Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phục Thiên Thị

Chương 16: Vạn chúng chú mục (2)

Chương 16: Vạn chúng chú mục (2)


Diệp Phục Thiên xuất hiện, hấp dẫn vô số ánh mắt, không ít kẻ nhìn hắn lộ ra thần sắc cổ quái.

Chuyện Diệp Phục Thiên truy cầu Phong Tình Tuyết thất bại, Phong Tình Tuyết ngay ngày đó liền cùng Mộ Dung Thu kết bạn thí luyện, Diệp Phục Thiên bị kích thích lên núi kết quả bị Yêu Mãng công kích thụ thương đã sớm truyền đi xôn xao. Nay, nhân vật truyền kỳ này lại càng thêm truyền kỳ.

Gia hỏa này mệnh thật cứng rắn, bị Yêu Mãng công kích mà vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

"Hôm đó, sau khi ngươi bị công kích, Thanh Châu học cung tuyên bố là do Yêu Mãng công kích." Dư Sinh ghé tai Diệp Phục Thiên nói nhỏ. Diệp Phục Thiên gật đầu tỏ ý đã biết, đồng thời ánh mắt của hắn rơi vào một nơi trên khán đài, trên mặt lộ ra một nụ cười.

"Đi." Thân hình chợt lóe, Diệp Phục Thiên hướng phía khán đài mà đi.

Tại một phương hướng nào đó trên khán đài, một đám người ngồi chung một chỗ. Diệp Bách Xuyên đang cùng một vị trung niên cách đó không xa tán gẫu. Thấy Diệp Phục Thiên đi tới, ông ta lớn tiếng nói: "Nghe nói lần này ngươi muốn tham gia kỳ thi mùa Thu đại khảo, ta tự thân đến đây xem lễ. Nếu để lão tử quá mất mặt, sau này đừng nói ngươi là con trai của Diệp Bách Xuyên ta."

Mặt Diệp Phục Thiên tối sầm lại, nhìn trung niên thô kệch kia, hắn nói: "Trước công chúng, có thể chừa cho ta chút mặt mũi hay không?"

"Ngươi mà cũng biết sĩ diện rồi sao?" Diệp Bách Xuyên mở to hai mắt nhìn nhi tử, da mặt gia hỏa này dày bao nhiêu, kẻ làm cha như ông ta rõ nhất.

"Gia môn bất hạnh." Diệp Phục Thiên vịn trán, buồn bực nói.

"Đừng có mà giả bộ, tiểu tử. Có phải ngươi đắc tội con dâu của ta rồi không?" Diệp Bách Xuyên nhìn Diệp Phục Thiên hỏi. Diệp Phục Thiên sững sờ, ánh mắt hướng về phía vị trung niên bên cạnh nhìn lại. Bên cạnh hắn, Phong Tình Tuyết an tĩnh ngồi ở kia, không hề nhìn bên này.

"Diệp Bách Xuyên, ta khi nào đáp ứng ngươi? Đừng có mà loạn bấu víu quan hệ." Phong Như Hải nói với Diệp Bách Xuyên.

"Phong bá phụ." Diệp Phục Thiên xoa xoa mi tâm, cảm giác có chút loạn a.

"Phục Thiên, dạo gần đây tu hành thế nào? Có tiến bộ chút nào không?" Phong Như Hải hỏi.

"Ừm, tự nhiên có chút tiến bộ, nếu không thì cũng sẽ không tham gia kỳ thi mùa Thu lần này." Diệp Phục Thiên khẽ gật đầu.

"Có tiến bộ là tốt, người trẻ tuổi nên cố gắng tu hành, không cần như cha ngươi, cả ngày đầu óc nghĩ lung tung." Phong Như Hải trừng mắt liếc Diệp Bách Xuyên nói.

"Biết rồi." Diệp Phục Thiên cười gật đầu.

"Dư Sinh, lần này, ta mong chờ biểu hiện của ngươi." Phong Như Hải lại nhìn về phía Dư Sinh nói.

"Ừm." Biểu hiện của Dư Sinh có chút lãnh đạm.

"Tốt, tất cả các ngươi xuống chuẩn bị đi." Phong Như Hải tùy ý nói. Mấy người đều nhẹ gật đầu. Diệp Phục Thiên và Dư Sinh quay người rời đi. Sau đó, Phong Tình Tuyết mới từ một phương hướng khác xuống dưới.

"Mấy tiểu gia hỏa này xảy ra chuyện gì vậy? Náo mâu thuẫn sao?" Diệp Bách Xuyên nhíu mày. Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết ở cùng nhau đều muốn cãi nhau, lần này có chút khác thường, chẳng hề nói một câu.

Chung quanh khán đài, rất nhiều người tùy ý tán gẫu. Mặc dù hôm nay chỉ là văn thí, nhưng tân khách đến vẫn rất hứng thú. Đối với những người tu hành ở giai đoạn cất bước, tầm quan trọng của tri thức có thể sánh ngang với thiên phú. Nó giúp tu hành giả đánh tốt cơ sở vững chắc. Người tu hành có tri thức uyên bác, thường có cơ hội lấy yếu thắng mạnh.

Học viên Thanh Châu học cung lần lượt ra trận, tự chọn vị trí, khung cảnh có chút hùng vĩ.

Diệp Phục Thiên và Dư Sinh cũng ra trận, chọn một chỗ vị trí song song ngồi xuống, nhìn những học viên không ngừng ra trận, Diệp Phục Thiên hít sâu một hơi. Đây là lần đầu tiên hắn tham gia kỳ thi mùa Thu đại khảo kể từ khi bước vào học cung. Trong lòng, khẽ có gợn sóng.

"Hoa Giải Ngữ." Lúc này, một thiếu nữ dạo bước ra trận, trong chốc lát thu hút vô số ánh mắt.

Thiếu nữ mặc trang phục đơn giản, nhưng vẫn vô cùng chói lọi, không ai có thể che lấp.

"Thật đẹp." Học viên Thanh Châu học cung khen ngợi.

"Mới 15 tuổi mà dung nhan đã yêu nghiệt như vậy, ba năm nữa e là hại nước hại dân." Trên khán đài, có người kinh thán nói. Điều đáng sợ hơn là thiên phú của thiếu nữ này cực kỳ tốt. Một vài đại nhân vật thậm chí biết thân thế của nàng cũng vô cùng kinh người.

"Nghe nói tiểu tử Mộ Dung Thu kia thất bại rồi." Trên đài, một đại nhân vật của Mộ Dung thương hội nhìn thiếu nữ kinh diễm kia, thấp giọng nói, có chút thất vọng.

"Bình thường thôi, với thân phận và thiên phú của nàng, e rằng không ai trong đám người đồng lứa ở Thanh Châu thành lọt vào mắt xanh của nàng. Gia hỏa Mộ Dung Thu kia lẽ ra phải chính thức nhập học cung từ năm ngoái, trắng làm trễ nải bao nhiêu thời gian." Người bên cạnh đáp lời, vị đại nhân vật kia khẽ gật đầu.

"Thật đúng là yêu nghiệt a." Diệp Phục Thiên cũng nhìn thấy Hoa Giải Ngữ. Vừa vào sân đã vạn chúng chú mục, ngoài nàng ra, không ai làm được điều đó.

Hoa Giải Ngữ dừng chân tại chỗ, tựa hồ đang tìm vị trí. Một lát sau, nàng nhấc chân, hướng về một phương hướng nào đó mà đi. Rất nhiều học viên đã ngồi xuống thấy Hoa Giải Ngữ đi ngang qua đều có chút khẩn trương, ẩn ẩn mong mỏi Hoa Giải Ngữ có thể ngồi cạnh mình. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Cuối cùng, bước chân của Hoa Giải Ngữ dừng lại, ánh mắt của mọi người cũng dừng theo. Sau một khắc, thiếu nữ kinh diễm thu hút vô số ánh mắt kia chậm rãi ngồi xuống.

Rất nhiều người nhìn về phía người bên cạnh Hoa Giải Ngữ, thầm mắng kẻ nào có vận may như vậy. Khi đám người nhìn thấy người bên cạnh Hoa Giải Ngữ, thời gian dường như ngừng lại, vô số biểu cảm trên mặt người ngưng kết, tâm tình rối bời.

PS: Sách mới mỗi ngày hai chương, sẽ vô cùng ổn định. Nhiều năm nhân phẩm đảm bảo, yên tâm đọc!





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch