Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1012: Tháng Giêng (2)

Chương 1012: Tháng Giêng (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Văn chương trạng nguyên tất nhiên được truyền tụng khắp thành, thanh danh Từ gia cũng theo nó tăng lên vòn vọt.

Thân Thời Hành ở các loại trường hợp ra sức biểu đạt lòng cảm kích với Từ gia, nhiều người nể mặt cũng phụ họa theo, Từ gia như trở thành nhà đại thiện ở Tô Châu.

Cao trào của quá trình này xuất hiện khi hắn về quê, hẹn đồng khoa không niên, long trọng mang tấm hoành phi " Ân như tái tạo" tới từ đường của Từ gia, người già trong Từ gia chối từ mãi mới nhận.

Ba ngày sau cho phép hắn nhận tổ quy tông.

Vương Tích Tước nói Thân Thời Hành lợi hại, Thẩm Mặc nói:

- Đó là do tính cách mỗi người, đổi lại là người, có khi tới thằng từ đường Từ gia ở lỳ, họ không đồng ý không chịu đi.

Làm sư đồ bao năm, Thẩm Mặc biết Vương Tích Tước dám nghĩ dám làm, mạnh mẽ quyết đoán, Thân Thời Hành thì dùng như khắc cương, âm thầm toan tính.

Trong hai người Thẩm Mặc thích Vương Tích Tước hơn, nhưng y cho rằng Thân Thời Hành có thể vươn lên tầm cao hơn.

Mặc dù việc vừa qua không lớn, nhưng Thân Thời Hành xử lý ung dung, bố cục thong thả, cuối cùng dùng cái giá thấp nhất giải quyết khó khăn, đẹp lòng các bên, Thẩm Mặc tán thưởng đó là tiềm chất người làm tể tướng, đương nhiên câu này y không nói ra.

Cơm xong, Thẩm Mặc tất nhiên chuyện trò với các học sinh, vì năm nay đa số bọn họ kết thúc học tập ở Thứ thường quán, người có thành tích tốt sẽ ở lại viện hàn lâm, còn lại cấp quan chức, bắt đầu cuộc đời tòng chính.

Thời khắc quan trọng này, đám học sinh non nớt rất cần sự chỉ điểm và nâng đỡ của y, đây là nghĩa vụ của sư phụ.

Thẩm Mặc kiên nhẫn lắng nghe suy nghĩ từng người, đồng thời đưa ra kiến nghị, nếu cần y giúp là sẵn lòng. Vì thế đám học sinh càng kính trọng, tình sư đồ càng sâu nặng.

Nhưng làm mọi người bất ngờ là y lại đối đã rất vô tình với hai môn sinh đắc ý, không chỉ gạt bỏ ý muốn ở lại viện hàn lâm của Thân Thời Hành, còn nói đã xin lại bộ đưa hắn tới Tuyên Phủ làm thông phán. Đối với Trạng Nguyên tiền đồ sáng sủa mà nói, đây là sự ngược đãi cực lớn.

Vì thời đó, Hàn lâm là quan viên thanh quý, trừ khi phạm sai lầm, rất ít khi bị điều tới làm lang trung lục bộ, đa phần ở lại Hàn lâm viện nghiên cứu chế độ, tới Chiêm sự phủ dạy học...

Đường đi bằng phẳng, tối đa chỉ tới địa phương làm phong cương một nhiệm kỳ, rồi thăng lên làm quan lớn bộ đường, nhập các làm tướng. Giải thích hoãn mỹ hai chữ "thanh quý".

Thử hỏi lịch sử có hàn lâm lão gia nào bị phái tới biên cương làm công tác hình danh? Trạng nguyên cao quý như hoa thủy tiên, phải tới chỗ hỗn loạn phức tạp như thế, chẳng bị đám lang hổ nuốt chửng sao?

Vương Tích Tước mạnh mẽ yêu cầu đi cùng, hắn cho rằng mình có nghĩa vụ bảo vệ huynh đệ nhu nhược, nhưng Thẩm Mặc nghiêm khắc từ chối, an bài hắn tới quốc tử giám dạy học.

Đương nhiên Thẩm Mặc không cưỡng ép, nếu không thích cứ ở lại hàn lâm viện tu sử, sư phụ vẫn vui vẻ.

Bắt Vương Tích Tước tu sử thì không bằng về nhà cầy cấy cho thống khoái, so sánh hai bên một hồi, hắn chấp nhận vận mệnh chịu sự lãnh đạo của Từ Vị. Thân Thời Hành cũng rầu rĩ, hai tên cứ như trẻ con bị bắt nạt, ấm ức ngồi im một chỗ.

Thẩm Mặc không quan tâm, dặn dò các học sinh:

- Có tin tức tốt, các ngươi vào chính đàn, Nghiêm đảng chiếm cứ triều cương đã thành lịch sử, thời hạng a dua xu nịnh nắm quyền cao, người hiền tài trung trinh bị bãi phế qua rồi. Có thể dự kiến, trong thời gián ngắn ở tương lai, chính trị triều đình sẽ giữ được trong sạch, chỉ cần cần mẫn chấp chính là có thời cơ tốt vươn lên.

Lời này làm đám học sinh phấn chấn, nhưng Thẩm Mặc lại đổi giọng:

- Có điều không phải sĩ đồ bớt hung hiểm, nếu như cuốn vào tranh đấu bè phải vẫn phải về nhà dưỡng lão sớm đấy.

Đám học sinh cười, không hiểu được nổi khổ tâm của sư phụ.

Thẩm Mặc thở dài, nói nặng hơn:

- Hôm nay chúng ta đóng cửa nói chuyện, ta cố gắng thẳng thắn, để các ngươi tránh thành Khoa đạo ngôn quan, không phải không cho các ngươi lên tiếng chính nghĩa. Mà hi vọng các ngươi biết, trước thị phi phải dũng cảm tỏ rõ thái độ. Nhưng trước đấu tranh vô vị, đừng có xen vào, thành dê thế tội cho người ta.

Lời này đủ để học sinh tâm tư linh hoạt nghe ra hàm ý trong đó.

Với người còn mơ hồ, Thẩm Mặc không giải thích thêm, vì với những người đó mà nói, đấu tranh chính trị quá nguy hiểm, không bằng làm tròn bổn phận thích hợp hơn. Nên cuối cùng Thẩm Mặc nói:

- Tóm lại, làm việc cho tốt, đừng ôm rơm rặm bụng.

Đám học sinh mang tâm tình khác nhau rời đi, kỳ thực chẳng ai trong số bọn họ hiểu lời y, dù Vương, Thân cũng chỉ cho rằng sư phụ nói đừng tỏ thái độ trong chuyện vừa qua. Không biết Thẩm Mặc nói tới cuộc đại chiến giờ vẫn chưa có dấu hiệu nào.

Có điều chẳng thể trách bọn họ, dù sao họ không đứng ở tầm cao như Thẩm Mặc, không cảm thụ được dòng chảy ngầm cuồn cuộn.

Cảm thụ sát sườn của bọn họ, là chuyện nhìn thấy được, như vấn đề tông thất, vấn đề phương nam.

Thẩm Mặc biết bọn họ chẳng đề lời mình trong lòng, chắc chắn quay đầu đi là uống rượu ăn chơi rồi, chuyện gì để qua năm mới hẵng hay.

Thẩm Mặc không giận mà còn hâm mộ, vì tới vị trí của y, chẳng thể buông lỏng giây phút nào.

~~~~~~~~~~~~~

Sau ngày mùng 1, Thẩm phủ đóng cửa từ khách, nhưng Thẩm Mặc chẳng được yên, vì rắc rối không nghỉ phép, mà còn càng hoạt động tích cực trong không khí hân hoan năm mới.

Đầu tiên là vấn đề tông thất, Y Vương không sống được tới năm Gia Tĩnh thứ 43 đã bị treo cổ ngoài cửa tây, đồng thời còn có hơn 200 người trong vương phủ bị xử trảm.

Một trong thân vương được thái tổ phong vị, lui khỏi vũ đài Đại Minh bằng cách thê thảm.

Cái chết của Y vương làm tông thất trong kinh chấn động, thấy triều đình bất chấp huyết mạch hoàng đế, bọn chúng sợ rồi, nhưng biểu hiện khi sợ làm triều đình đau đầu vô cùng.

Dù sao bọn chúng ngông cuồng cả đời rồi, không thể dễ dàng chịu thua. Triều đình dám giết Y vương là vì hắn mưu phản, nhưng bọn ta có mưu phản đâu, gây chút chuyện là giết hết ả?

Vì thế có mấy phiên vương to gan liên kết với nhau gây chuyện ở địa phương, lên tiếng vì hai trăm tông thất bị nhốt trong chiếu phục.

Điều này trong dự liệu của Từ Giai rồi, ông ta hạ lên không được phát sinh xung đột với chúng, nhưng ngầm điều khiển binh mã, đề phòng bất trắc.

Gây chuyện dữ nhất là Hàn vương và Đại vương.

Hàn vương phủ ở Bình Lương, Đại vương phủ ở Đại Đồng, là phiên vương biên thùy, vốn là định dựa bọn họ trấn giữ biên thùy, nhưng đám bất tài vô dụng này chỉ nhiễm được thói tàn bạo, mang tới tai họa vô cùng cho bách tính biên cương.

Lần này tới lễ bộ gây chuyện bị bắt có thế tử Hàn vương và Đại vương, vì triều đình từ chối thả chúng về nhà ăn tết, đám tông thất này suất lĩnh mấy nghìn thân binh tới bao vây phủ nha, chửi rủa nhục mạ tuần phủ đương địa, làm bọn họ trốn thành trong đêm, chạy lên kinh thành khóc lóc kể lể.

Triều đình liên tục hạ chỉ lệnh hai tông phủ này rút lui, nhưng đám con cháu tông thất gan to hơn trời, nói triều đình không thả người không đi. Khiến đường phố không người, thương nhân không dám buôn bán, bách tính hai nơi kia không cách nào đón mừng năm mới.

Gia Tĩnh đế nổi giận, lệnh Từ Giai lập tức xử lý, Từ Giai lệnh Tông nhân phủ theo luật điều tra, tránh đệ chuyện lan đi.

Lý Xuân Phương và Thẩm Mặc đang nghỉ phép xuất hiện ở nhà Đường Nột. Với tình thế hiện nay Lý, Nghiêm cho rằng nên dùng cách mềm dẻo xoa dịu. Thẩm Mặc lại nói:

- Nếu đã ra điều lệ cứng rắn thì phải cứng rắn đến cùng, nửa đường đổi ý, càng làm bọn chúng thêm ngang ngược.

- Tục ngữ nói, đánh người một cái tát, cho một quả táo ngọt mà.

Nghiêm Nột thở dài:

- Dù sao là hoàng thất, chúng ta làm gì nổi? Đối phó cho có là được.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch