Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phu Nhân Của Ta Là Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 4: Trong Quán Trà Phong Ba Nổi Lên Bốn Phía

Chương 4: Trong Quán Trà Phong Ba Nổi Lên Bốn Phía


Phải biết Tam Hồ Bang đã là một trong Ngũ Bang Thất Phái, nếu phía sau hắn còn có người làm chỗ dựa, đó rốt cuộc là tồn tại đáng sợ đến mức nào.

An Cảnh nhẹ nhàng rít một hơi tẩu thuốc, trong mắt cũng hiện lên một tia hiếu kỳ.

"Thiên Ngoại Thiên."

Chu tiên sinh nói đến đây, mộc bản gõ mạnh xuống mặt bàn.

Âm thanh như sấm sét vang vọng quán trà, chỉ trong chớp mắt toàn bộ quán trà đều yên tĩnh.

"Cái Thiên Ngoại Thiên này là thế lực bậc nào?" Có người không hiểu hỏi.

"Thiên Ngoại Thiên ngươi chưa rõ, nhưng nếu như ta đổi một cái tên, ngươi chỉ sợ sẽ biết ngay."

Chu tiên sinh cười cười, chậm rãi phun ra hai chữ: "Ma Giáo."

Xoẹt!

Trong quán trà hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều vẻ mặt kinh ngạc, chấn động.

Chỉ vừa nghe được hai chữ này, liền đủ để khiến người ta không rét mà run, một tồn tại đáng sợ, khiến giang hồ Đại Yên cũng phải vì đó mà run rẩy.

"Ma Giáo?"

Đây chính là một cái tên đầy điềm gở, người của Ma Giáo bị toàn bộ giang hồ truy sát, ngay cả tử đệ cùng người nhà Ma Giáo đều bị liên lụy.

An Cảnh nhấp một ngụm trà, trong lòng cảm khái: Khó có thể tưởng tượng những tử đệ cùng người nhà Ma Giáo này, ngay cả cuộc sống bình thường cũng không thể có được, không biết cuộc sống của bọn họ khổ sở đến nhường nào…

"Tiểu An đại phu, Hồng Quán Vương Chí Bình đến bái kiến."

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng thô kệch.

"Vương Chí Bình?"

An Cảnh hai mắt nhíu lại, Hồng Quán là hoa lâu ở thành Du Châu, là một sản nghiệp của Tào Bang. Mà người phụ trách sản nghiệp này chính là Đà Chủ Vương Hòa đang lên như diều gặp gió của Tào Bang.

Tào Bang cũng thuộc một trong Ngũ Bang Thất Phái, đặc biệt là sau khi chiếm đoạt Nộ Kình Bang vào năm ngoái, uy thế của hắn càng là kinh thiên. Chỉ trong ba mươi năm ngắn ngủi, Tào Bang đã trở thành một trong những bang phái lớn nhất thiên hạ, sự phát triển nhanh chóng đến kinh ngạc, khiến tất cả mọi người đều phải trầm trồ kinh ngạc.

Mà Lôi Đao Vương Hòa chính là bang chúng có thế lực cực kỳ nổi bật gần đây của Tào Bang, bởi vì năng lực xuất chúng, lại thêm thủ đoạn độc ác, rất nhanh liền được đề bạt làm Đà Chủ, chưởng quản hoa lâu Hồng Quán này.

Khi Vương Hòa còn chưa trở thành Đà Chủ, việc kinh doanh chủ yếu của hắn là dược viên của Tào Bang. Dược thảo của Tế Thế Đường chủ yếu được thu mua từ dược viên của Tào Bang, cho nên hai người cũng coi như có chút quen biết.

Bất quá từ khi Vương Hòa trở thành Đà Chủ, liên hệ giữa hai người cũng ngày càng nhạt dần.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Chí Bình, bọn họ cũng đều biết người này chính là cháu của Lôi Đao Vương Hòa.

"Không biết ngươi tìm ta có việc gì?"

An Cảnh chậm rãi đứng lên nói.

Vương Chí Bình lấy ra một tờ bạch chỉ cười nói: "Tiểu An đại phu, đây là dược đơn tháng trước, ngươi xem qua trước một chút, nếu không có gì bất ổn đợi lát nữa ta liền sai người đem thảo dược đưa tới."

"Được."

An Cảnh nhận lấy dược đơn, cũng không vội vàng xem xét, mà nhìn về phía Vương Chí Bình vẫn đứng yên, "Ngươi còn có chuyện gì ư?"

"Lần này tới, thúc thúc còn có một việc muốn ta hỏi ý kiến tiểu An đại phu."

Vương Chí Bình khẽ cười một tiếng, nói: "Không biết khế đất này của tiểu An đại phu có thể bán không? Thúc thúc nói, chỉ cần tiểu An đại phu nguyện ý bán khế đất, hắn sẽ một lần nữa giúp tiểu An đại phu tìm kiếm một khối thổ địa để xây dựng một y quán lớn hơn."

"Ồ!?"

An Cảnh vẻ mặt vẫn bình tĩnh, "Ngươi trở về nói với thúc thúc ngươi, ta tạm thời chưa có ý định, đợi khi nào có ý định sẽ cùng hắn bàn bạc."

Vương Chí Bình hạ giọng, nói: "Tiểu An đại phu, thúc thúc nói nguyện ý lại cho tiểu An đại phu ba trăm quan tiền."

Khế đất của An Cảnh không lớn, bất quá vị trí lại cực tốt, nằm ngay cạnh sông Du Châu. Vương Hòa muốn ở đây xây lại một hoa lâu, nhất định có thể thu về lợi nhuận khổng lồ.

"Bao nhiêu tiền ta cũng không nguyện ý."

An Cảnh lắc đầu cự tuyệt nói.

"Được, vậy liền quấy rầy tiểu An đại phu."

Vương Chí Bình hít sâu một hơi, cưỡng ép nặn ra một nụ cười, ôm quyền với An Cảnh rồi trực tiếp rời đi.

Mặc dù không có thả lời cay độc, nhưng tất cả mọi người có mặt đều nhìn ra được, Vương Chí Bình nhất định sẽ không bỏ cuộc.

"Tiểu An đại phu, cái Tào Bang này cũng không dễ chọc đâu…"

Có người nhỏ giọng nhắc nhở.

Mà càng nhiều người thì lắc đầu thở dài, cũng không nói lời nào.

"Thật sự khiến người ta mất hứng."

An Cảnh bị Vương Chí Bình làm loạn như vậy, cũng không còn tâm tư nghe kể chuyện, vác tẩu thuốc, xách ghế gỗ nhỏ mà quay về.

Một lát sau, vài bang chúng của Tào Bang đem thảo dược đưa đến Tế Thế Đường.

"Tiểu An đại phu." Quản sự dược viên cân nhắc số tiền trong tay, cười khổ nói: "Bề trên nói, lần này tiền thuốc tăng ba thành ba, số bạc ngươi đưa e rằng không đủ."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch