Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 338: Động tĩnh

Chương 338: Động tĩnh


Không quản sau lưng cất chứa bao nhiêu hung hiểm, cũng không quản đám Tô Khải Văn, Đàm Khải Bình sẽ nhìn nhận sự xuất hiện “tình cờ” của hắn như thế nào, chỉ cần người không sao là được; Thẩm Hoài mặc kệ vẻ hồ nghi lập lèo trong mắt Tô Khải Văn, liếc nhìn đồng hồ, nói với Hùng Văn Bân: “Vậy tôi đi trước!”

“Ừ! Cậu đi đi!” Hùng Văn Bân đứng lên, tiễn Thẩm Hoài rời đi.

Từ nam lầu đi xuống, chạy qua hai dãy hành lang, Hùng Văn Bân đều trầm mặc không lên tiếng… Thẩm Hoài biết chuyện xảy ra hôm nay kích động rất lớn đến gia đình ông ta, hắn lại không biết nên an ủi thế nào, đứng lại trước cửa, muốn Hùng Văn Bân dừng bước, nói: “Được rồi, tiễn đến đây thôi. Có việc gì liên hệ sau.”

Đúng lúc này đột nhiên truyền đến tiếng khởi động xe, rú ga vô cùng chói tai. Thẩm Hoài ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc Santana đang vọt thẳng qua cửa bệnh viện, tốc độ nhanh vô cùng, phảng phất như bị bắt gian, cuống cuồng chạy trốn…

Vừa rồi Thẩm Hoài nói chuyện với Hùng Văn Bân, lưng quay ra phía cổng, không nhìn thấy mặt tài xế; nhưng nhìn sắc mặt Hùng Văn Bân phút chốc chuyển sang xám xanh, dùng đầu ngón chân hắn cũng đoán ra là Chu Minh chạy đến bệnh viện xem xét tình hình, bị Hùng Văn Bân bắt gặp mới nhếch nhác mà chạy… Chiếc Santana đó là xe của Hà Nguyệt Liên, thầm nhủ đôi gian phu dâm phụ này thật là lớn gan, nghĩ kỹ lại đoán, có vẻ Chu Minh và Hà Nguyệt Liên tới đây là để đợi Tô Khải Văn.

Thẩm Hoài cười khẩy, không nói thêm gì với Hùng Văn Bân, sợ kích thích ông ta thêm lại khổ, giả như không thấy gì cả, vẫy tay chào: “Tôi đi đây!”

************************************************** **

Sợ người nhà Chu Dụ nhận ra xe, Thẩm Hoài không dám chạy thẳng về Văn Uyển sơn, bèn đem xe chạy vào trong sân Vạn Tử Thiên Hồng, đợi ngày mai đem chìa khóa cho Chu Dụ, để nàng tự đến lấy xe.

Vừa định lặng không tiếng thở chuồn đi thì điện thoại vang lên.

Lạ thật…. nhìn số, là của Tôn Á Lâm, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, thấy Tống Đồng đang dán người lên song kính vẫy vẫy tay với mình.

Đi lên lầu, trong phòng trừ Tôn Á Lâm, Tống Đồng, Dương Lệ Lệ, Khấu Huyên thì không còn người nào khác, trên bàn đã mở mấy bình rượu, bốn cô nàng uống đến mặt đỏ hây hây…

“Không phải các cô nói mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi à, sao chạy đến đây uống rượu rồi?” Thẩm Hoài hỏi.

“Vốn cũng ngủ rồi, nhưng Tống Đồng nói nàng không ngủ được, muốn tìm chỗ nào đó uống rượu…” Tôn Á Lâm nói: “Sợ anh làm tiểu nhân cáo trạng lung tung nên mới không gọi điện.”

“Thế sao giờ lại gọi?” Thẩm Hoài hỏi.

“Anh rời đi cũng được ba tiếng rồi đúng không? Đột nhiên lén lén lút lút dừng xe Chu Dụ trong sân, bọn tôi thấy được, có thể không tò mò gọi hỏi một tiếng ư?” Tôn Á Lâm nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra chút sơ hở.

Tố chất tâm lý của Thẩm Hoài tốt hơn Chu Minh nhiều, nhè nhẹ “À” một tiếng, nói: “Trên đường về đụng phải chút chuyện nên mới mượn xe Chu Dụ dùng một lát… Sợ người nhà nàng nhận ra xe lại suy nghĩ nhiều nên mới dừng xe bên này, đợi ngày mai để tự nàng đến lấy.” Thẩm Hoài đưa chìa khóa xe cho Dương Lệ Lệ nói: “Chu Dụ, Chu trưởng ban, người này cô cũng biết, ngày mai nàng đến thì cô nhớ đưa chìa khóa xe nhé!”

“Chuyện gì thế?” Tôn Á Lâm sao sẽ dễ dàng thả qua Thẩm Hoài thế được, kiên quyết hỏi đến cùng.

Thẩm Hoài kể lại sơ lược sự tình, bắt đầu từ lúc Hùng Đại Ny vỡ ối trước cổng tiểu khu đến hiện tại…

“….”

Dù là người đã thấy quen chuyện phong lưu mưa gió như Tôn Á Lâm cũng không ngờ sự tình sẽ trùng hợp đến vậy, miệng há hốc nửa buổi mới bình luận một câu: “Đám đàn ông các anh đúng là không phải thứ tốt đẹp gì, ăn trong chén nhìn trong nồi, rồi có ngày no căng mà chết thôi…”

Thẩm Hoài định dày mặt kêu oan, Tôn Á Lâm lại nhanh miệng hỏi tiếp: “Thế cái cô với Chu Minh là ai?”

Thẩm Hoài vừa muốn nói là Hà Nguyệt Liên, chuyển niệm lại nghĩ người này mình hẳn không biết là ai mới đúng, bèn nhún nhún vai nói: “Hai chị em nhà họ không nói, làm sao tôi biết được?”

Mấy người Dương Lệ Lệ không tiện bình phán tốt xấu về Chu Minh, trong mắt nàng nhân phẩm vị trước mặt này không thấy được tốt hơn Chu Minh ở chỗ nào, rốt cuộc không thể để Thẩm Hoài hiểu lầm là mình có ý chỉ dâu mắng hòe được, kinh ngạc nói: “Thế Đàm bí thư và Tô Khải Văn liệu có cho rằng anh trùng hợp đến mức vừa khéo gặp phải chuyện này không?”

“Đầu óc ở trên cổ người ta, họ nghĩ thế nào tôi quản làm sao được?” Thẩm Hoài cũng mặc kệ, hắn đã không hy vọng có thể hóa giải ngăn cách với đám người Đàm Khải Bình nữa rồi; nếu hiểu lầm, thành kiến đã tồn tại, mỗi mình hắn có giải thích toác mồm cũng vô dụng; xoa xoa đầu Tống Đồng, nói: “Nhanh về khách sạn ngủ đi, nếu để cô út biết em đến Đông Hoa chơi một chuyến, về nhà lại thành sâu rượu, anh biết tìm ai giải thích đây….”

“Đang có hứng uống, giờ mà về thì sao mà ngủ được?” Tống Đồng mất hứng nói.

“Thế em tự lái xe đến hay phía Bằng Duyệt phái xe chở sang?” Thẩm Hoài hỏi, hắn không quản Tống Đồng mất hứng hay không, đã uống đến mức này rồi, tốt nhất là cưỡng chế đưa về cho yên chuyện.

Đúng lúc này điện thoại trong túi lại vang lên, Thẩm Hoài lấy di động ra, ra hiệu để các nàng an tĩnh chút: “Là của Đàm Khải Bình…” Đi vào trong góc tiếp điện thoại, hỏi: “Đàm bí thư, muộn thế này rồi còn tìm tôi, có chuyện gì à?”

“Hôm qua tôi có gọi cho Văn Tuệ, cô ấy nói hôm nay cậu về Đông Hoa.” Bên kia đầu dây giọng Đàm Khải Bình rất bình tĩnh, không nghe ra nửa điểm dị thường: “Thế này nhé, ngày mai cậu dẫn Tống Đồng và Tôn Á Lâm đến nhà tôi ăn tối, đúng dịp Tinh Tinh cũng về….”

“Được rồi, ngày mai tôi bận việc nên sẽ tới muộn chút…” Nếu Đàm Khải Bình đã làm như không có chuyện gì xảy ra, Thẩm Hoài cũng vui ý phụng bồi, khép điện thoại lại, nói với mấy người Tôn Á Lâm: “Đàm Khải Bình gọi điện, hẹn tối mai qua đó ăn cơm…”

Tống Đồng tính đến đây là để rong chơi mấy ngày cho thỏa, mất hứng nói: “Hồng Môn yến? Kéo em đến đó làm gì a….?

Thẩm Hoài đưa điện thoại cho nàng: “Thế tự em gọi điện nói không tới là được!!!”

Tống Đồng nhún nhún vai, đáng thương nói: “Em không dám, em sợ mẹ mắng… Vì sao chuyện gì anh làm mẹ em đều tìm ra được lý do để giải thích, mà em lại không thể?”

“Cái này, cái này, em đi mà hỏi mẹ em thôi!” Thẩm Hoài cười cười, kéo Tống Đồng khỏi ghế sofa, đưa nàng và Tôn Á Lâm về khách sạn.

Trước khi đi, Tôn Á Lâm đưa một chuỗi chìa khóa cho Dương Lệ Lệ, nói: “Thẩm Hoài ở ngay dưới lầu, hai người ở phòng tôi, nhớ khóa cửa cho kỹ, đừng để kẻ gian trộm vào!”

Thẩm Hoài lười nhác đấu khẩu với Tôn Á Lâm, nghi hoặc nhìn Dương Lệ Lệ dò hỏi.

Dương Lệ Lệ nói: “Phòng bọn em ở bị rỉ nước trên tầng xuống, mẹ em đã dẫn đứa nhỏ về Du Sơn ăn Tết rồi; đúng dịp Tôn tổng hy vọng có người trông nhà nên qua đó ở tạm hai ngày…”

Ra khỏi Vạn Tử Thiên Hồng, lúc lên xe, Tôn Á Lâm lại hỏi Thẩm Hoài: “Nếu anh ngồi xe Chu Dụ, vừa khéo gặp Hùng Đại Ny vỡ ối trước cổng tiểu khu, liệu Chu Dụ có cần tỵ hiềm tránh ra không? Có Chu Dụ ở đó, anh cũng tiện giải thích với Đàm Khải Bình, rằng chuyện này không phải anh bày ra để chỉnh Chu Minh, làm gì đến nỗi như hiện giờ: bùn vàng xuống đũng quần, không phải cứt cũng là cứt?” Tôn Á Lâm híp mắt, nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, nói: “Trình độ nói dối của anh cần được bồi dưỡng thêm a!”

Nghe thế này, thiếu chút nữa là đập đầu vào cửa xe….

************************************************** *

Tuy chuyện Chu Minh bị bắt gian là chuyện riêng nhà Hùng Văn Bân, nhưng sức ảnh hưởng của nó đến quan trường Đông Hoa lại không thể xem nhẹ, trên đường về khách sạn, Tôn Á Lâm kết luận một câu: “Hùng Văn Bân đúng là xui xẻo!”

Giờ này Thẩm Hoài cũng quản không nổi họ Hùng xui hay là không; ngày thứ hai hắn phải tới Mai thép xử lý công tác sau dịp Tết; bởi mức độ của vụ việc, trước đem chuyện phát sinh tối qua báo với mấy người Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền, Chu Tri Bạch và Triệu Đông, Dương Hải Bằng một tiếng, để bọn hắn có chuẩn bị với biến chuyển trong thời gian tới.

Cả trưa ngồi xử lý sự vụ tích lũy lại từ lúc Tết trong phòng làm việc, bận đến nỗi cả cơm trưa cũng phải ăn trong phòng. Đến chiều lại bắt tay vào chuyện chuẩn bị kiến thiết hạng mục, thậm chí không có thời gian gọi điện hỏi thăm Tống Đồng một tiếng.

Hôm nay cũng là lần đàm phán cuối cùng của vòng thứ hai với Fuji, Thẩm Hoài đã ở Đông Hoa thì tất nhiên cũng phải ra mặt một chuyến…. Dây dưa mãi đến bốn giờ chiều mới gọi Thiệu Chinh lái xe chở mình sang đó.

Đàm phán do Lương Tiểu Lâm chủ trì, cả ngày nay Chu Minh không xuất hiện, phía Fuji cũng không truy hỏi gì nhiều. Song phương chỉ bàn bạc một ít chi tiết kỹ thuật về xử lý nước thải, không hề có bất đồng gì về mặt nguyên tắc cả

Sau vòng đàm phán này, song phương sẽ đem kết quả đạt được trở về để tổng bộ cân nhắc, nếu không có vấn đề gì trọng đại, lần họp mặt tiếp theo sẽ chính thức ký hợp đồng hùn vốn.

Một điểm bất đồng cuối cùng đã được giải quyết, trọn cả quá trình đàm phán kết thúc trong thuận lợi, sắc trời vừa đúng lúc chuyển tối.

Đêm nay ở Nam viên có tiệc chiêu đãi, phía TQ do Lương Tiểu Lâm đại diện. Thẩm Hoài đang định cáo lui, đến nhà Đàm Khải Bình hội hợp với hai người Tôn Á Lâm, Tống Đồng thì thấy Chu Minh bồi cùng Cao Thiên Hà xuất hiện.

Tiệc chiêu đãi mừng vòng đàm phán thứ hai kết thúc, Đàm Khải Bình hoặc Cao Thiên Hà đại biểu thị ủy thị chính phủ ra mặt một cái là chuyện rất bình thường; nhưng Chu Minh trước là vắng mặt, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, khiến người ta không khỏi băn khoăn: Chẳng lẽ Đàm Khải Bình để Chu Minh ra mặt gần gần chỉ là nhằm đánh tiêu nghi hoặc của phía Fuji ư?

Thẩm Hoài nhíu mày, đánh giá Chu Minh trong bộ Âu phục đang tiến lại gần.

“Thẩm khu trưởng, anh chờ tôi một lát, để tôi chào hỏi Trường Sơn tiên sinh một tiếng, lát nữa chúng ta đến chỗ Đàm bí thư ăn cơm luôn.” Hắn cố vờ trấn tĩnh nói.

Thẩm Hoài cười nhẹ, nhìn chăm chăm Chu Minh, nói: “Chu Minh, nhớ kỹ điểm này, bằng mày, còn chưa đủ tư cách để tao chờ một tý…” Nói rồi cũng không quản Chu Minh mặt trầm xuống, đứng ngây ra đó, mà trực tiếp đi ra khỏi phòng họp.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch