Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1022: Kháng Long Hữu Hối (4)

Chương 1022: Kháng Long Hữu Hối (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Sáng sớm hôm sau, đội ngũ đốt lửa làm cơm, chuẩn bị lên đường.

Thẩm Mặc ở trong phòng, cùng mấy vị trợ thủ ăn cơm, cơm rất thịnh soạn, nhưng các quan viên quen tác phong lề mề thời Gia Tĩnh, nên sáng sớm mắt còn híp lại, nửa mơ nửa tình còn ăn ra vị gì? Chỉ có Thẩm Mặc ăn ngon lành, không ngừng gắp thức ăn cho người khác.

Chu Bồi Giản hâm mộ nói:

- Đại nhân khẩu vị tốt nhật.

- Sáng sớm ta thường ăn rất ít.

Thẩm Mặc và cơm nói:

- Nhưng nghĩ tới nửa tháng lênh đênh trên biết, không được ăn đồ tươi, nên khẩu vị mới tốt.

Y nói thế làm đám quan tướng nhớ ra, thời gian tới phải làm bạn với thịt khô dưa muối, liền cầm đũa lên, ra sức lùa thức ăn vào miệng.

Nhưng cho dù là ăn cơm, bọn họ vẫn để ba phần chủ ý lên người đại nhân, thấy bát y hết, là vội gắp thức ăn cho. Chu Bồi Giản ở gần được lợi, múc bát cháo đầy dâng lên, Thẩm Mặc tươi cười húp chào...

Nhớ lại hôm qua nói chuyện với Thích Kế Quang, trà lạnh ngắt mà hắn không biết thay mời mình, y cười thầm:" Con người không nên làm chuyện không sở trường thì hơn, nếu không khéo quá hóa vụng."

Lúc này rèm cửa vén lên, Thẩm Mặc ngồi hướng về phía cửa nhìn thấy hắn đầu tiên, không khỏi ngạc nhiên:

- Sao huynh tới đây?

Những người khác vội đứng dậy vấn an:

- Văn Trường tiên sinh.

Thường trên quan trường thường xưng quan danh, nhưng với người học vấn lớn hơn quan chức, thích người khác gọi danh hiệu của mình hơn.

Từ Vị không để ý tới bọn họ, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Mặc mắng:

- Đệ lên đường không nói một tiếng, hại ta đi suốt đêm, suýt nữa thành tảng băng.

Thẩm Mặc trợn mắt:

- Huynh có nói muốn theo đệ đâu.

- Ta đã nói ta nghỉ phép, theo đệ về một chuyến.

Từ Vị bực bội:

- Xem ra đệ quên rồi.

Thẩm Mặc nhớ lại, hình như có thật, song ở kinh thành, tâm trạng y bất ổn, nên vứt béng chuyện này ra sau đầu.

Lúc này có người tới bưng nước nóng cho Từ Vị rửa mặt, lúc hắn quay lại bàn cơm chén bát đã chuẩn bị sẵn, hắn chẳng khách khí, nói một câu: "Đói chết mất", rồi ăn như rồng cuốn.

Từ Béo ăn xong cuối cùng, người khác đều đã thu thập hành trang, chỉ có Thẩm Mặc uống trà đợi hắn.

Thấy Thẩm Mặc cứ nhìn mình chăm chăm, Từ Vị rợn cả người:

- Nhìn ta làm gì?

- Lần này huynh về để tảo mộ thôi sao? Ta thấy huynh là Túy Ông ý không phải ở rượu.

Từ Vị cười hăng hắc:

- Biết không giấu được đệ mà, ta đi tìm người.

- Tìm nàng ấy làm gì?

Thẩm Mặc gần đây thay đổi nhiều, nhất là về ái tình và hôn nhân, cau mày nói:

- Lằng nhằng bao năm, nói rõ hai người không hợp, nếu không nàng ấy đã không về, nếu miễn cưỡng đến với nhau, không ai vui cả đâu.

Từ Vị nhìn y như không quen biết, hồi lâu mới thở dài:

- Đệ nói có lý, có điều ta muốn nỗ lực lần cuối, nếu không thành, ta sẽ, sẽ...

- Sẽ làm gì?

- Sẽ để đệ muội giúp hôn sự.

Từ Vị buồn bã nói:

- Chớp mắt đã bốn mươi, ta không thể không có hậu đại...

- Hừ, đệ còn nghĩ huynh tới 60 mới nghĩ đến chuyện này cơ.

- Lúc đó còn chẳng phải trâu già gặm cỏ non, muốn thì răng chẳng còn?

Từ Vị gượng cười nói.

Đội ngũ rời Thông Châu tới Thiên Tân vệ, mất mất ba ngày. Nhưng có Thích Kế Quang, Thẩm Mặc không cần lo lắng, tâm tình tốt dần lên. Khi cắm trại, Thích Kế Quang báo cáo xong tình hình trong ngày vẫn không đi, Thẩm Mặc đuổi tả hữu đi, hỏi:

- Nguyên Kính huynh đã ngộ ra rồi à?

Thích Kế Quang mang đôi mắt thâm quầng nói:

- Mạt tướng nghiền ngẫm lời đại nhân từ hôm qua tới giờ, thấy ngài nói rất đúng, bằng hữu rượu thị, có thể làm việc không thể cứu mạng. Muốn đứng ở thế bất bại phải tìm chỗ dựa thực sự. Mạt tướng liệt kê ra danh sách, đại nhân xem giúp.

Thích Kế Quang lấy một tờ giấy ra dùng hai tay đưa cho Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc thấy ba vị đường quan binh bộ, còn có Từ Giai, Cao Củng, Lưu Đào, thậm chí Nghiêm Nột, thiếu mỗi tên y...

- Binh bộ không phải là nha môn có tiếng nói.

Thẩm Mặc lãnh đạm:

- Huynh có thể gạt ra ngoài.

- Vậy còn bốn vị Từ, Cao, Lưu, Nghiêm...

Thích Kế Quang gật đàu, tiếp tục nghiền ngẫm:

- Từ các lão đương kim thủ phụ, đương nhiên là nhân tuyển số một. Cao bộ đường là thiên quan, sư phụ Dụ vương, là lựa chọn tốt. Lưu Đào là ái tướng số một của Từ các lão, bản thân là võ tướng, có thiện cảm với mạt tướng. Đại Tông bá mặc dù hiện nay tuy hơi yếu, nhưng nghe nói sắp nhập các...

Kiên nhẫn nghe hắn nói xong, Thẩm Mặc bảo:

- Những người huynh nói trừ Lưu Đào ra đều là nhân tuyển tốt.

- Vì sao?

Hắn lại nghĩ Lưu Đào có khả năng cao nhất.

- Lưu Đào có danh Lưu Đại Pháo, không chịu được điều chướng tai gai mắt, nên đắc tội sạch với những người có thể đắc tội rồi.

Thẩm Mặc cười lạnh:

- Huynh còn chê mình quá ít kẻ thù à?

Thích Kế Quang giật mình:

- Vậy ba vị còn lại ai thích hợp.

- Đều không thích hợp. Ba vị đó như mặt trời chính ngọ, người muốn kết giao với họ quá nhiều, quan viên xếp hàng dài dằng dặc trước ngõ từ sáng đến tối. Huynh là ai? Môn sinh của họ, hay là đồng hương, thân thích, bằng vào cái gì muốn họ chiếu cố?

- Người này cũng không được, người kia cũng không xong.

Thích Kế Quang tức giận:

- Chẳng lẽ hết hi vọng rồi?

- Không phải.

Thẩm Mặc cười nhạt:

- Huynh vái nhầm miếu thôi, huynh chỉ nhìn thấy những cái miếu hương hỏa thịnh vượng, không nghĩ tới nơi đó nhiều người khấn vái, huynh có thắp nhiều hương tới đâu cũng chỉ là một trong số hương khách. Khi xảy ra chuyện, thần tiên chỉ coi huynh như người bình thường khác, không chiếu cố đặc biệt.

Thẩm Mặc nói thẳng hơn:

- Song bồ tát miếu lạnh lại khác, bìn thường ít người dâng hương, nếu huynh thành kính khấn bái, tất nhiên sẽ được chú ý đặc biệt, cho đó là ân tình, chứ không phải là hạng xu thời nịnh thế.

Thích Kế Quang lắc đầu:

- Nhưng thần tiên miếu lạnh thì làm được gì.

- Nếu đã là sự nghiệp cả đời, vậy không thể chỉ nhìn được mất nhất thời. Thần tiên miếu lạnh, đợi ngày nào đó thành nơi hương hỏa hưng thịnh, chẳng phải là huynh cũng thăng thiên theo?

- Nhưng nếu miếu lạnh mãi, mạt tướng tìm ai mà khóc?

- Điều này phải dựa vào nhãn lựac của huynh rồi.

Thẩm Mặc cười, dẫn dắt:

- Huynh nghĩ xem trong các quan viên trẻ tuổi, ai tiền đồ lớn nhất thì theo người đó.

Thích Kế Quang nghĩ mãi nghĩ mãi thốt ra ba chữ:

- Trương Thái Nhạc.

Thẩm Mặc chỉ muốn ụp cái bếp lò vào mặt hắn, hậm hực nói:

- Nhãn lực tốt lắm.

- Đa tạ đại nhân.

Thích Kế Quang hớn hở nói:

- Dù Trương Thái Nhạc trước giờ đảm nhận chức nhàn, nhưng mạt tướng thấy hắn có tài kinh bang tế thế, lại là môn sinh đắc ý của thụ phụ, tiền đồ rộng mở, mà mạt tướng cũng rất thích hắn.

Thấy hắn phấn khích tới mặt đỏ bừng, Thẩm Mặc tức xì khói.

Theo tin tức đáng tin cậy, Trương Cư Chính chuyên môn bái phỏng Thích Kế Quang, cũng được Thích Kế Quang bái phỏng lại, quan hệ hai bên nhanh chóng thân thiết. Suy nghĩ của Trương Cư Chính, Thẩm Mặc không có hứng thú tìm hiểu, y chỉ biết Thích Kế Quang là phần không thể thiếu trong hệ thống tương lai của mình, tuyệt đối không cho bất kỳ ai cướp mắt.

Vì thế y dẫn dắt, hi vọng Thích Kế Quang hiểu, chỉ cần theo mình, vĩnh viễn không phải lo chuyện thối tha trên quan trường, chuyên tâm cầm binh đánh trận là được.

Song làm y muốn phát điên là Thích Kế Quang thà chọn một Trương Cư Chính chưa từng rời khỏi viện hàn lâm, chứ không chọn mình, chẳng lẽ trong mắt hắn, mình không có tiền đồ gì? Thẩm Mặc cụt hứng:

- Không còn chuyện gì nữa chứ?

- Hết rồi, mạt tướng về nghĩ cách.

Thích Kế Quang có chút chán nản:

- Chuyện này mạt tướng không phải sở trưởng... Ài, nếu đại nhân vượt qua được cửa ai này thì tốt biết bao?

- Hả?

Thẩm Mặc trố mắt:

- Thế là sao?

- Nếu đại nhân vượt qua được cửa ải này khẳng định còn lợi hại hơn Trương Thái Nhạc nhiều, mạt tướng còn lo gì nữa?

- Ta? Cửa ải nào?

Giờ đến lượt Thẩm Mặc chẳng hiểu ra sao.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch