa, cậu về trước đi.” Đàm Khải Bình không tỏ thái độ gì với những lời của Tô Khải Văn, ngồi xuống thư trác, cầm chén trà đặc vừa pha đưa lên môi, nhè nhẹ nhấp một ngụm, trong lòng mới hơi ấm áp chút.

Tô Khải Văn báo cáo một lượt công vụ phải làm ngày mai rồi đẩy cửa ra buồng ngoài thu dọn đồ đạc rời đi, nghe thấy tiếng Đàm Khải Bình cầm điện thoại lên trong thư phòng: “Tống phó tỉnh trưởng, tôi là Đàm Khải Bình, đã lâu không có dịp báo cáo công tác với anh…”

Tống Bính Sinh đến Hoài Hải chỉ là phó tỉnh trưởng tạm giữ chức, được phân quản công tác nông nghiệp, nếu nói thực quyền, chưa hẳn đã so được với kẻ làm một phương chư hầu như bí thư thị ủy.

Tô Khải Văn thấy cuối cùng Đàm Khải Bình đã nhịn không nổi, phải nói chuyện điện thoại với Tống Bính Sinh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ. Hắn cũng không nghe trộm xem cụ thể Đàm Khải Bình sẽ nói gì với họ Tống, mà chỉ nhẹ nhàng rời đi, về lại túc xá phía sau cơ quan.

Vừa về nhà không lâu, Chu Minh đã gọi điện thoại tới: “Tô thư ký, đêm nay ở Nam viên đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ lên cả thế?”

Từ hồi bị cha vợ quở mắng, có chuyện gì Chu Minh đều chỉ chủ động liên hệ với Tô Khải Văn để thăm dò tin tức.

Thấy thời gian còn sớm, đêm nay Đàm Khải Bình chắc cũng không có việc gì cần đến mình, liền hẹn chỗ gặp mặt với Chu Minh.

Biết Vạn Tử Thiên Hồng là địa bàn của Thẩm Hoài; Tô Khải Văn, Chu Minh thường không hay đến đó. Nhưng làm thư ký cho bí thư thị ủy, ở Đông Hoa không thiếu người muốn lấy lòng hắn.

Đuổi đến KTV Đế Hào, nghe tiếng nhạc trầm thấp vọng ra, Chu Minh đẩy cửa vào phòng, bên trong Tô Khải Văn đã ôm một cô gái tóc dài rủ vai, quần áo khêu gợi uống rượu: “Đến cùng ở Nam viên đã xảy ra chuyện gì mà thấy người nào cũng có vẻ hưng phấn như đánh máu gà thế?”

“Cậu nghe ngóng được tin gì rồi?” Tô Khải Văn cười cười, nói: “Cũng không có gì cả, chuyện đàm phán hùn vốn đang êm xuôi thì đại gia Thẩm Hoài tự nhiên nổi đóa, vì người bên phía Nhật vô ý đụng tay vào ngực Chu Dụ mà hắn dám hắt nguyên cốc nước nóng lên người tên kia ngay trước mặt Đàm bí thư. Đàm phán bị buộc phải ngừng, không cách nào tiến hành tiếp…”

“Không phải chứ, chẳng lẽ hắn không hiểu phân tấc?” Chu Minh biết rõ tính cách nóng như lửa của họ Thẩm, một lời bất hòa đều có thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nhưng mỗi sự tình đều có giới hạn riêng của nó, nên vẫn cảm thấy khó mà hiểu được: “Ở trong ổ hắn làm trời làm đất gì cũng được, ai bảo ba hắn là phó tỉnh trưởng, người bình thường chọc không nổi, trốn được bao nhiêu hay bấy nhiêu; nhưng chẳng lẽ phía người Nhật có thể dung hắn làm loạn? Đàm bí thư bảo sao?”

“Đàm bí thư không nói gì cả, tuy ông ấy muốn dự án hùn vốn thành công, nhưng chuyện bị Thẩm Hoài phá thành dạng này, tạm thời không cách nào thu dọn, cũng đành phải rời đi trước…. Tôi vừa đưa Đàm bí thư về nhà, lúc về, Đàm bí thư đang gọi điện báo cáo với Tống phó tỉnh trưởng.” Nói đến chỗ này, Tô Khải Văn cười thần bí nói với Chu Minh: “Tôi thấy những ngày khổ ải của cậu ở Mai Khê cũng sắp kết thúc rồi…”

Chu Minh hớn hở hỏi rằng: “Thật à? Đàm bí thư gọi điện cho Tống phó tỉnh trưởng? Thế ông ấy nói sao?”

“Sao tôi có thể nghe trộm điện thoại của Đàm bí thư? Có chút quy củ không thể không tuân a.” Tô Khải Văn nói: “Chẳng qua, lúc này Đàm bí thư tìm Tống phó tỉnh trưởng để báo cáo công tác, chuyện gì cần báo cáo cậu dùng đầu ngón chân chắc cũng nghĩ ra. Nhưng mà việc này không thể gấp, tôi thấy Thẩm Hoài bị người nhà họ Tống đá tới Thẩm Hoài cũng là vì muốn hắn đi cho khuất mắt, Đàm bí thư chắc phải cho hắn mấy lần cơ hội sửa đổi; Cậu phải nhẫn nại chút, ở Mai Khê đừng có chọc vào hắn…”

“Tôi biết rồi.” Cuối cùng thì Chu Minh cũng thấy ánh sáng cuối đường hầm, mặt mày rạng rỡ hồi đáp.

Tống Bính Sinh đến Hoài Hải đã hơn 3 tháng rồi, người khác nhìn không ra vấn đề gì, nhưng Chu Minh ở Mai Khê lại biết rõ, tuy trong ba tháng qua Thẩm Hoài có lên trên tỉnh hai lần, song không có lần nào lưu lại qua đêm cả, mà đều trở về ngay trong ngày, hơn nữa cả hai lần đều chỉ là mời cán bộ cơ quan trực tỉnh ăn cơm thôi.

Từ những chi tiết này, có thể thấy Thẩm Hoài không những không về nhà qua đêm, thậm chí cả ăn một bữa cơm với Tống Bính Sinh cũng chưa hề.

Lại liên hệ đến thái độ lãnh đạm một cách đột nhiên của Đàm Khải Bình với Thẩm Hoài năm rồi, cộng thêm đám trưởng bối Tống gia hoặc Tôn gia như Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa trong nhiều trường hợp công khai đều có ý chọc ngoáy Thẩm Hoài. Chỉ cần hơi có chút đầu óc, thực không khó suy đoán, kỳ thực quan hệ giữa Thẩm Hoài và Tống gia, Tôn gia rất ác liệt… Điều này cũng giải thích vì sao gia thế Thẩm Hoài thâm hậu như thế, lại bị đá tới cái đất chó ăn đá, gà ăn sỏi như Đông Hoa này.

Tuy Tống gia, Tôn gia như núi cao biển lớn, khiến người trông mà sinh sợ, song nếu Thẩm Hoài không được Tống gia, Tôn gia trọng dụng, vậy thì không có gì quá đáng ngại cả… Đặc biệt là thời gian qua Chu Minh nhiều lần nhìn thấy Đàm Khải Bình càng lúc càng bất mãn với thái độ kiệt ngạo không thuần của Thẩm Hoài, bao gồm cả chuyện phái mình đến Mai Khê, rồi kiên trì muốn thị thép cùng tham gia dự án, không nghi ngờ gì đó đều là để hạn chế họ Thẩm.

Chu Minh biết rõ, chỉ cần Thẩm Hoài tiếp tục làm loạn, tiêu hao sạch sự nhẫn nại trong lòng Đàm Khải Bình, đến lúc đó dù không bị bức khỏi Đông Hoa thì cũng bị đì lên ghế lạnh… Giờ điều hắn cần làm chỉ là nhẫn nại, chờ đợi thời cơ xuất hiện.

************************************************** *

Thẩm Hoài không đồng hành với Chu Dụ mà ngồi xe Tôn Á Lâm về lại Văn Uyển.

Sắc đêm đã thâm, Tôn Á Lâm giành trước chiếm lấy chiếc ghế da dựa lưng, nói với Thẩm Hoài: “Hôm nay cậu đúng là uy phong rồi, nhìn bộ dạng xuân tình dập dờn của Chu Dụ, hình như rất có cảm tình với cậu…”

“Cô nói bậy nói bạ gì đấy, người ta đã có gia đình rồi.” Thẩm Hoài một mặt nghiêm túc không cho Tôn Á Lâm ăn nói lung tung.

“Sao lại thành tôi nói bậy nói bạ rồi, chồng cô ấy tê liệt mấy năm nay, chẳng lẽ bọn đàn ông các người không có cách nghĩ gì cả? Chẳng lẽ nàng thủ tiết một đời, không tìm người đàn ông khác thì là có đạo đức?” Tôn Á Lâm từ nhỏ lớn lên ở châu Âu, vốn không đồng quan điểm với giá trị đạo đức ở đại lục, lại nghi hoặc nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, hỏi: “Chừng nào thì đạo đức quan của cậu vững vàng thế này?”

“Đó là chuyện nhà người ta, cô đừng có quản nhiều thế làm gì.” Thẩm Hoài lảng sang chuyện khác, hỏi: “Chu Tri Bạch và Triệu Đông phải sang Anh trước, nếu xác nhận dây chuyền của Tây Vưu Minh Tư có giá trị để nhập khẩu, cô có sang Anh với tôi không?”

“Được rồi, dù sao ở lại Đông Hoa cũng chán.” Tôn Á Lâm cười nói: “Hạng mục này tôi dồn hết vốn liếng vào đấy rồi, nếu mất trắng thì còn phải tìm chỗ nào để tố khổ chứ.”

Thẩm Hoài tính đuổi Tôn Á Lâm xuống lầu rồi tắm rửa đi ngủ, thì chợt cô út Tống Văn Tuệ gọi điện tới.

“Ba cháu vừa gọi cho cô.” Trong điện thoại, Tống Văn Tuệ nói: “Nói cháu lại gây chuyện ở Đông Hoa.”

Thẩm Hoài bịt ống nói, quay sang bảo Tôn Á Lâm: “Đàm Khải Bình cáo trạng đến chỗ ba tôi rồi, ông ấy lại gọi cho cô út, để cô út phê bình tôi.”

Tôn Á Lâm dửng dưng nhìn lại, chỉ chỉ về phía buồng tắm, ra hiệu nàng muốn tắm một cái rồi mới xuống lầu; Thẩm Hoài đành mặc kệ.

Tiếp đó, hắn nói vào trong điện thoại: “Sao thế, ba cháu để cô út tới phê bình cháu?” Rồi hắn mới kể lại chi tiết sự tình xảy ra ở Nam viên tối nay: “Phía Nhật quẳng ra dự án sản lượng 100 vạn tấn/năm làm mồi, Đàm Khải Bình lập tức quên hết cả trời đất, đem chuyện của nhà máy điện và bến cảng lộ hết ra trên bàn đàm phán. Sao ông ta không hiểu, chưa nói đến tính trọng yếu của hai nơi kia, nếu Fuji thật sự làm dự án siêu quy mô ở Mai Khê, để duy trì, vận hành hạng mục ấy, họ sẽ phải rút rỗng lực lượng kỹ thuật, công nhân lành nghề ở Mai thép và thị thép; khi đó Mai thép và thị thép có còn đất để duy trì, phát triển bình thường không? Đàm Khải Bình không cố hết thảy mà chỉ muốn đem dự án thực hiện thành công, không nghe ý kiến từ Mai thép, cháu cũng không còn cách nào khác, đành mượn cớ gây chuyện, trước đình chỉ đàm phán cái đã, để mọi người cùng có cơ hội bình tĩnh lại. Công tác kêu gọi đầu tư rất trọng yếu, nhưng không thể quên mất căn bản là phải tự lực cánh sinh…”

Thẩm Hoài cũng rất có ý kiến với Đàm Khải Bình, khó được có cơ hội xả một trận cho cô út nghe.

“Ai.” Trong điện thoại, Tống Văn Tuệ thở dài một hơi nhẹ, chuyện dự án hùn vốn Thẩm Hoài đã sớm nói cho nàng biết. Fuji có ý đầu tư vào Đông Hoa vốn là chuyện tốt, nhưng bọn họ mưu cầu quyền khống chế nhà máy điện và bến cảng, có ý cướp đoạt bố cục bên bờ Cồn Giang mà Mai thép khổ sở tạo dựng hơn một năm qua, có ý cưu chiếm thước sào, áp chế Mai thép tự thân phát triển. Đây không phải là điều Thẩm Hoài có thể dung nhẫn, khăng khăng Đàm Khải Bình lấy danh nghĩa bí thư thị ủy, không để ý tới lợi ích và ý nguyện của Mai thép, của Thẩm Hoài. Hai bên không xảy ra xung đột mới là chuyện lạ.

“Trước khi lên làm bí thư thị ủy, Đàm Khải Bình toàn công tác trong ngành tổ chức cán bộ, đối với vận hành thực thể công nghiệp không quá rõ ràng, ba cháu cũng tương tự….Nhưng mà sự tình đã đến nước này, ba cháu còn quở trách cô một trận trong điện thoại, muốn cô nói cho cháu, trong công tác phải tôn trọng Đàm Khải Bình. Cô nói thế này, tiếp theo cháu nên chủ động cho Đàm Khải Bình có cơ hội hạ thềm, đừng để náo lật, đến lúc đó những người khác chưa chắc đã ủng hộ cháu đâu.”

“Không phải cháu muốn làm tảng đá dưới hầm cầu*, chỉ cần bảo đảm quyền tự chủ kinh doanh của Mai thép không bị ảnh hưởng, có đì cháu lên ghế lạnh cũng không sao cả.” Thẩm Hoài đành chịu nói: “Cháu còn trẻ, chịu được dày vò, ngồi hai ba năm ghế lạnh không sao cả, nhưng nếu Mai Khê, Đông Hoa lỡ qua cơ hội phát triển này, ngày sau khả năng không vươn lên được…”

“Cháu phải chú ý đến sách lược, ba cháu đã gọi điện thoại tới đây rồi, cô không thể làm như không nghe không thấy được.” Tống Văn Tuệ nói: “Không quản cuối cùng dự án bàn ra kết quả gì, nhất định Đàm Khải Bình sẽ có thêm động tác với Mai Khê. Nhưng mà cháu yên tâm, cô út sẽ luôn ủng hộ cháu.”

“Cảm ơn cô út.” Thẩm Hoài biết con đường tương lai còn nhiều gian nan, nhưng nghe được câu nói này, trong lòng có thêm chút tự tin.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch