Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phục Thiên Thị

Chương 10: Phong Tình Tuyết quyết định (2)

Chương 10: Phong Tình Tuyết quyết định (2)


Hắn tin tưởng hắn, còn hơn tin tưởng chính mình.

...

Đại khảo mùa Thu còn bảy ngày nữa, sáng sớm, tiếng chuông tại Thanh Châu học cung vang vọng.

Từng bóng người từ biệt viện bước ra, hướng về một phương hướng hội tụ mà đi.

Hàng năm vào thời điểm này, Thanh Châu học cung đều triệu tập đệ tử ngoại môn, tuyên bố những sự tình liên quan tới đại khảo mùa Thu, đồng thời cũng là kiểm duyệt trước khi đại khảo bắt đầu.

Diễn võ trường ngoại môn của Thanh Châu học cung vô cùng rộng lớn, có thể dễ dàng dung nạp mấy vạn người, cho dù đệ tử ngoại môn học cung lần lượt kéo đến, vẫn có vẻ trống trải.

Các vị giảng sư ngoại môn đã đến từ sớm, Tần Y hôm nay vận một bộ quần áo bó sát, càng tôn lên vóc người nóng bỏng kia một cách tinh tế, khiến không ít người phải đưa mắt nhìn theo.

"Gia hỏa kia tới." Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một trận xôn xao nhỏ, rất nhiều người hướng về một phương hướng nhìn lại, nơi đó có hai bóng người đang tiến đến.

"Nghe nói hôm qua Võ Đạo cung cùng Thuật Pháp cung có sư huynh tự mình đến chiêu mộ Dư Sinh, đãi ngộ như vậy, mấy ai có được. Tên kia có tư cách gì đi trước Dư Sinh?" Vô số ánh mắt nhìn về phía "Nhân vật truyền kỳ" kia với vẻ khó chịu, Dư Sinh tương lai tất nhiên sẽ là nhân vật lớn, còn Diệp Phục Thiên thì sao? Sợ rằng chỉ là một kẻ hèn mọn.

Nhưng Diệp Phục Thiên dường như không hề hay biết điều đó, hắn cùng Dư Sinh quan hệ, những người khác làm sao hiểu thấu.

"Tần sư tỷ." Diệp Phục Thiên tiến thẳng đến chỗ Tần Y, đôi mắt sáng ngời, dung nhan và dáng người này, khó trách Mạc Lam Sơn, một Vinh Diệu kỵ sĩ, lại mở miệng vũ nhục hắn, một "Tiểu nhân vật".

Tần Y nhìn thấy Diệp Phục Thiên, mặt lạnh tanh, nói: "Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?"

"Tự nhiên là tu hành." Diệp Phục Thiên đáp: "Đã đáp ứng Tần sư tỷ, đương nhiên phải cố gắng thông qua đại khảo mùa Thu."

Tần Y thấy Diệp Phục Thiên không giống nói dối, sắc mặt hòa hoãn hơn đôi chút, nếu thật sự có thể khích lệ hắn cố gắng tu hành, chỉ cần đại khảo mùa Thu không quá tệ, có lẽ có thể cầu xin học cung cho hắn thêm chút thời gian.

"Có bước vào Luyện Thể cảnh chưa?" Tần Y hỏi.

"Sư tỷ, ta đã bước vào Thần Lực cảnh giới." Diệp Phục Thiên nghiêm túc gật đầu.

Nghe hắn nói, sắc mặt Tần Y lập tức lạnh xuống, hung tợn trừng mắt, nàng còn muốn xin tha cho hắn, vậy mà lại tin hắn.

"Phốc thử..." Bên cạnh, Lăng Tiếu không biết từ lúc nào đã đứng ở cách đó không xa, cười khẩy nhìn Diệp Phục Thiên: "Tần Y sư tỷ là người như vậy, để ý đến hắn làm gì."

"Diệp Phục Thiên, không còn thời gian nữa đâu. Nếu ngươi còn muốn ở lại học cung, bảy ngày tới, trước hết cố gắng bước vào Luyện Thể cảnh đi." Tần Y có chút thất vọng, nhớ đến thiên phú trắc nghiệm ba năm trước, nàng cảm thấy thật đáng tiếc.

Diệp Phục Thiên dường như cảm nhận được tâm tình của Tần Y, trên mặt hắn lại nở một nụ cười rạng rỡ, ít nhất, sư tỷ thật lòng mong hắn tốt.

"Yên tâm đi sư tỷ, ta sẽ không khiến tỷ thất vọng." Diệp Phục Thiên nhếch mép cười kiêu ngạo, ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt còn hơi non nớt nhưng tuấn tú của hắn, trông rất đẹp mắt.

Tần Y trong lòng ấm áp, lại nghe Diệp Phục Thiên nói: "Sư tỷ đã đáp ứng điều kiện của ta, đừng quên đấy."

"Ngươi thật là..." Tần Y tức giận dậm chân, quay người rời đi, dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi.

Rất nhiều người đều có chút ngây dại, sau đó càng thêm tức giận nhìn Diệp Phục Thiên, trong mắt còn có vài phần ghen ghét, có lẽ là ghen ghét Diệp Phục Thiên có thể vô tư đùa giỡn với Tần Y sư tỷ như vậy, dù cho là rất vô sỉ...

"Lãng phí thời gian vào loại người này làm gì." Một vị giảng sư nam đi đến bên cạnh Tần Y, nhỏ giọng nói.

Tần Y liếc nhìn hắn, đáp: "Kỳ thật hắn có thiên phú rất tốt, đến giờ ta vẫn không hiểu, vì sao ba năm không phá được Tụ Khí cảnh, có lẽ, đại khảo mùa Thu này, thật sự sẽ có kỳ tích?"

"Ta thật không hiểu vì sao ngươi vẫn còn ảo tưởng về hắn." Vị giảng sư bên cạnh lắc đầu, nhìn Diệp Phục Thiên với ánh mắt khó chịu.

Lúc này, Diệp Phục Thiên cũng có chút phiền muộn, đối với Dư Sinh bên cạnh nói: "Vì sao nói thật luôn không ai tin?"

Dư Sinh im lặng nhìn hắn, hơn hai mươi ngày, từ Tụ Khí đến Thần Lực, ai có thể tin?

"Sang năm mùa xuân ngươi và ta sẽ chính thức nhập học cung, muốn giúp Tình Tuyết nha đầu kia cùng không?" Diệp Phục Thiên hỏi.

Dư Sinh liếc nhìn Phong Tình Tuyết, lập tức gật đầu, nếu có thể cùng Diệp Phục Thiên tu hành, Phong Tình Tuyết trước kỳ thi mùa Xuân sang năm có cơ hội đặt chân vào Giác Tỉnh đệ thất trọng Huyền Diệu cảnh.

Diệp Phục Thiên tìm thấy vị trí của Phong Tình Tuyết, liền hướng phía bên kia đi tới, rất nhiều người không tự chủ tránh ra, tự nhiên là vì Dư Sinh đứng sau lưng hắn.

Nhưng khi đến gần Phong Tình Tuyết, một bóng người lại chắn trước mặt, Mộ Dung Thanh, bạn tốt của Phong Tình Tuyết.

"Có chuyện gì sao?" Mộ Dung Thanh lãnh đạm hỏi.

"Ta tìm Tình Tuyết." Diệp Phục Thiên cười đáp.

"Ta biết, có chuyện gì, ngươi cứ nói ở đây đi." Mộ Dung Thanh nói.

Diệp Phục Thiên ngẩng đầu, không nhìn Mộ Dung Thanh, nhìn Phong Tình Tuyết nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi."

"Ngươi nói ở đây cũng vậy." Phong Tình Tuyết ánh mắt có chút né tránh, dường như không dám nhìn vào mắt Diệp Phục Thiên.

"Tình Tuyết, đây là ý gì?" Diệp Phục Thiên nghi hoặc hỏi.

"Không hiểu sao? Ý là Tình Tuyết không hy vọng đi quá gần với ngươi, chú ý một chút chừng mực." Mộ Dung Thanh lạnh lùng nói.

Đôi mắt Diệp Phục Thiên hơi co lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, phảng phất như vô cùng nghiêm túc, nhưng Phong Tình Tuyết vẫn né tránh, không nhìn hắn.

"Được rồi." Diệp Phục Thiên dần giãn lông mày, khẽ nói.

"Phục Thiên muốn ngươi sau này cùng hắn tu hành." Dư Sinh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của hắn cũng sắc bén không kém.

Diệp Phục Thiên khựng lại, nhìn Dư Sinh bên cạnh, hắn vốn không phải người nói nhiều, nhưng giờ khắc này Dư Sinh, dường như rất tức giận.

Phong Tình Tuyết lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía bên này, thấy ánh mắt lợi hại của Dư Sinh, rụt rè gọi: "Dư Sinh ca."

Vô số ánh mắt hướng về phía này, Diệp Phục Thiên, mời Phong Tình Tuyết cùng tu hành? Nực cười, gia hỏa này thật sự là kẻ si nói mộng, nhưng người nói ra lời này là Dư Sinh, nhất thời không ai dám xen vào.

"Ta biết Tình Tuyết rất tôn trọng ngươi, nhưng để Tình Tuyết cùng Diệp Phục Thiên tu hành, ngươi cho rằng Diệp Phục Thiên, hắn xứng sao?" Mộ Dung Thanh nhìn Dư Sinh nói.

Dư Sinh căn bản không thèm nhìn thẳng nàng, vẫn nhìn Phong Tình Tuyết, nói: "Ta muốn biết ý của ngươi."

Phong Tình Tuyết nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, thân thể hơi run, nàng nhìn Dư Sinh, rồi nhìn Diệp Phục Thiên, nghiêm túc lắc đầu: "Dư Sinh ca, chúng ta đều đã trưởng thành, hay là nên giữ một chút khoảng cách."

Nói xong câu này, nàng thở dài một hơi, phảng phất như vừa đưa ra một quyết định trọng yếu, trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng nàng cũng biết, nàng sẽ mất đi một vài thứ.

Diệp Phục Thiên vẫn luôn chờ đợi câu trả lời, thấy Phong Tình Tuyết đã quyết định, hắn cười khổ lắc đầu, quả nhiên là đã trưởng thành rồi.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch