Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phục Thiên Thị

Chương 3: Ba Năm Tụ Khí (1)

Chương 3: Ba Năm Tụ Khí (1)


Tần Y hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên. Thấy nụ cười trên mặt hắn, ả không khỏi nhớ tới ba năm trước. Năm ấy hắn mười hai tuổi, khi kiểm trắc thiên phú, hắn đối diện với rất nhiều đại nhân vật của học cung. Khuôn mặt sạch sẽ kia của hắn lại treo dáng tươi cười tự nhiên, kiêu ngạo, khác hẳn với vẻ khẩn trương bất định của các thiếu niên khác.

Lần kiểm tra ấy cho ra kết quả: năng lực cảm giác thiên địa linh khí, Thiên phẩm; trời sinh là người tu hành Võ Đạo.

Nay ba năm đã qua, ngoại trừ thiên phú cảm giác vẫn còn, cảnh giới của hắn lại không có chút tiến bộ nào. Hắn tản mạn, lười biếng, thậm chí hiếm khi có thể thấy hắn trên giảng đường, nhưng ánh mắt hắn lại vẫn giống như ba năm trước.

"Nếu như ngươi không làm được thì sao?" Tần Y hỏi.

"Tần sư tỷ muốn thế nào cũng được?" Diệp Phục Thiên đáp.

"Hy vọng ngươi đừng ảnh hưởng tiền đồ của Dư Sinh." Tần Y ngẩng đầu nhìn thiếu niên cương nghị ngồi phía sau.

Dư Sinh, năng lực cảm giác Kim hệ thuộc tính Thiên phẩm, bát trọng Giác Tỉnh Bách Biến cảnh, so với cảnh giới thất trọng Giác Tỉnh Huyền Diệu của ả còn mạnh hơn một bậc. Tương lai của hắn, không nên bị chậm trễ.

"Được." Diệp Phục Thiên gật đầu, chỉ là, việc này có thể sao?

Tần Y trở về bục giảng, đôi mắt đẹp nhìn quanh đám người, rồi nói: "Cách kỳ thi mùa Thu còn một tháng nữa. Hy vọng các ngươi có thể nắm chặt thời gian. Chờ đến kỳ thi mùa Xuân sang năm, sẽ có một nhóm đệ tử ngoại môn chính thức bước vào học cung. Lăng Tiếu, ngươi đã bước vào lục trọng Giác Tỉnh Vô Song cảnh. Phong Tình Tuyết, ngươi cũng dừng lại ở ngũ trọng Giác Tỉnh Thần Lực cảnh không ít thời gian. Hy vọng đến kỳ thi mùa Xuân sang năm, các ngươi đều có thể tiến thêm một bước."

Tu hành đệ nhất cảnh là Giác Tỉnh, còn gọi là Cửu Trọng Giác Tỉnh, phân biệt là: Tụ Khí, Luyện Thể, Khai Mạch; Thiết Cốt, Thần Lực, Vô Song; Huyền Diệu, Bách Biến, Quy Nhất.

Nếu có thể trải qua bảy lần Giác Tỉnh trước tuổi mười tám, bước vào Huyền Diệu chi cảnh, chỉ cần biểu hiện không quá kém trong kỳ thi mùa Xuân, liền có thể thực sự trở thành đệ tử chính thức của Thanh Châu học cung.

"Tần sư tỷ yên tâm." Lăng Tiếu gật đầu đáp. Phong Tình Tuyết thì nắm chặt quyền, khoảng cách mục tiêu, càng ngày càng gần.

"Giải tán đi." Tần Y khẽ nói, rồi bước ra khỏi học xá. Rất nhiều thiếu niên dõi mắt theo bóng lưng uyển chuyển của ả. Đến khi bóng lưng Tần Y biến mất, từng ánh mắt hung tợn nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Gia hỏa khốn kiếp này lại dám khinh bạc nữ thần trong lòng bọn họ.

"Diệp Phục Thiên." Một giọng thanh lãnh vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Chủ nhân giọng nói chính là Phong Tình Tuyết, thiếu nữ ngồi sau lưng Diệp Phục Thiên vừa nhắc nhở hắn.

Ở tuổi mười lăm, nàng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, đôi mắt đẹp đẽ, ngũ quan thanh tú. Toàn thân nàng tràn đầy khí tức thanh xuân, mang đến cho người ta cảm giác thanh thuần, duy mỹ. Khi nàng đứng lên, đôi chân ngọc lộ ra thon dài, đường cong ưu nhã.

"Sao ngươi có thể như vậy?" Trong ánh mắt Phong Tình Tuyết có vài phần phẫn nộ, trừng mắt nhìn Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên nhìn thiếu nữ giận dữ, nhíu mày, rồi cười nói: "Ngươi ghen sao?"

Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết khựng lại, nàng có chút im lặng nhìn hắn, rồi nói tiếp: "Ngươi sẽ ăn nói thế nào với Diệp thúc thúc?"

"Ăn nói với phụ thân?" Diệp Phục Thiên nháy mắt, rồi nhớ tới lời phụ thân nói rằng nha đầu Tình Tuyết mông lớn dễ sinh con, ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía đường cong lồi lõm kia, vẻ mặt trở nên cổ quái.

"Ngươi cả ngày nghĩ cái gì vậy? Chúng ta dù sao còn nhỏ, chuyện sinh con hãy nghĩ sau." Diệp Phục Thiên nói đầy thâm ý, lời vừa thốt ra, cả sảnh đường lập tức im lặng. Rất nhiều thiếu niên chỉ cảm thấy cơn giận bốc lên.

Tên khốn kiếp này sao có thể vô sỉ như vậy? Vừa mới công nhiên khinh bạc nữ thần Tần sư tỷ, giờ lại nói ra những lời khó nghe như vậy với thiếu nữ thanh thuần Phong Tình Tuyết mười lăm tuổi.

Hắn còn biết xấu hổ không vậy?

Phong Tình Tuyết ngây người, rồi nhớ tới trò đùa vô cùng thiếu đứng đắn mà Diệp thúc thúc từng trêu ghẹo phụ thân nàng, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng. Hỗn đản vô sỉ này, có phải cố ý xuyên tạc ý của nàng không?

"Ý ta là nếu ngươi bị trục xuất khỏi học cung sau kỳ thi mùa Thu này, ngươi sẽ ăn nói thế nào với Diệp thúc thúc?" Phong Tình Tuyết thở dốc, trong đầu hắn chứa cái gì vậy?

Hiển nhiên, nàng không tin Diệp Phục Thiên chỉ có cảnh giới Giác Tỉnh nhất trọng, có thể vượt qua kỳ thi mùa Thu sắp tới.

"Sao có thể." Diệp Phục Thiên nhìn nàng, nhàn nhạt lắc đầu.

"Ba năm, vẫn luôn dừng lại ở Giác Tỉnh đệ nhất trọng, nhưng vẫn làm theo ý mình, nói nói cười cười. Ta cũng muốn hỏi một tiếng, Diệp Phục Thiên, hai chữ liêm sỉ, rốt cuộc ngươi có biết viết thế nào không?" Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên. Mọi người quay đầu nhìn về phía Lăng Tiếu, thiếu niên ngồi sau Phong Tình Tuyết.

Lăng Tiếu đạt tới Giác Tỉnh đệ lục trọng Vô Song chi cảnh, đi theo con đường Pháp sư Phong hệ. Ở độ tuổi mười lăm, hắn tuyệt đối là một thiên tài xuất chúng trong số các đệ tử ngoại môn của Thanh Châu học cung. Sang năm, hắn sẽ có cơ hội chính thức bước vào học cung thông qua kỳ thi mùa Xuân.

Khi nói chuyện, Lăng Tiếu thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thiên, ánh mắt hắn dán chặt vào Phong Tình Tuyết, rồi nói tiếp: "Một kẻ thấp kém lại dám dùng lời lẽ khinh bạc một thiên tài thiếu nữ chói mắt. Rốt cuộc ngươi lấy dũng khí và tự tin từ đâu ra? Đúng là câu nói, kẻ không biết thì không sợ."

Lăng Tiếu nói ra những lời mà nhiều người muốn nói nhưng không dám nói. Bọn họ đều châm chọc nhìn Diệp Phục Thiên. Gia hỏa này quả thực vô sỉ đến mức không ai sánh bằng.

Dư Sinh không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Diệp Phục Thiên. Khi hắn đứng đó, lập tức tạo cho người ta một khí tràng cường đại. Những ánh mắt châm chọc không chút kiêng kỵ kia cũng thu liễm bớt.

"Dư Sinh ca." Phong Tình Tuyết nhẹ nhàng gọi.

"Ừm." Dư Sinh tùy ý gật đầu, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, lộ ra một lực áp bách cường đại.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch