Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phục Thiên Thị

Chương 49: Tuyệt Đại Phong Hoa (1)

Chương 49: Tuyệt Đại Phong Hoa (1)


"Ngự Long Quyết chiến kỹ chi Cầm Long Thủ, võ chỉ ý hóa hình!"

Các đại nhân vật của Thanh Châu học cung đều khẽ run trong lòng. Võ chi ý hóa hình, tựa như pháp thuật ly thể nở rộ. Chỉ có Giác Tỉnh cảnh tầng thứ chín – Quy Nhất cảnh, mới có thể nhìn thấu sự huyền ảo này. Diệp Phục Thiên, hắn mới chỉ là Giác Tỉnh cảnh tầng thứ bảy – Huyền Diệu cảnh, mà lại có thể làm được.

Điều càng đáng sợ hơn, chính là, đó lại còn là Cầm Long Thủ trong Ngự Long Quyết chiến kỹ.

Giờ khắc này, rất nhiều người đều nhớ tới kỳ thi mùa thu đại khảo. Diệp Phục Thiên miểu sát Lăng Tiếu cùng Dương Tu. Nguyên lai, hắn căn bản cũng không phát huy toàn bộ thực lực. Hắn lui khỏi chiến trường để Dư Sinh tham chiến, cử động nhìn như vô sỉ kia, cũng không phải là sợ chiến, mà là hắn muốn đem vinh quang dâng tặng cho Dư Sinh. Cho nên, sau khi Dư Sinh bị Mộ Dung Thu cướp đi vị trí thứ nhất, tiếng bất bình mới có thể vang vọng diễn võ trường.

Tất cả mọi người, tựa hồ đều đã khinh thị thiếu niên trước mắt này.

Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên kiếm tu bị tóm trong tay, nhàn nhạt mở miệng: "Hắc Diễm học cung không quản ngại ngàn dặm xa xôi mà đến khiêu khích, chỉ có chút tài nghệ này thôi sao?"

Đệ tử Thanh Châu học cung nhìn về phía Diệp Phục Thiên, mặc dù hắn vẫn như vậy... có thể giả bộ. Nhưng, tựa hồ cũng hả giận rồi.

Trước đó, liên tiếp bại ba trận, Thanh Châu học cung có thể nói là đã mất hết mặt mũi. Bây giờ, cuối cùng cũng được Dư Sinh và Diệp Phục Thiên vãn hồi.

Thiếu niên kiếm tu trừng trừng đôi mắt nhìn Diệp Phục Thiên. Đến thời khắc này, hắn vẫn không minh bạch, Diệp Phục Thiên đến tột cùng đã làm thế nào. Vì sao hắn nhắm mắt lại, lại có thể có năng lực phản ứng mạnh mẽ đến vậy?

"Tiếp theo." Diệp Phục Thiên cánh tay rung lên, kèm theo tiếng long ngâm. Thiếu niên kiếm tu bị trực tiếp oanh trở về trong đám người của Hắc Diễm học cung.

Sắc mặt người của Hắc Diễm học cung vô cùng khó coi. Bọn hắn trước đó phái ra ba người, ba trận chiến thắng liên tiếp. Nhưng bây giờ, trong ba người có hai người đã bại, đều bị cường thế miểu sát, không chịu nổi một kích.

Ngàn dặm xa xôi mà đến, kết cục lại như vậy, quả thực rất mất mặt.

Vân Thiên Hạo bước chân đi lên phía trước. Hắn có vẻ nghiêm túc hơn trước mấy phần. Hắn nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Ngươi có tư cách để ta xuất thủ."

Vẻn vẹn, có tư cách để hắn xuất thủ?

Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên cuồng vọng trước mắt, thật sự là còn phách lối hơn cả chính mình.

"Ra tay đi." Vân Thiên Hạo tiếp tục nói.

"Ngươi ra tay trước, ta xuất thủ, ngươi sẽ không có cơ hội." Diệp Phục Thiên khuyên nhủ. Vân Thiên Hạo trầm mặt. Mệnh hồn phóng thích, trận đồ lập lòe. Chỉ thấy hắn bước chân đạp lên mặt đất, lập tức có pháp trận phi tốc ngưng tụ thành hình. Đây là một hỏa diễm pháp trận, không ngừng thôn phệ Hỏa Diễm thuộc tính linh khí giữa thiên địa.

Từng đầu Hỏa Mãng đáng sợ vờn quanh pháp trận. Vân Thiên Hạo đứng tại trung tâm pháp trận, uy phong lẫm liệt.

"Ở trước mặt Thiên Mệnh Pháp Sư mà còn cuồng vọng như vậy, rốt cuộc ngươi lấy dũng khí từ đâu ra?" Vân Thiên Hạo hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, băng lãnh mở miệng. Khi lời hắn vừa dứt, trong pháp trận liền có một đầu Hỏa Mãng giận dữ xông ra, hướng phía Diệp Phục Thiên thôn phệ mà đi.

Sắc mặt rất nhiều người của Thanh Châu học cung cũng thay đổi. Giác Tỉnh cảnh, mượn pháp trận thúc đẩy pháp thuật ly thể công kích. Hơn nữa, uy lực của pháp thuật này, tuyệt đối là cấp cao nhất của Giác Tỉnh cảnh.

Nhưng đám người thấy Diệp Phục Thiên từng bước một đi về phía Hỏa Diễm Cự Mãng kia. Đám người Thanh Châu học cung đều mở to hai mắt. Cho dù biết Diệp Phục Thiên rất mạnh, nhưng không nhìn Hỏa Mãng như vậy, chẳng phải là quá tự tin rồi sao.

Hỏa Mãng giáng lâm, bao phủ hết thảy, hướng phía Diệp Phục Thiên thôn phệ mà đi. Lúc này, Diệp Phục Thiên trong tay giống như là đang nắm giữ thứ gì đó. Sau một khắc, một cỗ lôi đình phong bạo đáng sợ hung mãnh nở rộ. Chung quanh thân thể Diệp Phục Thiên, hóa thành một thế giới lôi đình. Lôi đình phong bạo đáng sợ cùng Hỏa Mãng va chạm, đồng thời bị chôn vùi vào hư không.

"Pháp lục."

"Hèn hạ, chiến đấu lại mượn nhờ pháp lục." Người Hắc Diễm học cung nổi giận nói. Vân Thiên Hạo tiếp tục thúc đẩy pháp trận, từng đầu Hỏa Mãng cuồng vũ, thẳng hướng Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên thân thể hướng phía trước lao đi. Trong bàn tay hắn xuất hiện mấy tấm pháp lục, cười lạnh một tiếng rồi ném về phía hư không. Hỏa Diễm Cự Mãng càng mạnh mẽ hơn cùng lôi đình phong bạo va chạm, vẫn như cũ là thế lực ngang nhau.

Vân Thiên Hạo gầm thét một tiếng. Hắn điên cuồng thúc đẩy pháp trận, Hỏa Mãng tiếp tục ngưng hình. Lúc này, hai tay Diệp Phục Thiên toàn bộ đều là từng tấm pháp lục. Thấy cảnh này, vô luận là người Thanh Châu học cung hay Hắc Diễm học cung, đều triệt để trợn tròn mắt. Như vậy mà cũng được...

"Dừng lại." Sắc mặt Vân Thiên Hạo trở nên cực kỳ khó coi.

Diệp Phục Thiên bước chân dừng lại. Hắn nhìn Vân Thiên Hạo trong pháp trận nói: "Biết rõ chênh lệch, muốn nhận thua sao?"

Nghe Diệp Phục Thiên nói vậy, Vân Thiên Hạo mặt xạm lại. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào hai tay Diệp Phục Thiên nắm đầy pháp lục, có xúc động muốn tức giận mắng to. Đây là chiến đấu sao? Còn biết xấu hổ hay không vậy? Hai tay toàn bộ đều là pháp lục đỉnh cấp Giác Tỉnh cảnh, vậy còn đánh thế nào?

Vậy mà còn có mặt nói, biết rõ chênh lệch?

"Dùng pháp lục để chiến đấu, đệ tử Thanh Châu học cung, đều vô sỉ như vậy sao?" Trung niên mắt ưng của Hắc Diễm học cung có chút không nhìn nổi, lạnh lùng mở miệng nói.

Giờ phút này, người Thanh Châu học cung cũng cảm thấy có chút mất mặt. Không lâu trước đây, bọn họ mới thay đổi cách nhìn về Diệp Phục Thiên, vừa quay người lại liền phát hiện, Diệp Phục Thiên vẫn là Diệp Phục Thiên vô liêm sỉ kia... Thật sự là không gánh nổi người này mà.

Bất quá, Diệp Phục Thiên dường như không có chút giác ngộ nào. Hắn nhìn trung niên mắt ưng, vẫn phách lối nói: "Hắn có thể sử dụng pháp trận để chiến đấu, ta vì sao không thể sử dụng pháp lục? Không được thì cút, ở đây giở trò gì vậy?"

"Pháp trận chính là do hắn tự tay khắc nên, thuộc về năng lực của hắn, đương nhiên có thể sử dụng trong chiến đấu."

"Pháp lục cũng là do ta khắc nên, thuộc về năng lực của ta. Hắn có thể sử dụng, vậy ta vì sao lại không thể dùng?" Diệp Phục Thiên hỏi ngược lại. Sắc mặt trung niên mắt ưng trở nên càng ngày càng khó coi, không còn gì để đối đáp.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch