Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phu Nhân Của Ta Là Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 28: Ngàn năm dị thú đáy sông ngủ

Chương 28: Ngàn năm dị thú đáy sông ngủ


"Bịch!"

Khoảnh khắc An Cảnh vọt lên khỏi mặt nước, bọt nước văng khắp nơi, chỉ thấy thân thể hắn bật nhảy, tựa như một mảnh lá rụng rơi xuống trên cành cây. Theo nội lực vận chuyển, giọt nước trên người hắn trong nháy mắt bị chưng khô sạch sẽ.

"Bồ Đề Châu, đã tới tay." An Cảnh lấy Bồ Đề Châu ra quan sát.

Đó là một viên đá lớn chừng quả trứng gà, quanh thân lưu động Phật vận màu vàng kim, nắm trong tay liền cảm thấy vô cùng nóng bỏng.

Chí dương chi thuần!

Cảm thụ chí dương chi lực truyền đến từ Bồ Đề Châu, An Cảnh thầm nghĩ, nếu có Bồ Đề Châu phụ trợ tu luyện, tốc độ tu luyện của hắn có thể tăng lên không chỉ gấp đôi. Không hổ là chí bảo Phật môn!

Hiện tại hắn vừa mới ngưng tụ Người Hoa, tu vi còn chưa đủ vững chắc, đại khái cần một khoảng thời gian củng cố cảnh giới, đến lúc đó lại nhất cử ngưng kết Địa Hoa và Thiên Hoa. Với tuổi tác hiện tại của hắn, đừng nói trong đương kim giang hồ, chính là trong toàn bộ lịch sử cũng là tồn tại tuyệt vô cận hữu.

"Về nhà dùng cơm thôi." An Cảnh thu hồi Bồ Đề Châu, thân thể bật nhảy, hướng về phía Du Châu thành mà chạy đi.



Tại bàn cơm.

Trên bàn là rau xanh xào khoai tây mộc nhĩ, thịt bò hầm, đậu bắp xào, trứng hấp, còn có cơm thơm ngào ngạt, khiến người ta nhìn qua liền muốn ăn thật nhiều.

"Nương tử, thức ăn hôm nay thật ngon." An Cảnh kẹp một miếng khoai tây nói.

Bận rộn cả ngày, thê tử ôn nhu hiền lành làm xong đồ ăn chờ đợi mình về nhà, đây chẳng phải là cuộc sống lý tưởng trong lòng nam nhân sao?

"Đó là dĩ nhiên, ta đây đều là chuyên môn vì ngươi mà làm." Triệu Thanh Mai kẹp một miếng đậu bắp bỏ vào chén An Cảnh.

"Chuyên môn...?"

"Đúng vậy, cái này đều là vật đại bổ." Triệu Thanh Mai trách yêu: "Phu quân, thuốc là ba phần độc, về sau ngươi nên ăn ít thuốc một chút."

An Cảnh cười khan hai tiếng, "Đúng rồi, Đàn Vân đâu? Bình thường ăn cơm nàng ấy là tích cực nhất mà."

"Cô gia, cô gia, ta ở đây này." Đúng lúc này, Đàn Vân hô to gọi nhỏ bưng một mâm cua đi tới, "Ngươi xem, ta chuyên môn làm cho cô gia cua đó. Đây chính là cua đặc sản của Hồ Vị Sơn, Lâm Giang Thành."

Sông Du Châu nhiều nhánh, cua cũng không quý.

"Ngươi làm cua sao?" An Cảnh nhìn thấy cua, lập tức thèm ăn, "Ta thích ăn nhất loại cua Hồ Vị Sơn này, ngon ngọt, thịt mềm gạch cua nhiều."

Triệu Thanh Mai tính tình ôn nhu như nước, thông tình đạt lý, hiền lành, còn nha hoàn của nàng ấy thì cơ trí hoạt bát, nghe nói là lớn lên cùng Triệu Thanh Mai, tình như tỷ muội. Về sau dù gia đạo Triệu Thanh Mai sa sút, vẫn không rời không bỏ.

Từ khi Triệu Thanh Mai gả đến, việc bếp núc vẫn luôn là Triệu Thanh Mai làm, chưa từng nghe nói Đàn Vân làm qua món nào, hôm nay cũng phải nếm thử cho thật ngon.

"Chờ một chút, cô gia." Ngay khi An Cảnh chuẩn bị động đũa, Đàn Vân lập tức gọi hắn lại.

"Sao vậy?" An Cảnh kỳ quái hỏi.

Đàn Vân nắm vạt áo, nhăn nhó nói: "Cô gia, Tiểu Vân có một thỉnh cầu quá đáng, không biết nên nói hay không."

An Cảnh nhìn thấy dáng vẻ này, lần đầu tiên hiểu được cái từ ngữ "nhăn nhó" nghĩa là gì.

Triệu Thanh Mai ở bên cạnh nói: "Phu quân, cũng không phải chuyện gì to tát, chính là Tam gia của Đàn Vân muốn tới Du Châu thành nương tựa chúng ta, ta cảm thấy trong nhà cái tiệm thuốc nhỏ này ba người đã đủ rồi..." Vừa nói, Triệu Thanh Mai còn hướng An Cảnh nháy mắt.

An Cảnh nhìn thấy ánh mắt Triệu Thanh Mai, trong lòng lập tức hiểu ý, cười nói: "Tới cũng rất tốt, đông người náo nhiệt, đến lúc đó cùng lắm thì để người môi giới cho hắn tìm một công việc là được."

Triệu Thanh Mai giận dỗi buông đũa xuống, trong lòng không khỏi thầm mắng: Cái đồ ngốc nghếch này...

"Cô gia, ngươi thật sự quá tốt." Đàn Vân nghe vậy, trong mắt hiện lên một vòng kinh hỉ.

Triệu Thanh Mai trong lòng khẽ nhíu mày, phu quân của nàng ấy quả nhiên sẽ đồng ý, uổng công nàng còn ngầm ám chỉ với hắn.

"Hiện tại có thể ăn cua rồi chứ?"

"Ăn đi ăn đi, cô gia muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, trong nồi còn nhiều lắm đó."

"Làm gì có ăn cua mà không chấm giấm mới ngon chứ."

"Ta bây giờ đi lấy cho cô gia ngay, về sau cô gia muốn ăn, ta sẽ ngày ngày làm."

Nhìn Đàn Vân chạy vào nhà bếp, An Cảnh lắc đầu bật cười.

"Cuối cùng cũng có thể ăn miếng đầu tiên rồi." Vừa nói, hắn liền đưa đũa về phía con cua.

Ngay khi đũa của hắn vừa chạm vào một con cua, con cua kia cũng vươn chiếc càng ra kẹp chặt lấy đũa hắn.

An Cảnh: "?"

Đôi mắt của con cua dựng thẳng lên, tựa hồ muốn nói: "Quen nhau lắm sao? Động thủ động cước!"



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch