Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phòng Thuật

Chương 14: Dạ yến (2)

Chương 14: Dạ yến (2)


Thấy Trương Vĩ đồng ý, Quách Bân sắc mặt vui mừng, ra ngoài mang vào rất nhiều rượu đặt lên bàn, nói:

- Tối nay chúng ta không say không về, thử xem người nào gục trước.

- Được, người nào thua mà không uống, thì thật là đồ hèn.

Vương Mẫn lườm Trương Vĩ một cái, khiêu khích nói.

- Tôi đố trước, mọi người cùng đoán xem nào!

- Một con gà sau khi bị đánh không biết kêu, chỉ biết nổi giận thì là gà gì?

Vương Mẫn ánh mắt giảo hoạt, hỏi.

- Tôi biết, đó là gà tây nướng trong lễ Tạ ơn.

Quách Bân vừa nghe Vương Mẫn đố xong, con ngươi đảo một vòng, giành đáp.

- Không đúng.

Vương Mẫn lắc lắc đầu, nhìn về phía Trương Vĩ.

Trương Vĩ nghe câu đố này, ngay từ đầu cũng nghĩ là hỏa kê, nhưng Vương Mẫn đã nói Quách Bân đáp không đúng, mới biết đáp án này không phải, hắn đưa mắt nhìn Trương Mẫn, chuẩn bị sử dụng Độc Tâm Thuật nhìn xem đáp án, lại thấy Từ ca nhìn về phía mình trong tay giơ giơ cái bật lửa, lập tức hiểu ra, nói:

- Là cái bật lửa.

- Tôi cũng đoán là cái bật lửa.

Từ ca đốt một điếu thuốc, hít một hơi sâu, nói.

- Vâng, Từ ca nói đúng, chính là cái bật lửa.

Vương Mẫn nhẹ giọng trả lời một câu, trừng mắt nhìn Quách Bân, thầm nói:

- Tên tiểu tử Quách Bân này thật là chậm chạp, vừa rồi còn nói cho Trương Vĩ uống say, vậy mà giờ ai cũng đoán đúng chỉ mình hắn đoán sai, thật đúng là kẻ ngốc mà.

Thật ra, đáp án này cũng không phải là khó đoán, chỉ cần là người hút thuốc đều có thế đoán được, có điều Trương Vĩ với Quách Bân đều không hút thuốc, nên để người hút thuốc như Từ Minh dễ dàng đoán được.

- Được, tôi đáng bị phạt.

Quách Bân cầm chén rượu một hơi uống cạn, ăn một ít thức ăn, nói.

- Một đám nữ nhân ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, làm thành một câu thành ngữ.

- Tôi đoán là thất chủy bát thiệt.

Vương Mẫn nói.

- Tôi đoán là nghị luận ầm ĩ.

Từ Minh nói.

- Không đúng không đúng. . .

Quách Bân giơ ngón trỏ ra, quơ quơ trước mặt hai người, gương mặt lộ vẻ gian tà hỏi:

- Trương Vĩ, anh đoán được không?

- Ha ha, cái này thật khó đoán, để tôi suy nghĩ một chút.

Trương Vĩ nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ, thật ra hắn đã sớm nhìn ra đáp án trong lòng Quách Bân, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

- Hề hề, tôi biết ngay anh không thế đoán được mà, hay là chúng ta đánh cược, nếu anh đoán được thì tôi uống ba chén, nếu anh không đoán được thì anh uống ba chén, thế nào?

Quách Bân vỗ ngực, tràn đầy vẻ tự tin . Hắn tin chỉ cần không cho ai xem qua đáp án, thì nhất định sẽ không ai có thế đoán được câu này.

- Mọi người cùng ra ngoài ăn uống là vui rồi, không nhất thiết phải uống nhiều như vậy.

Trương Vĩ bộ dạng giả vờ lo lắng, nói.

- Trương Vĩ nói như vậy là anh tự nhận mình sợ sao, chỉ là uống nhiều hơn hai chén thôi mà!

Quách Bân thấy Trương Vĩ cự tuyệt đề nghị của hắn, lại nghĩ Trương Vĩ không đoán được đáp án, liền khiêu khích.

- Đúng vậy! Trương Vĩ, nếu anh là đàn ông thì nên đánh cược đi.

Vương Mẫn ngồi một bên lên tiếng.

- Được, mọi người đã nói vậy, tôi phải cược thôi.

Trương Vĩ dường như chịu không nổi sự châm chọc của hai người, đáp.

Nghe Trương Vĩ đồng ý đánh cược, Lý Lâm, Vương Kiến Phát và Từ Minh nhìn Trương Vĩ có chút tò mò nhìn, thật ra là muốn nhìn xem hắn có thế đoán được hay không, nếu không đoán được ngay lập tức phải uống ba chén, nhưng quả thật uống liền một lúc ba chén như vậy thật không tốt chút nào.

- Một đám nữ nhân ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm?

Trương Vĩ cau mày ra vẻ suy nghĩ, trầm ngâm một lúc.

- Trương Vĩ, anh suy cho cùng cũng không thế đoán ra rồi! Không đoán ra thì trực tiếp uống rượu phạt đi!

Quách Bân cười gian hắc hắc một tiếng, khẳng định Trương Vĩ chắc chắn sẽ không đoán ra, sẽ phải chịu phạt.

- Tôi đoán là vô kê chi đàm.

Trương Vĩ nói.

- Phụt. . .

Từ Minh vừa uống một hớp trà, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe Trương Vĩ nói đáp án lập tức mang hết nước trà từ trong miệng phun ra ngoài, văng lên người Quách Bân đang ngồi bên cạnh, không nhịn được phá lên cười.

- Ha ha… vô kê chi đàm, đáp án này rất hay, thật thâm thúy (Chú thích: đàn bà, không có đàn ông, có nghĩa là “vô... kê”, “đàm” là cuộc nói chuyện).

- Cái gì mà thâm thúy chứ! Lại còn vô kê chi đàm? Đàn ông các người chỉ có việc đó là giỏi.

Lý Lâm cũng lập tức phản ứng lại, sắc mặt đỏ lên, mắng.

- Ha ha, câu đố này thật là làm cho tâm tình trở nên sảng khoái, tôi phải về với vợ mình đây.

Vương Kiến Phát cười nói.

- Tên ngốc Quách Bân này, đã không trả đũa được thì thôi lại còn tự mình hại mình, uống ba chén vào xem có chết ngươi không.

Vương Mẫn trong lòng thầm mắng một tiếng.

Cô lúc nãy cùng hắn muốn chuốc say Trương Vĩ giờ nghĩ lại cũng có chút hối hận, đúng là không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, không trả đũa được ngược lại còn bị Trương Vĩ cho uống một lúc bốn chén rượu, nói không chừng hắn chính là người gục đầu tiên.

Quách Bân nuốt nước bọt, gương mặt khổ sở, không nghĩ tới Trương Vĩ lại có thế dễ dàng đoán ra, hơn nữa Từ ca cũng nói đáp án này thật thâm thúy, cho dù hắn nói đây không phải đáp án, người khác cũng chẳng tin, ba chén này nhất định là dành cho hắn rồi.

- Khụ, rượu ngon.

Quách Bân tuy không cam tâm, nhưng vẫn uống hết ba chén rượu, ợ một cái, vỗ bàn nói:

- Lần sau, tôi nhất định thắng anh.

Vương Mẫn cũng uống một chén, trên mặt có chút đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm quyến rũ, thập phần mê hoặc, khiến Trương Vĩ không nhịn được nhìn chằm chằm.

----------oOo----------













trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch