Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 359: Không ai là kẻ ngây thơ

Chương 359: Không ai là kẻ ngây thơ


Thành Di còn chưa quen với chênh lệch múi giờ, muốn về nhà nghỉ ngơi trước, tiểu Ngũ đành phải theo nàng rời đi, trước khi về còn uy hiếp Kỷ Thành Hi: “Em nhất định sẽ báo lại với chị, nói anh bắt em về trước, chuyện xấu bọn anh làm tiếp theo em chẳng biết gì cả…”

Trương Bật Cường biết phận sự ở đây không liên quan gì đến mình nữa, thức thú cáo từ đi luôn.

Tuy Trương Bật Cường chỉ là tay đại lý sản phẩm, thực lực kinh tế không đáng là bao, không thể so với loại “căn chính mầm hồng”, được nâng đỡ từ trong trứng nước như Tống Hồng Quân được, song với tình hình kinh tế hiện tại ở Đông Hoa, muỗi có nhỏ đến đâu thì cũng là thịt, Thẩm Hoài sẽ không quá so đo cân nhắc.

Con người họ Trương có bệnh háo sắc, nhưng tốt xấu gì thì cũng còn có phân tấc; làm người hơi trơn tròn chút, song lại không có ác ý. Trong cái dúm nhỏ người giàu lên từ sau cải cách đến nay, Trương Bật Cường cũng có thể được tính là phần tử tri thức.

Trong mắt Thẩm Hoài, chí ít loại người này còn hữu dụng hơn cái thứ quan nhị đại nịnh trên nạt dưới như Lưu Phúc Long nhiều lắm.

Thẩm Hoài đưa danh thiếp cho Trương Bật Cường, nói thêm: “Cậu đưa danh thiếp cho lão Kỷ và đại ca tôi luôn, ngày sau có gì còn liên hệ…”

Từ khi vào phòng Trương Bật Cường không được ai chính thức giới thiệu một tiếng, càng không có dịp trao đổi danh thiếp, trước khi đi cũng tìm không được cơ hội. Lúc này nghe Thẩm Hoài nói vậy vội hoảng thần, rung rung đưa danh thiếp cho Kỷ Thành Hi, Tống Hồng Quân, trong lòng thầm cảm kích Thẩm Hoài không thôi.

Trương Bật Cường chỉ là tay đại lý tiêu thụ, ở cái thời đại này tuy không phải đại giàu nhưng cũng không thiếu tiền, được Thẩm Hoài đối xử tôn trọng như thế, hắn cảm thấy rất đáng quý.

Kỷ Thành Hi, Tống Hồng Quân nể mặt Thẩm Hoài, đều đưa danh thiếp của mình cho Trương Bật Cường.

“Hồng Quân, anh đổi danh thiếp rồi à?” Kỷ Thành Hi cầm lấy tấm danh thiếp của Tống Hồng Quân, nhìn kỹ nói: “A, những chức danh trước kia biến đi đâu mất cả rồi, còn mỗi chủ tịch Hồng Cơ thực nghiệp thế này? Không uy phong, không phải phong cách của anh a!”

“Ài, đừng nhắc nữa, trước đây toàn thành chuyện cười, giờ mới hiểu ra, có làm bộ cũng phân ra cảnh giới a!” Tống Hồng Quân vỗ đùi cảm thán, bộ dạng việc cũ không thể quay đầu mà tiếc nuối.

Kỷ Thành Hi ha ha cười lớn; Thẩm Hoài tiễn Trương Bật Cường ra khỏi phòng, nhìn hắn rời đi mới chạy về.

Kỷ Thành Hi nói với Thẩm Hoài: “Cậu cũng đưa danh thiếp cho tôi? Sắp tới tôi muốn tổ chức một đoàn cán bộ trong huyện tới Mai Khê khảo sát mô thức phát triển của Mai thép, không có số của cậu không được”

Chiều nay Kỷ Thành Hi còn có hẹn với người trên bộ Đường Sắt, tối phải mời ăn cơm nữa; Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân tất nhiên không tiện đi góp vui, liền cũng cáo từ luôn.

************************************************** *******

Từ nhà khách Thanh Hà đi ra, Thẩm Hoài ngồi vào xe Tống Hồng Quân, nói: “Tới nhà khách Đông Hoa thôi!”

“Có thể tìm nhà nào cao cấp hơn không?” Tống Hồng Quân oán thán: “Cả ngày bị cậu kéo vào trong cái ổ Đông Hoa kia? Như thể tôi đang cống hiến cho Đông Hoa phát triển ấy? Quá mất giá trị a, người như tôi mà cống hiến cho địa phương thì cũng phải cấp tỉnh bộ trở lên!”

“TB bóc lột sức lao động thặng dư như anh mà còn mặt mũi tự xưng cống hiến cho địa phương phát triển?” Thẩm Hoài cười trêu một câu, lại nói: “Anh có quen người nào ở Thanh Hà không?”

“Làm sao, cậu không tin tưởng những lời Kỷ Thành Hi nói hôm nay?” Tống Hồng Quân hỏi.

“…” Thẩm Hoài cười cười, Kỷ Thành Hi cũng được tính là người có tinh thần thực tế, chịu làm việc, trong vòng tròn quan nhị đại ở BK khá là khác loại, nhưng nếu bởi thế mà cho rằng y vô hại, tín nhiệm y vô điều kiện, vậy Thẩm Hoài thực sự quá ấu trĩ; hắn nói với Tống Hồng Quân: “Ai biết được, nghe ngóng nhiều chút cũng không phải chuyện gì xấu.”

« Thế cậu lái xe. » Tống Hồng Quân đổi chỗ ngồi với Thẩm Hoài, sang ghế bên kia chuyên tâm gọi điện nghe ngóng sự tình ở Thanh Hà.

Quan trường là một tấm lưới khổng lồ, Thanh Hà tuy xa, nhưng Tống Hồng Quân giao tế rất rộng, muốn thăm dò, luôn luôn có thể tìm được người thích hợp.

Đợi đến lúc tới cửa nhà hàng Đông Hoa, Tống Hồng Quân bịt loa, hỏi thẩm h: « Kỷ Thành Hi có nói Lưu Truyền Đông từng nhận chức ở Ký Hà mười năm? »

Thẩm Hoài lắc lắc đầu, lông mày bắt đầu nhăn lại.

Tống Hồng Quân cúp điện thoại, cảm khái nói: “Tên Kỷ Thành Hi này… công phu gài người sâu thật, bất động thanh sắc thế mà muốn chúng ta nhảy vào hố được.”

Thẩm Hoài lắc đầu cười khổ.

Vì phán đoán tương lai ở Thanh Hà có khả năng giữa Kỷ Thành Hi và đám địa đầu xà tồn tại mâu thuẫn, Thẩm Hoài mới quyết ý không nhận lời xin lỗi từ Lưu Phúc Long, mượn xung đột lần này, để Thành Văn Quang thoát ly khỏi đám quan viên Thanh Hà kia, bảo đảm cho Tống hệ không liên quan gì đến những vướng mắc ở Thanh Hà… Làm vậy thậm chí khả năng sẽ khiến cho Thành Văn Quang không thoải mái, nhưng bất kể thế nào, đây là tuyển chọn Thẩm Hoài chủ động đưa ra cho mình.

Thực tế, phán đoán của Thẩm Hoài không phải không xuất hiện sai lệch.

Ở Thanh Hà, không phải tương lai Kỷ Thành Hi có mâu thuẫn với địa đầu xà như Lưu Truyền Đông, mà hiện tại cực có khả năng đã có “đụng chạm” rất sâu giữa hai bên rồi… Kỷ Thành Hi cố ý giấu chuyện Lưu Truyền Đông từng trường kỳ làm thường ủy ở Ký Hà, nhiều nhiều ít ít thì cũng có dụng tâm lợi dụng Thẩm Hoài để nhằm cô lập đám người Lưu Truyền Đông.

“Ài, Kỷ gia đúng là không có đứa nào tốt!” Tống Hồng Quân không bận tâm sẽ có hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng cảm giác bị người khác lợi dụng thì không thoải mái chút nào, mồm mép bắt đầu chửi tục…: “Có điều thân thể Kỷ lão gia hai năm trở lại đây rất không tốt, hiếm khi thấy xuất hiện công khai, xem ra không dày vò được bao nhiêu năm nữa. Kỷ lão gia vừa đi, hai vị kia ở trong cục khẳng định vẫn sẽ chiếu cố đến con cháu nhà họ Kỷ, nhưng muốn được như hiện giờ thì còn lâu…”

Kế thừa quyền lực trước nay đều là vấn đề trung tâm của đấu tranh chính trị.

Ở TW tuy Kỷ hệ thế lớn hơn Tống hệ; nhưng riêng về truyền thừa trong phái, tình hình của họ phải đối mặt lại nghiêm trọng hơn bên này.

Tống lão gia mới hơn 80, thân thể còn kiện khang, tinh thần còn tỉnh táo; trong thời buổi đám khai quốc công thần lần lượt khứ thế như hôm nay mới càng thấy đáng quý.

Có điều dù biết bị Kỷ Thành Hi gài, trừ tâm lý bực tức phát tiết mấy câu thì cũng không làm gì được… Tống Kiều Sinh tranh chức bí thư Hoài Hải với Điền Gia Canh thất lợi, mâu thuẫn nghiêm trọng với phe của Vương Nguyên, giờ thực sự không phải là lúc đi gây chuyện với nhà họ Kỷ kia.

Thẩm Hoài suy tư một hồi lâu; nếu Kỷ Thành Hi đã muốn làm ra một phen thành tích dưới địa phương, “đại phẫu” căn cơ Lưu Truyền Đông ở Ký Hà là lựa chọn đương nhiên, Tống hệ thoát ly quan hệ với đám địa đầu xà đó cũng hoàn toàn là hành động chính xác.

Nhưng nghĩ đến bị lợi dụng, trong lòng Thẩm Hoài không thoải mái đi đâu được, lại chỉ biết cười khổ, cùng Tống Hồng Quân đi vào nhà khách Đông Hoa.

************************************************** *********

Đêm nay Thẩm Hoài tính toán nghỉ lại đây, trực tiếp đến phòng lễ tân đặt phòng, rồi mới gọi điện cho Trần Binh, hẹn hắn lên phòng nói chuyện.

Trong lúc đợi, một số lạ gọi vào máy Thẩm Hoài.

Tống Hồng Quân đang cầm ấm đun nước cười trêu: “Ở BK này cậu cũng bận rộn công vụ thật đấy?”

Thẩm Hoài đi ra cửa sổ nghe điện, “alo” một tiếng, vội bịt loa nhỏ giọng nói với Tống Hồng Quân: “Là Kỷ Thành Hi?”

Tống Hồng Quân cũng ngạc nhiên, thả ấm nước xuống, chạy lên gần, nghe Thẩm Hoài tiếp chuyện.

“Sao trễ thế này Kỷ ca còn nghĩ đến tôi?” Thẩm Hoài làm như vẫn chưa biết chuyện, giọng ra vẻ nghi hoặc hỏi dò.

Giọng Kỷ Thành Hi qua điện thoại so với trong tưởng tượng còn trầm thấp hơn một chút.

“Cậu và Hồng Quân đi rồi tôi mới nhớ ra, cảm thấy nên nói qua với các cậu một ít chuyện ở Ký Hà!”

“Chuyện gì?” Thẩm Hoài bất động thanh sắc hỏi.

“Không lâu sau khi đến Ký Hà, tôi nhận được một số đơn tố cáo công ty vật tư và một ít xí nghiệp tư nhân trong huyện buôn lậu. Đơn tố cáo ghi tính danh rõ ràng, vấn đề tố cáo khá là nghiêm trọng, số lượng lớn, thời gian xảy ra lâu; tuy không trực tiếp liên quan đến Cảnh Thụy và Lưu Truyền Đông; nhưng người phụ trách của công ty vật tư Ký Hà là do Lưu Truyền Đông thời còn làm bí thư huyện ủy tự thân đề bạt. Ở Ký Hà tôi lại không có người có thể tin tưởng để triển khai điều tra nên đơn tố cáo còn ở trong tay, chưa chuyển cho cơ quan chuyên môn xử lý. Tôi biết Thành Văn Quang bí thư một mực quan tâm đến tình hình phát triển ở quê nhà, vừa mới gọi điện báo cáo cho ông ấy. Thành bí thư chỉ thị, đối với vụ án ác tính thế này, nhất định phải kiên trì tra xét tới cùng…” Kỷ Thành Hi nói.

“Sâu mọt quốc gia, tất nhiên là phải nghiêm trừng, kiên quyết xử lý.” Thẩm Hoài tán đồng, lại nói thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

“Bình thời Kỷ Thành Hi cũng là đứa mắt cao hơn đỉnh, nhưng mà có vẻ hắn rất xem trọng cậu!” Tống Hồng Quân nghe xong khá là kinh ngạc, nhìn chăm chăm vào Thẩm Hoài, nghi hoặc hỏi: “Sao tôi nhìn mãi mà không thấy cậu có chỗ nào khác thường nhỉ?”

Thẩm Hoài khẽ cười nhẹ, lần này Kỷ Thành Hi gọi điện tới giải thích cũng là vì bù đắp lúc nãy cố ý giấu chuyện Lưu Truyền Đông từng trường kỳ nhận chức ở Ký Hà.

Tuy không biết liệu có phải Kỷ Thành Hi cân nhắc lợi tệ xong mới làm ra quyết định hay không, nhưng tâm lý Thẩm Hoài ít nhiều cũng thoải mái hơn. Lại nói, dù là Kỷ Thành Hi cân nhắc lợi tệ rồi mới gọi điện giải thích thì cũng thuyết minh giá trị Thẩm Hoài trong suy tính của Kỷ Thành Hi.

Đối với loại nhân vật như Lưu Phúc Long, đừng nói gài hắn, dù là vỗ một cái tát vào mặt y cũng không cần phải xin lỗi… Then chốt hơn, đó là Kỷ Thành Hi trực tiếp gọi điện thông báo vấn đề ở Ký Hà cho Thành Văn Quang, khiến Thành Văn Quang không thể không vạch rõ quan hệ với đám địa xà Lưu Truyền Đông; như thế cũng không cần khiến cho Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân bị kẹp ở hai đầu, khó mà làm người. Như thế, Kỷ Thành Hi liền đem ảnh hưởng trái chiều mà mới nãy có ý làm cho Thẩm Hoài hiểu lầm gánh sang, hành động khá là quang minh lỗi lạc, có vẻ đối xử chân thành.

Gần gần bằng điểm này, chút khúc mắc trong lòng Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân không chỉ được tiêu trừ, còn phải đánh giá Kỷ Thành Hi cao thêm.

Nước nấu sôi rồi, Tống Hồng Quân mở hộp đem trà ra pha, cùng Thẩm Hoài ngồi trong phòng khách tán gẫu. Cửa chợt bị gõ vang, Thẩm Hoài đi ra, bên ngoài trừ Trần Binh, còn có cả Hồ Mân nữa…

Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Hồ Mân, Tống Hồng Quân cũng rất ngạc nhiên, nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, hỏi: “Chẳng lẽ cậu không sợ Thành Di đột nhiên sang bên này?”

Thẩm Hoài oan uổng thì đừng hỏi, hắn căn bản không hề liên hệ qua với Hồ Mân a, trong bụng đầy nghi hoặc hỏi sang: “Sao cậu cũng ở đây?”

“A!” Hồ Mân cũng rất ngạc nhiên, nhìn Thẩm Hoài, hỏi: “Tôn tổng không nói qua với anh?”

“Tôn tổng nào cơ, nói cái gì?” Thẩm Hoài hỏi lại.

“A!” Đột nhiên Hồ Mân cảm thấy khó mà mở miệng giải thích, liền lôi một tấm danh thiếp trong túi xách ra, nói: “Đây là danh thiếp của em!”

Nhìn danh thiếp Hồ Mân đưa sang, Thẩm Hoài sững sờ.

Tống Hồng Quân tay cầm ly trà, nghiêng đầu ngó sang, nhìn trên tấm danh thiếp ghi: Công ty đầu tư Chúng Tín, trợ lý đặc biệt, giám đốc văn phòng Bắc Kinh… Nước trà trong miệng trực tiếp phun ra, bắn đầy lên nửa mặt bên Thẩm Hoài.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch