Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 86: Tiền biếu

Chương 86: Tiền biếu


Trước tiễn Hùng Đại Linh và tiểu Lê đi, lại xem tài liệu một chốc, đến 7h, Dương Hải Bằng gọi điện sang, Thẩm Hoài mới dọn dẹp đồ đạc, rời trấn chính phủ, chạy đến hẻm nhỏ thông giữa trường trung học Mai Khê và trụ sở thị trấn, đi một mạch về hướng Bắc.

Trụ sở thị trấn, trung học Mai Khê, nhà văn hóa theo lượt xếp từ nam hướng bắc về mặt đông của phố Học Đường, dõi mắt tiếp về hướng đông là khu nhà dân, ở giữa là một con hẻm khá nhỏ.

Hẻm không đèn, chỉ có ánh sáng từ nhà hai bên đường hắt qua, mờ mờ không nhìn rõ mặt người.

Mặt bắc nhà văn hóa là một con kênh nối thẳng từ thị trấn tới sông Mai Khê.

Cả tòa nhà bổ làm hai, đoạn gần phố thuộc nhà hàng Chử Cốc, nhà văn hóa nằm ở mặt sau, phía bắc có một con phố nhỏ dọc kênh, khu phòng nghỉ nằm triều mặt này, nhìn thẳng ra con kênh.

Tòa nhà dọc phố, sát sông, vị trí cực kỳ đắc địa. Có điều mấy năm qua kênh rạch ô nhiễm cực nghiêm trọng, đi dọc con đường không tránh khỏi phải chịu tra tấn bởi mùi rác thải thum thủm.

Trước đây Hà Nguyệt Liên nhận thầu trạm tiếp đãi từng bỏ tiền ra dựng mấy cột đèn đường xung quanh, khiến phố xá, nhà cửa ven con cây kênh vào đêm khá lung linh. Sát nhà hàng còn có một bãi đất trống, nàng cũng xuất tiền dọn dẹp sửa sang thành bãi đỗ xe… Thẩm Hoài sờ sờ cằm, từ mấy điểm này, có thể nhìn ra Hà Nguyệt Liên rất có đầu óc kinh doanh.

Nhưng mà, dưới ánh đèn đường mông lung, trên mặt kênh đen ngòm vẫn nổi lên bọt trắng lốm đốm, là nước thải từ xưởng in nhuộm phía thượng du… Trước mắt, đối với tình cảnh này Thẩm Hoài không biết nói gì hơn, có một số việc chỉ có thể từ từ mà làm.

Huống hồ trong xưởng thép Mai Khê, những dây chuyền cũ vẫn ngày đêm nhả khói đen ngòm, nào có tư cách chê bai ai. Phải kéo đến năm sau, hắn mới tính để bộ phận tài vụ duyệt chi hệ thống lọc bụi, rác thải công nghiệp. Còn trước mắt phải lo chén cơm ăn cho gần chín trăm công nhân viên trong xưởng cái đã…

Phòng ăn đặt ở lầu ba, Thẩm Hoài mò từ cầu thang bên cửa đi lên, thấy Trần Đan đang đứng ngoài đợi mình, hơi sững, hỏi: “Ặc, đứng im ỉm như ma, còn tưởng bị người bắt gặp chứ…”

“Ai thèm bắt anh…?

Trần Đan nguýt hắn một cái, đợi hắn lại gần, mới nói:

“Hà trấn trưởng, Đỗ bí thư và mấy phó bí thư, phó trấn trưởng đều không qua, nhưng Quách Toàn, Hoàng Tân Lương có mang lễ vật tới. Hoàng Tân Lương đặt một bàn rượi ở tầng hai, nói là văn phòng trấn ủy tổ chức tiệc mừng cuối năm, Quách Toàn cũng đang uống rượi dưới ấy, Uông xưởng trưởng, lão Thiệu, Tiền xưởng trưởng của xưởng thép, Trần xưởng trưởng xưởng dệt nhuộm, Chử xưởng trưởng xưởng may… cả Hà Nguyệt Liên, Tôn Quảng Vũ, Tôn Xa Quý đều đưa lễ mừng, em không nhớ hết nữa, tổng lễ mừng cũng không nhỏ. Bọn họ qua đây liền trực tiếp nhét lễ vật lên đài, nhiều người đã về trước rồi, cả cơ hội từ chối đều không có. Em đã dặn kế toán ghi lại cụ thể, anh nói khoản này phải xử lý thế nào…”

Nhiều người đột nhiên chạy đến tặng lễ thế này khiến Trần Đan không kịp trở tay, bộ dạng hơi đành chịu, chìa tờ danh sách lễ mừng cho Thẩm Hoài nhìn.

Thẩm Hoài dựa lưng vào tường, lật danh sách ra xem, có một số mục được đánh dấu đỏ.

Hà Nguyệt Liên trừ lẵng hoa, còn có 4000 tiền mặt, Tôn Quảng Vũ 2000, đưa giúp Tôn Xa Quý 2000; Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã mỗi người 1000, Trần xưởng trưởng nhận thầu xưởng cát đưa 2000, Chử Văn Minh nhận thầu xưởng dệt, con trai hắn là tiểu Chử, là cán bộ trên thị trấn, khá phóng khoáng, đưa tặng 4000…

Đến Mai Khê hai tháng, những người hắn tiếp xúc, quen biết, nhận được mặt, biết được tên cơ hồ không thiếu ai trong danh sách. Vợ chồng Chu Minh, Hùng Đại Ny đưa 2000, Triệu Đông và Tiêu Minh Hà 1000, còn thay cha mẹ Minh Hà đưa thêm 1000 phần lễ.

“Dương Hải Bằng cầm đến một phong bì, bên trong có 20.000.” Trần Đan cũng nhịn không nổi muốn làm nũng trước mặt Thẩm Hoài: “Chuyện ở nhà hàng còn bận trăm bề, ngày mai mà còn phải trả lại lễ, chắc em chết mệt mất.”

Trước nay nàng một mực dè dặt tiếp xúc với Thẩm Hoài, cũng không có quá nhiều mong đợi, chỉ muốn yên ắng hưởng thụ cuộc sống thế này, không muốn để cuộc đời mình in dấu Thẩm Hoài quá sâu.

Trần Đan tưởng rằng quan hệ giữa mình và Thẩm Hoài không rơi vào trong mắt người ngoài, nhưng nhìn phần danh sách này, liền biết hóa ra đều là dối mình gạt người. Cả Mai Khê lớn thế này, có gió thổi cỏ động gì, tin tức sớm đã truyền ầm ra, có điều không ai dám công khai đàm luận. Trước đây không có cơ hội lấy lòng Thẩm Hoài, giờ nhân chuyện này, ai sẽ chịu bỏ qua.

“Không cần phiền hà thế đâu.” Thẩm Hoài nói: “Nếu lần lượt trả hết cho từng người, một đồng tiền lễ cũng không thu, về sau ai còn giới thiệu sinh ý cho nhà hàng? Thế này đi, tiền lễ của Hà Thanh Xã và Đỗ Kiến thì trả lại, bọn hắn là lãnh đạo, theo quy củ phải trả… Phần Tôn Quảng Vũ và Tôn Xa Quý, nếu cảm thấy khó chịu, em cũng trả về đi. Những người khác, tiền lễ dưới 200 thì nhận lại, trên 200 trả hết…”

Trong danh sách, đa số người đưa lễ đều đưa 200, bao gồm cả lễ mà Hùng Văn Bân nhờ con gái Hùng Đại Linh đưa sang cũng chỉ 200 đồng. Có điều, dù là 200 đồng, ở Đông Hoa những năm 93 đã là nhân tình không nhẹ.

“Không tổ chức tiệc đáp lễ, sao có thể thu tiền? Hơn nữa làm thế cũng ảnh hưởng không tốt đến anh…” Trần Đan nhỏ giọng nói.

Nàng đã không có ý sơ xa Thẩm Hoài nữa rồi. Giống như Hà Nguyệt Liên trước đây vậy, trừ tiệc công của trấn chính phủ và xưởng thép, những cán bộ và lãnh đạo khác, nếu tổ chức tiệc hay mời khách mà không làm ở trạm tiếp đãi, đều phải nghĩ lại xem có đủ sức chịu được sức ép Đỗ Kiến hay không rồi hẵng tính… Giờ nàng tiếp nhận nhà hàng này, liền biết có một số chuyện mình muốn trốn cũng trốn không được.

“Xã hội trong nước là xã hội nhân tình.” Thẩm Hoài đành chịu nói: “Anh sẽ không làm tham quan, nhưng cũng không muốn làm thanh quan. Trong nước, muốn làm thành việc gì đều phải thuận theo quy tắc riêng của xã hội này. Em cứ thu lễ đi, về sau nhớ tìm cơ hội trả lễ là được.”

Thẩm Hoài vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Trần Đan, thấy bộ dáng nàng vẫn hơi bất an, mới vỗ nhẹ lên đường cong lồi lên trong bộ kỳ bào dưới mông của nàng: “Nếu em còn chưa yên tâm, vậy hai ngày sau đưa lễ vật nhận được đưa lên phòng giáo dục, nói là tiền xí nghiệp ủng hộ thị trấn xây trường học…”

“Nói chuyện thì nói chuyện, anh quy củ chút đi.” Trần Đan gắt giọng, người vặn vẹo, muốn thoát khỏi ma thủ Thẩm Hoài đang đặt lên mông mình.

“Đã có ai nói hôm nay em mặc đồ này rất đẹp chưa?” Thẩm Hoài đứng thẳng lên, ôm lấy eo nàng, khẽ hôn lên đôi môi ướt mềm: “Hai vạn của Dương Hải Bằng em đưa cho anh, anh sẽ tự tay trả cho cậu ấy, miễn khiến em phải khó xử…”

“Em đang đau đầu vì chuyện ấy đây, cứ mong anh đến để trả cho người ta sớm.” Trần Đan ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Thẩm Hoài, hơi mê say, lôi một phòng bì từ trong túi xách ra, đặt vào tay hắn.

“Cái thằng này…” Thẩm Hoài rung đầu mà cười, cầm lấy phong bì nặng trình trịch, tay kia vẫn chưa rời khỏi vị trí trên người Trần Đan, đùa nói: “Chỗ này về sau chỉ cho anh tới bóp, ai dám động vào, anh chặt tay…” Nói xong để nàng đi làm việc tiếp, còn mình trực tiếp tìm đến đám Dương Hải Bằng, Triệu Đông.

Trần Đan thẹn thùng trừng hắn một cái, lại không biết làm sao mới khiến hắn ngừng giở trò.

Vào phòng, bên trong đám người Triệu Đông, Tiêu Minh Hà, Chu Minh, Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh, còn cả vợ chồng Tiền Văn Huệ, Thiệu Chinh, vợ chồng phó xưởng trưởng Uông Khang Thăng, vợ chồng Từ Khê Đình, Dương Hải Bằng đều tề tụ đầy đủ.

Những người tặng lễ hôm nay, tuyệt đại đa số đều để lại tiền mừng rồi rời đi, số lưu lại toàn là bạn bè thân hữu được mời đến góp vui. Nhà hàng đổi tên, cắt băng chỉ là nghi thức, phía dưới tầng vẫn kinh doanh như bình thường.

Nhìn Uông Khang Thăng ngồi bên cạnh Dương Hải Bằng, Thẩm Hoài cười nói: “Nhường chỗ cho tôi nhé, để tôi phụng bồi Hải Bằng cho; lão Uông anh không chuốc nổi tiểu tử này đâu…”

Uông Khang Thăng nghiêng người nhường ghế, để Thẩm Hoài ngồi xuống bên cạnh Dương Hải Bằng.

Vừa ngồi xuống, Thẩm Hoài liền thuận tay thả luôn phong bì vào trong túi tài liệu của Dương Hải Bằng, mặt tỉnh bơ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cầm ly rượi lên, để Hùng Đại Ny giúp mình rót đầy rượi, nói: “Bàn tiệc hôm nay là do ông chủ Dương mời khách? Mọi người uống nhiều một chút, không cần phải lo, có say cũng bắt anh ta sắp xếp xe đưa mọi người về…”

Đương nhiên Dương Hải Bằng biết phong bì Thẩm Hoài nhét vào túi mình là tiền tặng lễ, nhưng lại không tiện nhét lại cho Thẩm Hoài ngay trước mắt mọi người.

Công ty thương mại Bằng Hải có sáu phía đối tác, thêm khoản vay từ quỹ tín dụng, góp lại được hơn 5 triệu tiền vốn.

Dương Hải Bằng chưa tốt đến mức đem khoản vay từ ngân hàng ra dùng chung với các phía đối tác, mà đem 3 triệu tiền vay quy về bản thân, góp vốn với những người khác, chia cổ phần ra làm ăn.

Như thế, trong công ty Dương Hải Bằng chiếm đến 60% cổ phần, 500.000 tiền vay tính cho Hùng Đại Linh, nàng có 10%, 30% còn lại là của những đối tác khác.

Những động tác nhỏ này, nói cho cùng không phù hợp quy định, nhưng Thẩm Hoài vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thẩm Hoài quyết định cắt giảm bộ phận kinh doanh bán hàng, ủng hộ những công ty đại lý như Bằng Hải trực tiếp phân phối sản phẩm ra thị trường. Còn để cả nhân viên ban nghiên cứu thị trường cùng phối hợp với bên đại lý, đi mở rộng khai thác thị trường.

Như thế, cho dù tiền hàng mà công ty Bằng Hải nhập từ xưởng thép phải cao hơn công ty Vạn Hổ trước đây không ít, nhưng bởi nghiên cứu thị trường tỉ mỉ, có chiến lược phù hợp nên tỷ suất lợi nhuận không hề thấp.

Tháng này ngạch mậu dịch của công ty Bằng Hải lên đến hơn 5 triệu, lợi nhuận ròng vào tay không thấp hơn 300.000. Đây là số tiền mà hai tháng trước, có trong mơ Dương Hải Bằng cũng không dám nghĩ.

Đồng thời, trong lòng hắn rất rõ ràng.

Hắn có thể làm đại lý cho xưởng thép, hoàn toàn là nhờ cái gật đầu của Thẩm Hoài.

Hắn lôi kéo những đối tác khác góp vốn, cũng là mượn thanh vọng Thẩm Hoài.

Hắn vay được 3 triệu, mở rộng quy mô kinh doanh cũng do một tay Thẩm Hoài thúc thành. Ngạch cho vay một năm của quỹ tín dụng chỉ chừng 20-30 triệu, không có Thẩm Hoài và xưởng thép đứng sau chống lưng, mặt mũi có lớn đến đâu cũng khó mà lôi được 3 triệu từ trong quỹ ra.

Hắn hiểu, không có Thẩm Hoài nhiệt tình giúp đỡ, với cái cửa hàng con con trước kia, ở Đông Hoa, hắn cả cái rắm cũng không phải; Cho dù Thẩm Hoài vươn tay ra đòi một nửa lợi nhuận, Dương Hải Bằng cũng cảm thấy đáng được.

Bởi thế thấy Thẩm Hoài nhét phong bì trở về, Dương Hải Bằng hơi mơ hồ: Đây là không chịu thu tiền hay chê 2 vạn quá ít?

Tâm tư thấp thỏm trong lòng hắn, những người khác trên bàn không cách nào hiểu được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch