Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phục Thiên Thị

Chương 7: Thái Dương Mệnh Hồn (1)

Chương 7: Thái Dương Mệnh Hồn (1)


Diệp Phục Thiên nhìn uy lực một quyền của mình, hơi có chút xuất thần, sau đó tựa hồ nhớ ra điều gì, ánh mắt hắn khép lại, ý thức tiến vào mệnh cung.

Ý thức hư ảnh xuất hiện dưới Thế Giới Cổ Thụ, ánh mắt tràn đầy rung động.

Giờ phút này, cổ thụ xanh biếc ẩn ẩn có một tầng hỏa diễm quang trạch, tựa như tràn ngập Hỏa thuộc tính linh khí, mà điều chân chính khiến Diệp Phục Thiên khiếp sợ là, trên trời cao, lại xuất hiện một vòng liệt nhật, tản ra hỏa diễm quang huy. Tuy còn lâu mới có được vẻ chói lóa như mặt trời thật sự, nhưng vẫn rung động lòng người.

"Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp", xem núi đến núi, xem nước đến nước, hắn quan tưởng liệt nhật tu hành, bây giờ, mệnh cung lại xuất hiện mặt trời.

"Đoạt thiên địa vạn vật chi tạo hóa, công pháp này thật mạnh!" Diệp Phục Thiên trong lòng cảm thán. Hắn bắt đầu quan tưởng mặt trời trong mệnh cung, lập tức, hắn cảm giác tự thân hóa thành liệt nhật, hỏa diễm linh khí giữa thiên địa hung mãnh tràn vào thân thể, rồi chảy vào trong mệnh cung, tiến vào Thế Giới Cổ Thụ.

Mệnh cung cổ thụ hóa thành màu hỏa diễm, mặt trời treo trên cổ thụ càng thêm sáng chói.

"Nóng quá!" Diệp Phục Thiên cảm giác mình ở trong lò lửa mặt trời, thể nội kinh mạch xương cốt không ngừng thừa nhận sự rèn luyện của Thái Dương Chi Hỏa.

"Mệnh cung có hồn, đó là mệnh hồn." Diệp Phục Thiên thì thào nói nhỏ, nghĩ đến một loại khả năng. Ý niệm của hắn khẽ động, trong chốc lát, sau đầu của hắn lại xuất hiện thái dương quang hoàn, chiếu sáng chung quanh, khuôn mặt anh tuấn kia lại có thêm mấy phần thần thánh quang trạch.

"Mệnh hồn là mặt trời?" Dư Sinh bên cạnh hỏi.

Diệp Phục Thiên bỗng nhiên mở mắt, thái dương quang hoàn biến mất không thấy gì nữa. Hắn nhìn Dư Sinh với vẻ mặt có chút quái dị, thấp giọng nói: "Ta hình như, có thể tạo mệnh hồn..."

Hắn phát hiện, mặt trời trong mệnh cung, rõ ràng là một loại mệnh hồn, không chỉ có thể mượn nó tu hành, còn có thể hiển hóa ra ngoài.

Dư Sinh hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, nghiêm túc nói: "Có thể giúp ta cũng tạo một cái không?"

Diệp Phục Thiên mặt xạm lại. Gia hỏa này, tư duy nhảy vọt cũng quá nhanh đi! Lẽ nào không nên nghi hoặc, chấn kinh sao? Vậy mà, lại bảo hắn giúp tạo một cái...

"Não động rất lớn." Diệp Phục Thiên nghiêm túc gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Dư Sinh gãi đầu, nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Đi đâu?"

"Tu hành, xem phi cầm tẩu thú." Diệp Phục Thiên cao giọng nói, hăng hái. Hắn quan tưởng mặt trời, dẫn Thái Dương Chi Hỏa, liên tục phá cảnh, nhưng tiếp đó, từ Thiết Cốt đến Thần Lực chi cảnh, cần dựa vào sự cân đối của thân thể và vận dụng lực lượng. Chỉ khi có thể tùy tâm sở dục phát lực, tinh khí thần hợp nhất, tùy ý một quyền một cước đều có thể bộc phát ra lực lượng kinh người, mới tính là Thần Lực chi cảnh.

Yêu thú ở Thiên Yêu sơn khắp nơi trên đất, dù chỉ là phía ngoài nhất.

Tiến vào Thiên Yêu sơn không lâu, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh liền thấy phía trước có một đầu Yêu thú cấp bốn, Yêu Phong Báo.

"Dư Sinh, ngươi ngăn nó lại, đừng để nó hất ta ra." Diệp Phục Thiên hô một tiếng, thân thể liền xông thẳng ra. Trong sát na khi giọng hắn vừa dứt, Dư Sinh bước đi như bay, đại địa cũng vì đó run lên. Yêu Phong Báo tựa hồ cảm nhận được uy hiếp, quay người phi nhanh đi, tựa như một đạo thiểm điện.

"Ý tùy tâm sinh, hành tùy ý động, đại đạo tự nhiên, không nhận hành động có hạn, không nhận thiên địa trói buộc." Diệp Phục Thiên trong miệng phun ra pháp quyết của "Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp". Hắn vừa chạy vừa quan tưởng hư ảnh Yêu Phong Báo phi nước đại trong đầu. Phảng phất mỗi một động tác của Yêu Phong Báo đều được lặp lại và làm chậm lại trong đầu hắn, vô cùng rõ ràng.

Sau đó, thân thể của hắn bắt đầu mô phỏng động tác của Yêu Phong Báo. Khi chạy, đùi phải của hắn hơi uốn lượn, trong sát na chạm đất, toàn bộ lực lượng phảng phất đều tụ lại trên đùi phải, đột nhiên bắn ra, tựa như thiểm điện xé gió. Nhưng ban đầu, động tác của hắn có vẻ hơi không trôi chảy tự nhiên, rất nhanh liền bị Yêu Phong Báo hất ra. Cũng may Dư Sinh đã chạy về phía trước từ sớm, ngăn cản Yêu Phong Báo bỏ trốn.

"Không chỉ là phát lực, còn mượn gió." Diệp Phục Thiên có thể cảm giác được Phong thuộc tính lực lượng quanh thân Yêu Phong Báo. Xung quanh thân thể hắn, tựa như cũng có gió đi theo, tiếng vang xào xạc không ngừng. Động tác của hắn càng ngày càng trôi chảy, sau nửa canh giờ, vậy mà thật sự chạy như Yêu Phong Báo.

"Dư Sinh, đủ rồi." Diệp Phục Thiên dừng bước. Lúc này Dư Sinh mới buông tha đầu Yêu Phong Báo kia.

"Năng lực bắt chước của ngươi quá mạnh." Dư Sinh mở miệng nói. Hắn luôn chú ý thân hình Diệp Phục Thiên, nửa canh giờ, vậy mà chạy như Yêu Phong Báo.

"Ta có thể cảm giác được Phong chi linh lực, chỉ cần nắm giữ tốt kỹ xảo phát lực liền có thể bắt chước tốc độ của Yêu Phong Báo. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, mấy ngày nay phải vất vả ngươi rồi." Diệp Phục Thiên cười nói. Dư Sinh không nói gì thêm, trở lại phía sau hắn, yên lặng đi theo.

Những ngày sau đó, Diệp Phục Thiên một mực tu hành trong Thiên Yêu sơn, xem ngộ thân pháp của yêu hầu, lực lượng của sư hổ, thậm chí truy đuổi phi cầm.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch