Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 379: Không có việc gì thì không cần khiêu khích

Chương 379: Không có việc gì thì không cần khiêu khích


Buổi nghiên cứu thảo luận chính thức phải chờ tới ngày mai, đến lúc đó sẽ có trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Bảo Tề, Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Lý Dục và các nhân viên quan trọng dự thính, buổi chiều hôm nay là đám người Tôn Khởi Nghĩa, Tạ Hải Thành đi máy bay đến Đông Hoa, Đàm Khải Bình vì coi trọng chuyện này đã mở một buổi tọa đàm nhỏ trong Hội nghị Thành ủy.

Thẩm Hoài đi vào trong phòng hội nghị, ngoài Tô Khải Vấn đã chuẩn bị tài liệu trước buổi hội đàm này ra, hắn nhìn thấy Hùng Văn Bân cũng ở đây, hắn qua ngồi rồi hỏi:

- - Sao, anh cũng được kéo qua bổ sung à?

Hùng Văn Bân cười gượng một tiếng, anh ta là Chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách Thành ủy, chính là phụ trách thảo ra các loại văn kiện quận Mai Khê trù bị vốn dĩ quận Đường Hạp có thể một mình gánh vác thay Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng Đàm Khải Bình nhất định muốn tự mình nắm giữ ấn soái tỏ vẻ coi trọng, sắp xếp và sáng tác tài liệu liên quan đó đương nhiên là công việc của phòng Nghiên cứu Chính sách, anh ta làm sao thoát được việc này?

Buổi tọa đàm này chủ yếu là trước khi thảo luận nghiên cứu chính thức, biểu thị hoan nghênh, coi trọng đối với đám người Tôn Khởi Nghĩa, Tạ Hải Thành đến đây sớm, ngoài Hùng Văn Bân, Tô Khải Vấn ra, có mấy người Chu Kỳ Bảo, Lưu Vĩ Lập, Chu Minh hộ tống Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà dự thính.

Theo Thẩm Hoài thấy, căn bản chính là cán bộ nhà họ Đàm cùng với Tạ Hải Thành, Tôn Khởi Nghĩa cùng tấu một khúc nhạc dạo, nghĩ thầm rằng Tôn Á Lâm buổi chiều thà trốn ở nhà xem kịch cũng không muốn lộ diện, quả là có dự kiến trước.

Thẩm Hoài vừa muốn qua nói chuyện với Hùng Văn Bân, liền thấy ánh mắt của Hùng Văn Bân liếc nhìn về phía sau hắn.

Không cần quay đầu lại nhìn, ngửi thấy mùi hương phụ nữ thơm dịu xông vào mũi, Thẩm Hoài liền biết Tạ Chỉ qua ngồi ở phía sau hắn.

- - Chúng tôi bên này là khu hút thuốc, thân mình cao quý của cô không sợ bị nhuốm khói thuốc sao?

Thẩm Hoài lấy bật lửa từ trong túi quần ra để trên bàn, nhìn thấy Tạ Chỉ vẫn ngồi xuống, đôi mày nhíu lại, hắn không cho rằng cô này ngồi ở đây là muốn tỏ vẻ thân thiết.

- - Nghe nói các anh bây giờ bất cứ nhìn thấy Giám đốc Ngân hàng, Chủ nhiệm ban Tín dụng nào đều ra vẻ đáng thương, tôi cố ý qua hỏi một chút, có phải có chuyện như vậy hay không?

- Tạ Chỉ cười hỏi.

Thẩm Hoài nhìn Tạ Chỉ khuôn mặt xinh đẹp miệng lại ác độc, nhếch miệng không có phản ứng với cô ta.

- - Hai người đang nói chuyện gì vui vẻ vậy?

Tống Hồng Nghĩa cùng với người khác đi tới, nhìn thấy Tạ Chỉ mỉm cười nhìn Thẩm Hoài, Thẩm Hoài lại quay mặt đi chỗ khác, bèn rướn người qua hỏi.

- - Công ty chúng tôi quý 3 không phải cần hoàn thành kim ngạch đầu tư hai mươi triệu đồng sao? Bây giờ cũng còn khoảng 4 triệu chưa tìm được nhà dưới?

Tạ Chỉ nhìn mọi người đi tới, ngọt ngào cười nói

- - Tôi thấy Thẩm Hoài vì chuyện bỏ vốn đầu tư nhà máy thép mà vất vả như vậy, khắp nơi ra vẻ đáng thương cùng với mấy con ruồi không đầu, liền hỏi anh ta xem công ty chúng tôi lấy ra 4 triệu đồng có quá ít không?

Nhìn Tạ Chỉ vừa lên tiếng liền châm chọc cười trên nỗi đau của Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân chỉ có thể nhún vai, thể hiện việc này anh ta không thể giúp gì cho Thẩm Hoài, cùng với những người khác ngồi ở bàn hội nghị bên kia.

Tống Hồng Quân biết Tạ Chỉ có thù hận với Thẩm Hoài, nghe nói trước kia khi ở Paris, nếu không có Tôn Á Lâm chặn lại, Tạ Chỉ lúc đó đã lấy gậy golf kim loại đập Thẩm Hoài rồi.

Đối với cô gái nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp dịu dàng nhưng tâm tư độc đoán, Tống Hồng Quân luôn kính trọng nhưng giữ khoảng cách nhất định, anh ta cũng không thể chạy đến khuyên Tạ Chỉ: Ai uống say mà không làm vài chuyện hồ đồ, Tạ Đường không phải bây giờ đã tốt rồi sao? Nếu không được thì thân càng thêm thân, cũng không thể coi là chuyện xấu.

Tống Hồng Quân biết nếu anh ta nói như vậy, thì chắc chắn Tạ Chỉ sẽ lấy cốc sứ trên bàn đập vào mặt anh ta, cho nên anh ta đành phải ngậm miệng không nói gì đến thanh quan khó trừ bỏ việc nhà, Thẩm Hoài và bố anh ta không hợp nhau có thể trở mặt, anh ta có thể đi lên chỉ trích ai không phải?

- - Tôi nghe Chu Minh nói, nhà máy thép Mai Cương gặp một chút khó khăn trong việc bỏ vốn đầu tư, thời gian xây dựng có thể sẽ kéo dài.

Đàm Khải Bình nghe thấy bên này nói chuyện, bèn ngồi xuống ở bàn hội nghị đầu kia, có vẻ quan tâm nhìn qua hỏi:

- - Tình hình bỏ vốn đầu tư của nhà máy thép Mai Cương rốt cuộc thế nào rồi? Nếu như thực sự khó khăn, Tạ Chỉ muốn đầu tư 4 triệu vào nhà máy thép Mai Cương, bất kể nhiều hay ít, cũng có thể giúp nhà máy thép Mai Cương giải quyết được một chút áp lực về vốn, anh cũng không nên từ chối ý tốt của cô ấy.

Thẩm Hoài coi lời nói của Đàm Khải Bình như gió thoảng qua tai, cũng hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, lại ném bật lửa và thuốc đến bàn của Hùng Văn Bân, ra hiệu cho anh ta tự lấy.

Hùng Văn Bân vẻ mặt cười gượng, anh ta lúc này nhận thuốc của Thẩm Hoài, Đàm Khải Bình chưa chắc đã giận Thẩm Hoài, nhưng có cơ hội nhất định sẽ đưa hắn vào chỗ chết, anh ta đành phải giơ tay nhẹ nhàng giữ bao thuốc Thẩm Hoài ném sang.

Đúng lúc đó di động trong túi quần của Thẩm Hoài đột ngột vang lên, làm cho mọi người giật mình, cũng làm cho mọi người lập tức nhẹ nhõm một hồi, đều nhìn về phía Thẩm Hoài đang ngồi đó nghe điện thoại.

Thẩm Hoài nghe điện thoại, không nói nhiều, chỉ có “- ừ, nha, ô, a” mấy câu rồi ngắt điện thoại, người khác từ trên mặt hắn cũng không nhìn ra sự thay đổi gì, cho nên cũng không biết cuộc gọi này là nói chuyện gì với Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài không có biểu hiện gì đút điện thoại vào túi áo, nhìn thấy Đàm Khải Bình còn nhìn hắn, dường như bỗng nhiên tỉnh lại hỏi han:

- - Bí thư Đàm vừa rồi hỏi tôi chuyện bỏ vốn đầu tư nhà máy thép Mai Cương?

Đàm Khải Bình trong ngực khí huyết sôi trào, Thẩm Hoài vừa rồi coi lời của ông ta như gió thổi bên tai, không thèm để ý đến, lúc này dường như lại phục hồi lại tinh thần trở lại đề tài bỏ vốn đầu tư này, giống như người mắc bệnh mộng du thần kinh chậm nhịp, làm cho ông ta tức cũng không được, buồn bực cũng không được.

- - Cậu nói xem.

Đàm Khải Bình trầm mặt, ông ta thấy Thẩm Hoài làm cho Tạ Chỉ ruột gan rối bời, đành phải bày ra thái độ không đùa giỡn như vậy, cũng kìm chế nói với hắn,

-

- - Tổng giám đốc Tôn, Tổng giám đốc Tạ và Hồng Quân tôi đều là kỳ vọng bọn họ có thể góp thêm một viên gạch xây dựng địa phương, phát triển kinh tế Đông Hoa mà bỏ vốn đầu tư nhà máy thép Mai Cương có khó khăn, lúc này không nói thì lúc nào nói?

- - Vậy được, tôi sẽ nói tình hình vốn đầu tư của nhà máy thép Mai Cương từ khi chuẩn bị xây dựng tới nay.

Thẩm Hoài đứng lên, đặt nửa điếu thuốc lên trên gạt tàn, đi qua kéo tấm bảng viết ở góc tường đến trước bàn hội nghị, vừa nói vừa viết lên trên những ý chính.

- - Nhà máy thép Mai Cương hiện có bốn nhà đầu tư, đầu tư Chử Giang, đầu tư Chúng Tin, đầu tư Hồng Cơ và tích lũy từ phát triển của bản thân nhà máy thép Mai Cương, tính chất của ba nhà đầu tư Chử Giang, Hồng Cơ, Chúng Tin cũng tương tự với tính chất của Quỹ công nghiệp tư nhân, trong đó Chúng Tin và Hồng Cơ chủ yếu là ở Pháp, HongKong thu hút đầu tư nước ngoài, đầu tư Chử Giang thì bỏ vốn đầu tư doanh nghiệp địa phương Đông Hoa, cùng rót vốn vào nhà máy thép Mai Cương nắm cổ phần cho đến bây giờ, bốn nhà đầu tư này cùng góp được vốn trong ngoài nước quy ra nhân dân tệ, tổng cộng 230 triệu đồng, theo chính sách đầu tư ngành sắt thép trong nước, tổng đầu tư dự án nhà máy thép Mai là 600 triệu, chúng tôi tự gom vốn được 40% yêu cầu pháp định, khó khăn lớn nhất trước mắt là nhà máy thép Mai Cương theo trạng thái lý tưởng nhất trong phương diện vay vốn ngân hàng, chúng ta phải vay vốn ngân hàng 370 triệu dùng để xây dựng dự án, chúng ta đã từng xin vay của các ngân hàng 180 triệu, nhưng hai tháng này bởi vì các ngân hàng lần lượt giảm bớt hạn mức tín dụng với nhà máy thép Mai Cương, thực tế làm cho số tiền của ngân hàng cho nhà máy thép Mai Cương vay đã giảm xuống 140 triệu, cho nên chúng ta muốn xây dựng được nhà máy thép Mai Cương, ít nhất cần gom được 230 triệu.

Thẩm Hoài đặt bút vào giá bút bên dưới bảng, đi đến bàn hội nghị, ánh mắt sáng có thần nhìn chằm chằm Tạ Chỉ nói:

- - Nếu Tạ tiểu thư hôm nay nói, có thể lấy 210 triệu ra đầu tư xây dựng nhà máy thép Mai Cương, tôi bây giờ có thể làm cháu trai của Tạ tiểu thư, đây là cơ hội duy nhất cả đời này cô có thể tùy tiện làm gì tôi thì làm, thế nào, cô có dám lấy 210 triệu ra, để đầu gối tôi quỳ xuống không?

Nhìn ánh mắt giận dữ của Tạ Chỉ, không thể bác bỏ Thẩm Hoài được câu nào, Tống Hồng Quân giấu trong tay áo ra dấu ngón cái với Thẩm Hoài

- Cô nàng ngang ngược thế nào cũng sợ lưu manh.

- - Thẩm Hoài, nói đùa gì vậy, việc bỏ vốn đầu tư xây dựng nhà máy thép Mai Cương phải từng bước một, cháu bây giờ thiếu vốn, thương lượng với chúng tôi, chúng ta đều là người một nhà, lẽ nào nhìn cháu vùi vào dự án này, thấy chết mà không cứu?

- Tạ Hải Thành nói, bộ dạng ân cần dạy bảo, nói với Thẩm Hoài,

- - Tạ Chỉ là quan tâm đến cháu, lấy bốn triệu đầu tư vào nhà máy thép Mai Cương, đó là nó cố hết sức trong phạm vi có thể giúp cháu, cháu không ghi nhận thì thôi, không được làm khó nó.

- - Bí thư Đàm muốn cháu nói ra khó khăn trước mắt của nhà máy thép Mai Cương, cháu cũng mặt dạn mày dày nói với chú Tạ và chú Tôn, các chú người trước người sau, đều là trưởng bối của cháu, mọi người đều ở đây, nhìn thấy cháu có khó khăn rồi, nói như thế nào đây?

- Thẩm Hoài chĩa mũi nhọn vào Tôn Khởi Nghĩa và Tạ Hải Thành, chất vấn không chút khách khí.

- - Dự án nhà máy thép Mai Cương có thể tiếp tục được đầu tư vào hay không, vẫn là lúc này lập tức quyết đoán tiến hành dừng tổn hại, chúng ta cần phải nghiên cứu.

Tạ Hải thành chậm rãi nói,

- - Nếu chú cùng Tập đoàn Trường Thanh, bây giờ đưa 210 triệu cho cháu, ngược lại bảo cháu vùi sâu hơn vào dự án này, vậy không phải là bảo vệ nên có của trưởng bối chúng ta với cháu, cháu có hiểu đạo lý này không?

- - Dạy bảo của chú Tạ, cháu xin lĩnh giáo,

Thẩm Hoài cười cười lại nói,

- - Bí thư Đàm vì sự phát triển của địa phương, hết lòng lo nghĩ, mời các chú cùng tham dự vào xây dựng phát triển quận Mai Khê, chú Tạ, chú Tôn coi cháu như con cháu, lấy 4 triệu để sắp xếp không có việc gì, đại khái sẽ không lấy 4 triệu để sắp xếp Bí thư Đàm?

- - Cháu nói gì vậy.

Tôn Khởi Nghĩa bắt thấy Thẩm Hoài đột nhiên nói sang chuyện khác, đối chọi gay gắt kéo Đàm Khải Bình vào, liền không vui chất vấn,

- - Chúng ta lần này đến đây, đương nhiên là có ý đầu tư dự án nhà máy thép Mai Cương không mang lại cho chúng ta niềm tin, nhưng xây dựng quận Mai Khê do Bí thư Đàm chủ trì lại mang đến cho chúng ta lòng tin rất lớn…

Thẩm Hoài trong lòng mắng thầm một câu, hắn phải mềm mỏng một chút, quận Mai Khê thật sự hoàn toàn là công lao của Đàm Khải Bình, hắn không chút động lòng với lời nói của Tôn Khởi Nghĩa, tiếp tục truy vấn nói:

- - Vậy lần này các chú tính toán đầu tư bao nhiêu?

Nhưng nhìn thấy Tôn Khởi Nghĩa vẻ mặt tức giận, mà Đàm Khởi Bình cũng vẻ mặt không vui, Thẩm Hoài lại cười nói với Đàm Khải Bình,

- - Bí thư Đàm, anh cũng không nên cho là tôi làm rối, hai chú của tôi- nói là chú cũng không thỏa đáng, thực tế tôi nên gọi bọn họ một tiếng "Cậu" – bọn họ vừa đấm vừa xoa, khích tướng tôi đây cũng là vì có thể đạt được vốn xây dựng nhiều hơn cho quận Mai Khê, hai ông cậu khích tướng tôi này lại móc hầu bao ra cho Bí thư Đàm, anh có hiểu khổ tâm của tôi không?

Cao Thiên Hà, Hùng Văn Bân ngồi ở đó xem kịch vui, nghĩ thầm rằng Thẩm Hoài ở đó giở trò lưu manh, Đàm Khải Bình có cách gì có thể ngăn được hắn

Đàm Khải Bình nói cũng không phải, giáo huấn cũng không phải, trong lòng đang tức điên lên, ông ta thật đúng là không thể làm gì Thẩm Hoài, trong lòng nghĩ sớm biết cục diện thế này không nên để hắn qua đây.

Tạ Chỉ nhìn không quen dáng vẻ kiêu ngạo của Thẩm Hoài nói:

- - Chúng ta lần này qua đầu tư Đông Hoa, sẽ không thấp hơn 40 triệu, tôi nghĩ như vậy mới có thể ăn nói được?

- - Bảng Anh, đô la Mỹ, đô la Hồng Kông, hay là nhân dân tệ?

- Thẩm Hoài nói, nhìn thẳng ánh mắt xinh đẹp của Tạ Chỉ trong chốc lát, vừa cười nói:

- - Đúng rồi, tôi quên rồi, cô chỉ có thể làm chủ của 4 triệu, lời này tôi nên hỏi hai “Cậu” của tôi…

Tạ Chỉ tức giận đến nỗi mặt trắng bệch nói:

- - Hay là anh cảm thấy đầu tư 40 triệu đô la Hồng Kông vẫn còn ít?

- - 40 triệu đô la Hồng Kông thật sự chỉ đủ để phân phát cho ăn xin, xa thì không nói, công nghiệp nặng Trung Hoài do thực nghiệp Phi Kỳ Anh Quốc và Mai Cương cùng đầu tư thành lập, tổng đầu tư công trình là 40 triệu đô la Mỹ

Thẩm Hoài cười nói, hướng về Đàm Khải Bình nói,

- - Tôi vừa mới nhận được cuộc điện thoại, quên mất chưa báo cáo với Bí thư Đàm, cuộc điện thoại đó là Giám đốc Diêu của ngân hàng Nghiệp Tín gọi tới, nói là ngân hàng Nghiệp Tín hôm trước nhận được một số tiền ngoại hối có thể làm nghiệp vụ đầu tư công trái định hướng, hỏi tôi có hứng thú tiếp nhận khoản tiền không lớn này không, không nhiều bằng 40 triệu đô la Hồng Kong, chỉ có 30 triệu đô la Mỹ mà thôi, buổi tọa đàm tiếp theo tôi phải xin phép rời khỏi đây một chút, bởi vì Tạ tiểu thư có thể quyết định lấy ra 4 triệu, thực không giải quyết được vấn đề của nhà máy thép Mai Cương…






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch