Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phục Thiên Thị

Chương 46: Cái này rất Diệp Phục Thiên (2)

Chương 46: Cái này rất Diệp Phục Thiên (2)


"Im miệng! Một đám phế vật, ai không phục có thể đứng ra nói chuyện." Ánh mắt thiếu niên quét qua đám người, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ kiêu ngạo cường đại. Đệ tử Thanh Châu học cung chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng mà, tài nghệ của bọn hắn lại không bằng người.

Biểu lộ trên mặt Hoa Giải Ngữ cũng rất bình tĩnh, nàng cũng không như mong đợi của các trưởng bối Thanh Châu học cung mà bước ra.

Đôi mắt đẹp chậm rãi chuyển động, ánh mắt Hoa Giải Ngữ rơi vào một phương hướng nào đó, đó là vị trí của Diệp Phục Thiên.

Hoa Giải Ngữ tự nhiên thấy Phong Tình Tuyết bên cạnh Diệp Phục Thiên. Trên dung nhan bình tĩnh của nàng dần hiện lên một nụ cười, nở rộ với Diệp Phục Thiên, khẽ nói: "Bọn hắn khi dễ ta này!"

Khi Hoa Giải Ngữ nhìn về phía Diệp Phục Thiên, rất nhiều đệ tử Thanh Châu học cung đã cảm thấy có chút không bình thường. Khi âm thanh này vang lên, rất nhiều người phảng phất nghe thấy âm thanh trái tim mình tan nát.

"Bọn hắn khi dễ ta này..." Thanh âm ôn nhu, nữ thần hoàn mỹ trong lòng bọn họ, vậy mà đối với Diệp Phục Thiên... làm nũng.

Không sai, đây chẳng phải là ngữ khí làm nũng sao?

Nếu những lời này nói với bọn hắn, bọn hắn dù liều mạng cũng muốn ra ngoài chiến đấu, đáng tiếc, không phải.

"Tâm ta đau quá." Rất nhiều người nhìn Phong Tình Tuyết bên cạnh Diệp Phục Thiên, khinh bạc Tần Y sư tỷ, bây giờ lại ở cùng Phong Tình Tuyết, tập háo sắc vô sỉ vào một thân, vì sao lại là hắn...

Phong Tình Tuyết nghe được thanh âm của Hoa Giải Ngữ cũng sững sờ một chút, cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, nàng hơi cúi đầu, tay nhỏ nắm chặt vạt áo, đây chính là, Hoa Giải Ngữ.

Cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn về phía mình, Diệp Phục Thiên xoa xoa mi tâm, thật sự là... muốn điệu thấp cũng không được.

Đám người Hắc Diễm học cung cũng đều nhìn về phía Diệp Phục Thiên, thầm nghĩ gia hỏa này hẳn là có điểm gì đó không bình thường, người xinh đẹp như Hoa Giải Ngữ, vậy mà, lại làm nũng với hắn!

Diệp Phục Thiên bước về phía trước một bước. Người Thanh Châu học cung nghĩ, gia hỏa này xem ra sắp giận dữ vì hồng nhan a, nhưng nếu là bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ làm như vậy, mặc dù kết cục có thể hơi bi thảm.

Thiếu niên kiêu ngạo phía trước nhìn thân ảnh Diệp Phục Thiên bước ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm biếm, nói: "Ngươi tốt nhất nên nghĩ kỹ quyết định của mình, xung quan nhất nộ? Nội dung cốt truyện rất khuôn sáo, tốt nhất là ngươi có thể gánh nổi cái giá."

Diệp Phục Thiên như không nghe thấy, cười nhìn đối phương nói: "Ngươi tự tát mình hai cái vào mặt, sau đó xin lỗi, có lẽ ta có thể cho các ngươi bình an vô sự rời khỏi Thanh Châu học cung."

"Cái này..." Đệ tử Thanh Châu học cung trừng to mắt, đơn giản không thể tin vào tai mình, thầm nghĩ dù là xung quan nhất nộ, ngươi có cần phải phách lối như vậy không? Sau đó bị đối phương ngược, chẳng phải Thanh Châu học cung bọn hắn cùng nhau mất mặt sao?

Lòng mọi người càng thêm đau đớn, người như vậy lại được mỹ nữ ưu ái, thế giới này rốt cuộc là thế nào?

Ngay cả các đại nhân vật của Thanh Châu học cung cũng có chút không thể nghe nổi nữa, gia hỏa này, khoác lác hơi quá rồi. Dù gia hỏa này có thiên phú không tệ, nhưng thiếu niên đối diện, thế nhưng là Thiên Mệnh Pháp Sư.

"Nếu ta không nói gì thì sao?" Thiếu niên kiêu ngạo nhìn Diệp Phục Thiên như nhìn một thằng ngốc, gia hỏa này, đầu óc có vấn đề?

"Đã như vậy..." Diệp Phục Thiên lần nữa bước về phía trước, vô số ánh mắt đổ dồn lên người hắn. Ngay khi mọi người cho rằng hắn muốn vì hồng nhan mà chiến, Diệp Phục Thiên bỗng lớn tiếng: "Dư Sinh!"

"Khụ..."

"..."

Mọi người từng người mở to mắt nhìn Diệp Phục Thiên, trong lòng có vạn con ngựa hoang gào thét chạy qua. Quả thật, rất cường thế, cái này rất Diệp Phục Thiên...

Ngay cả Hoa Giải Ngữ cũng mở to mắt nhìn Diệp Phục Thiên, đây thật sự là, có chút mất mặt.

"Đông." Mặt đất phủ đầy tuyết rung động, bông tuyết cuồng loạn bay múa, thân thể khôi ngô của Dư Sinh nhanh chân bước vào đám người. Hắn vừa ra trận, liền cho người ta cảm giác uy hiếp đầy đủ, dù người ta thích hay ghét hắn đều không thể không thừa nhận, Dư Sinh chính là chiến sĩ trời sinh.

Hắn vừa xuất hiện, sắc mặt một số người Hắc Diễm học cung đều ngưng trọng hơn mấy phần. Từ khí thế trên người Dư Sinh, họ thực sự cảm thấy uy áp. Điều này tuyệt đối không thể so sánh với những đệ tử Thanh Châu học cung xuất chiến trước đó, thậm chí, có lẽ không cùng đẳng cấp.

Các đại nhân vật Thanh Châu học cung cảm thấy có chút mất mặt, bọn hắn gọi không được Dư Sinh, nhưng Diệp Phục Thiên chỉ cần hô hai tiếng là đủ rồi. Đây quả thật là, có chút vả mặt a... Nhưng cũng khiến bọn hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Dư Sinh nguyện ý xuất chiến là tốt rồi.

Dư Sinh liếc nhìn Hoa Giải Ngữ, mở miệng nói: "Tẩu tử, giao cho ta."

"Ách..." Mọi người có chút trợn tròn mắt.

"Tẩu tử?" Hoa Giải Ngữ nháy mắt, có chút hối hận.

"Rất thượng đạo." Diệp Phục Thiên thầm khen một tiếng, Dư Sinh quả nhiên đã thay đổi, trở nên hiểu chuyện hơn.

Chỉ thấy ánh mắt Dư Sinh nhìn về phía thiếu niên kiêu ngạo kia, duỗi ngón tay ra, lạnh băng nói: "Cút về, gọi người có cảnh giới cao hơn đến, miễn cho nói ta khi dễ ngươi."

"Bá khí!"

Người Thanh Châu học cung khen một tiếng, chính là muốn cuồng như vậy.

Không lâu trước, người nào đó cũng cuồng như vậy, bọn hắn chỉ cảm thấy rất mất mặt, nhưng Dư Sinh thì hoàn toàn khác, há để Diệp Phục Thiên vô sỉ kia có thể so sánh.

PS: Bỏ phiếu cho ta đi các huynh đệ!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch