Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phòng Thuật

Chương 10: Con nuôi (2)

Chương 10: Con nuôi (2)


- Trương tỷ, hiện tại bán nhà cửa đều là người cần dùng tiền gấp, hoặc là làm ăn phá sản, hoặc là có những chuyện khác, nói trắng ra chính là người nghèo. Người có tiền đều chờ đợi nhà tăng giá trị có phải không ? Có ai chịu bán đâu!

Trương Vĩ nói.

- Đúng rồi, còn 1 số nữa là có tầm nhìn hạn hẹp, không hiểu thị trường bất động sản là gì, để rồi một khi bán nhà đi, chờ tới khi giá nhà tăng lên, sớm muộn gì cũng sễ hối hận không kịp.

- Trương tỷ, chẳng lẽ chị định bán nhà sao?

Trương Vĩ há to miệng hỏi.

-Chị nếu bán, thì trong tay tôi đã có khách muốn mua cửa hàng đấy.

- Không có, tại sao tôi phải bán cửa hàng này chứ? Theo như cậu nói thì hiện tại những người nghèo, những người có tầm nhìn thiển cận mới bán nhà... Tôi sao lại đi bán nhà cửa của tôi chứ?

Trương tỷ đứng thẳng người xua tay áo, hình như rất sợ Trương Vĩ sẽ hiểu lầm nàng ta muốn bán nhà vậy, trong lòng âm thầm mắng:

- Cái tên Tiểu Vương này, một hai muốn mua gấp cửa của ta, thì ra là nghe được nhà này sẽ tăng giá, tên này cũng nhanh trí thật đó, nhưng ngươi sẽ không có cơ hội kiếm món hời như thế này đâu, hừ.

- Trương tỷ, nếu như cửa hàng này chị không bán nữa, có thế giữ lại để làm ăn, sớm muộn gì cũng tăng giá.

Trương Vĩ nói.

- Đúng rồi, chị tính dùng cái cửa hàng này làm cái gì để sinh lời?

- Cái này... Cậu cảm thấy làm cái gì sinh lời tốt nhất?"

Trương tỷ trên mặt lộ ra một nụ cười ngượng, ý định ban đầu của nàng ta là bán cửa hàng, cái gọi là tự mình giữ lại dùng căn bản là nói dối, thì làm sao mà biết tới làm cái gì để mà sinh lời.

- Trương tỷ, em nói câu này chị đừng nóng giận. Số chị là số nương nương sống an nhàn sung sướng như bà hoàng vậy, hay là cân nhắc cho thuê cửa hàng đi, tự mình làm kiếm tiền chi cho tốn nhiều tâm sức a!

Trương Vĩ đáp.

- Trương Vĩ, theo cậu nói như vậy, tôi không nên giữ lại nhà tự mình sử dụng, ngược lại nên cân nhắc cho thuê làm cửa hàng?

Trương tỷ đắn đo một chút, căn nhà này sẽ lên giá theo như lời Trương Vĩ nói, điều này đã đánh trung tâm khảm của nàng, nàng đã từ bỏ ý định bán nhà mà chuyển sang ý nghĩ sẽ cho thuê để kiếm lời.

Những lời nói vừa rồi của Trương Vĩ có bảy phần thật ba phần giả, khu vực phụ cận này đúng là sẽ thông tuyến metro ngầm, nhưng trong vòng một hai năm chỉ sợ khó có thế thông xe, còn giá nhà tăng lên thì khẳng định là hoàn toàn có cơ sở, vì thế không thế cho là nói láo. Hơn nữa, giá 46.000 NDT/m2 thật sự là tương đối thấp hơn một chút so với giá các cửa hàng ở sát mặt tiền đường.

Trương Ngọc Hà sở dĩ không hoài nghi lời nói của Trương Vĩ, là bởi vì cho tới bây giờ chị ta chưa từng nói với Trương Vĩ rằng mình muốn bán nhà, với lại Trương Vĩ tuổi tác lại trẻ, dáng vẻ không giống như là hạng người đa mưu túc trí, xem ra lời nói của Trương Vĩ đa phần là lời khuyên xuất phát ra từ nội tâm. Hơn nữa, chị cũng đã nghe nói qua chung quanh đây sẽ thông đường sắt ngầm là có thật, lời nói của Trương Vĩ là đáng tin, ấn tượng con người của Trương Vĩ cũng không tệ.

-Trương Vĩ, nếu ngay cả cậu cũng cảm thấy Trương tỷ ta không thích hợp làm ăn, như vậy cửa hiệu này tôi sẽ cho thuê, chỉ cần cho thuê với với giá mỗi tháng 98.000 NDT tôi đồng ý cho thuê liền.

Trương Ngọc Hà ngẫm nghĩ rồi nói, nhiều một ngàn thiếu một ngàn đối với nàng là không cần thiết, mấu chốt là thuê giá tiền nếu như thấp hơn với cái giá của khách hàng trước thì có lẽ nàng không bằng lòng.

- Trương tỷ, chị yên tâm đi! Cáí cửa hàng này nhất định em sẽ giúp chị tìm người thuê với mức giá hợp lí cho.

Nghe Trương Ngọc Hà có ý cho thuê cửa hàng trở lại, hơn nữa Mộ Dung Huyên hoàn tàn có thế thuê cửa hàng trong khoản giá 98.000 NDT/tháng, khiến cho Trương Vĩ không khỏi mừng thầm. Hiện tại hắn chỉ mong Mộ Dung Huyên chưa tìm được 1 cửa hàng thích hợp.

...

Mà cũng chính trong lúc Trương Vĩ đã thỏa mãn được ước nguyện của mình, thì bầu không khí ở Trung Thông môn điếm lúc này có chút ngột ngạt. Sau khi Từ Minh cùng Mộ Dung Huyên đi xem qua 3 cửa hàng, đã quay về văn phòng công ti môi giới Trung Thông, chỉ có điều cả 3 cửa hàng kia đều không làm cho Mộ Dung Huyên cảm thấy hứng thú. Mộ Dung Huyên vẫn còn muốn thuê cửa hàng giống như của Trương Ngọc Hà.

- Từ quản lý, tôi cảm thấy 3 cửa hàng vừa rồi không tốt bằng cái đầu tiên chúng ta xem, anh có thế giúp tôi tiếp chuyện với người chủ kia lần nữa được không?

Mộ Dung Huyên ngồi ở trên ghế sa *** đơn, trong tay cầm ly giấy dùng một lần, hỏi.

Quách Bân và Vương Mẫn ngồi ủ rũ trong tiệm. Mộ Dung Huyên đã xem qua cửa hàng mà bọn họ giới thiệu, chỉ có điều vị trí rất vắng vẻ, căn bản nhìn không thuận mắt, hai người bọn họ tự nhiên cũng không có cửa rồi.

- Mọi người biết Trương Vĩ đang ở đâu không? Gọi điện thoại cho cậu ấu, bảo cậu tìm hiểu tình hình về cái cửa hàng đó lần nữa xem, xem coi chủ nhà đó có muốn cho thuê nữa hay không?

Từ Minh mặc dù không có quá nhiều hy vọng đối với cái cửa hàng kia, nhưng giờ đây nếu như khách hàng đã đề cập, thì Từ Minh tự nhiên phải nói chuyện lại với chủ nhà kia một chút nữa...

- Điếm trưởng, gọi điện thoại cho Trương Vĩ cũng đâu có ích lợi gì đâu! Trương tỷ đã nói không muốn cho thuê rồi mà!

Vương Mẫn nguýt môi đáp.

- Đúng đấy, tên khốn Trương Vĩ đó nếu có thế thuyết phục chủ nhà cho thuê lại, thì tôi tôi nhận hắn làm cha nuôi!

Quách Bân vung tay lên, nói đầy vẻ hào khí.

- Xùy

Câu nói này của Quách Bân đã chọc cho tất cả mọi người cười, ngay cả Mộ Dung Huyên cũng không thế nhịn được. Quách Bân nhỏ hơn Trương Vĩ một tuổi, nếu việc nhận Trương Vĩ làm cha nuôi là thật, chẳng phải là chẳng còn mặt mũi gì nữa sao?

- Được rồi Trương tỷ, tôi có khả năng có con nuôi hay không, là nhờ ở công lao của chị đó.

Trương Vĩ thuyết phục Trương Ngọc Hà cho thuê cửa hàng xong, đồng thời cũng dẫn Trương tỷ tới Trung Thông môn điếm. Vừa đến cửa thì nghe những lời nói vừa rồi, liền pha trò với Trương Ngọc Hà đi ở bên cạnh hắn.













trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch