- Không sai, lão thất phu kia để Chuyết Ngôn làm khâm sai giống như đeo khẩn kim cô lên đầu Tôn Ngộ Không.
Từ Vị khinh bỉ Từ Giai tới mức gọi là lão thất phu rồi:
- Nếu thuận theo lão ta, cái khẩn kim cô này sẽ tỏa sáng lấp lánh, uy phong vô hạn. Nếu trái ý lão, sẽ niệm chú, cho ngươi sống không bằng chết.
Thẩm Mặc sờ đầu, như có cái vòng siết chặt ở đó vậy:
- Có điều không bi thảm như thế, nơi này các Bắc Kinh vạn dặm, ta không phải là con rối, Trường Tử, ta sẽ tận lực giúp đại soái, hãy tin ta.
- Ta đương nhiên tin ngươi, có cần ta làm gì không?
- Bảo bộ đội chuẩn bị sẵn sàng, đương nhiên không phải bảo ngươi tự tiện xuất kích. Nếu Du tổng nhung hạ lệnh, hi vọng các ngươi có thể xuất phát ngay.
- Không vấn đề gì.
Chiều hôm đó Thẩm Mặc nhận được thư của Du Đại Du, thư biểu đạt hoan nghênh, đồng thời xin lỗi vì không về nghênh tiếp được. Còn bảo y an tâm dưỡng bệnh v..v..v.. Khách sáo mà có chút xa cách, có điều phù hợp với tính khí của Du Đại Du.
Ngày thứ năm sau khi Thẩm Mặc tuyên bố "dưỡng bệnh", cuối cùng cũng có người đến thăm.
Đầu tiên là Thẩm Kinh, hắn mang theo mười mấy đại phu, mấy gánh thuốc bổ, vội vàng tới thăm... Nhưng lại thấy Thẩm Mặc đang ngồi ăn lẩu, làm hắn tức tối như muốn xông lên bóp chết Thẩm Mặc vậy.
Thẩm Mặc dùng đũa ngăn hắn lại:
- Đến đúng lúc lắm, ta còn nhớ ngươi thích nhất ăn lẩu bỏ, ngồi đi.
- May là ngươi còn nhớ.
Thẩm Kinh hầm hầm ngồi xuống, cầm lấy đũa nói:
- Vừa nghe ngươi bị bệnh, ta vứt bỏ công việc, chạy ngay tới đây.
- Được, được, ta xin lỗi ngươi.
Thẩm Mặc rót rượu cho hắn:
- Nể tình ba huynh đệ ta đã lâu mới gặp, ngươi lượng thứ cho ta nhé.
Trường Tử vội giải thích:
- Hiện giờ tình thế hỗn loạn nên Chuyết Ngôn mới dùng hạ sách này.
Sắc mặt Thẩm Kinh bấy giờ mới khá hơn, oán trách:
- Lần sau nói trước một tiếng, hại ta lo lắng phí công.
- Được được được, ta tự phạt ba chén.
Thẩm Kinh không giận nữa, cười hăng hắc:
- Thật ra ta cũng đoán được ngươi giở trò.
- Vì sao?
- Từ đảo Sùng Minh tới Thượng Hải, đi thuyền mất có nửa canh giờ.
Thẩm Kinh cười giảo hoạt:
- Nếu ngươi bệnh nặng thật, chắc chắn sẽ tới Thượng Hải điều dưỡng, tội gì ở chốn thiếu thốn thuốc men này?
Thẩm Mặc nghĩ thấy đúng, có điều xưng bệnh chỉ là cái cớ, giống thật hay không cũng chẳng sao. Có điều sự tinh minh của Thẩm Kinh làm y khen ngợi không thôi.
Thẩm Kinh đắc ý nói:
- May có ta ngươi mới không lộ tẩy.
- Hả, ngươi giúp ta thế nào?
- Từ hôm kia, có người hỏi ta vì sao ngươi bị bệnh mà không tới Tô Châu và Thượng Hải dưỡng bệnh. Ta nói ngươi phải ngâm suối nước nóng mỗi ngày, cho nên không thể rời khỏi đảo Sùng Minh.
- Trên đảo có suối nước nóng à?
Trường Tử tròn mắt.
- Ta thuận miệng nói bừa thôi, cái đảo lớn thế này, ai biết được bên trên có cái gì?
Thấy chén hắn đã cạn, Thẩm Mặc rót rượu cho:
- Cám ơn ngươi giúp ta nói dối.
- Không cần khách khí.
Thẩm Kinh vỗ tay, mấy cái rương được gánh vào, hắn đuổi tủy tùng đi hết rồi mới nói:
- Bên trong trừ thuốc men ta mang theo, còn lại là lễ vật người ta nhờ mang cho ngươi.
- Ồ, của những ai?
Thẩm Mặc bỉnh thản hỏi:
- Ngươi tự xem đi.
Thẩm Kinh đưa danh sách lễ vật cho y, nhìn thấy cái tên Thang Khắc Khoan, y không kìm được thốt lên:
- Sao lại là hắn?
- Ngươi không biết à? Hắn bị nhốt trong nhà lao mấy năm, nhưng về sau Triệu Văn Hoa chết, bằng hữu của hắn ở binh bộ tìm cách miễn tội cho hắn, hiện giờ đang ở dưới trướng Du tổng binh, làm thế ỷ giác với Trường Tử, bảo vệ Tô Tùng. Hắn lần này bỏ vốn lớn đấy, nửa số lễ vật trong này là của hắn...
Xem ra dạo quanh quỷ môn quan một hồi, quật cường đến đâu cũng phải cúi mình xuống.
Thẩm Mặc nhớ tới vị đại tướng cao ngạo, tướng mạo đường đường, nhưng đọc là thư lời lẽ khúm núm của hắn, thầm thở dài một tiếng, cảm thấy có chút đáng tiếc.
Danh sách còn có Lưu Hiển tổng binh Lang Sơn, phó tổng binh Tô Tùng.v..v.. Đều dâng lễ vật, toàn là quan tướng Nam Trực Đãi, phía Chiết Giang chắc vì đường xa nên chưa có động tĩnh.
~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng lúc này ở hậu viện phủ nha tổng đốc Hàng Châu, một nam tử tóc hoa râm, trang phục kiểu viên ngoại, đang đứng dưới gốc cây xuất thần.
Đó là gốc mai già đầy dấu vết năm tháng, hôm qua trời lại đổ tuyết, nhưng trong hoàn cảnh đó lại có vô số cánh hoa chẳng sợ gió tuyết, tận tình hé nở.
Từ khi hoa nở, mỗi ngày hắn đều tới xem, chỉ có lúc như thế, mọi tạp niệm mới biến mất, hưởng thụ được chút yên tĩnh.
Nhưng vài ngày nữa tôi trời chuyển ấm, những cánh hoa kia sẽ thưa thớt dần, biến thành bùn đất.
Nhìn mãi, nhìn mãi, nước mắt theo nếp nhăn chảy dài xuống gò má, cho tới khi vào tới miệng, vị mặt của nó mới làm hắn tỉnh lại, lúc này mới phát hiện ra mình thất thố.
Vừa tỉnh lại liền nghe phía hành lang đằng xa có tiếng cãi vã nho nhỏ:
- Ngươi không thể vào, đại soái của bọn ta đang nghỉ ngơi.
Tiếp đó là tiếng bước chân hối hả.
Hắn vội hít sâu một hơi, lau nước mắt hỏi:
- Có chuyện gì?
- Đông ông.
Trịnh tiên sinh gia sư trong phủ tới nói:
- Vương trung thừa lại tới rồi.
Lời còn chưa dứt có một viên quan trung niên mặc quan phục tứ phẩm, mắt xưng húp, môi bong chóc, tay cầm roi ngựa xuất hiện, châm chọc:
- Thì ra bộ đường ngủ đứng.
Người kia chính là Hồ Tôn Hiến, còn kẻ dám châm chọc hắn đông nam chỉ có một, là Vương Bản Cố.
Hồ Tôn Hiến lãnh đạm nói:
- Không ngủ được, ra sân đi dạo.
Vương Bản Cố không có tâm tình đôi co:
- Tổng đốc đại nhân, hôm nay ông phải phái binh, nếu không người của ta sẽ bị đuổi khỏi Cù Châu hết.
- Ta đã nói rồi.
Nói tới chính sự, Hồ Tôn Hiến khôi phục khí độ tổng đốc, ánh mắt thâm thúy, giọng nói kiên định:
- Ta không thể phái binh.
Đối phương vô lễ xúc phạm quyền uy của mình, Hồ Tôn Hiến tất nhiên không khách khí gì.
Vương Bản Cố trừng mắt lên, gầm gừ:
- Vì sao?
- Hiện giờ ngươi là tuần phủ, không phải tuần án. Bản quan không có nghĩa vụ giải thích với ngươi.
Vương Bản Cố mặt đỏ bừng, năm xưa hắn làm ngự sử tuần án, dù là quan thất phẩm, nhưng có cái hàm khâm sai, có đặc quyền vượt khỏi quan trường, khi đó ai dám chọc tức hắn?
Không ngờ giờ thăm lên tứ phẩm rồi, đám kiêu binh mãnh tướng đông nam không nể mặt hắn, muốn làm chút chuyện bị níu chân giữ tay.
Hiện tại gặp phải khó khăn, Hồ Tôn Hiến khoanh tay ngồi nhìn, làm Vương Bản Cố vốn nóng tính không kìm chế nổi, râu dê run lên. Bốp một cái quất roi ngựa vào cây mai bên cạnh Hồ Tôn Hiến, làm hoa mau rơi xuống như gặp mưa rào.
Trịnh tiên sinh biến sắc, ông ta biết đại soái thích cây mai này thế nào, len lén nhìn sang, quả nhiên mặt Hồ Tôn Hiến tối sầm lại.
Nhưng Vương Bản Cố bất chấp, hùng hổ nói:
- Tướng lĩnh bên ngoài liều mạng, ngươi lại ở đây níu kéo. Sao ngươi ích kỷ như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn nuôi giặc giữ chức vị cho mình!
- Vương trung thừa, ăn nói cẩn thận.
Hồ Tôn Hiến như con hùng sư nhìn thẳng vào mắt Vương Bản Cố, nói từng chữ một:
- Kẻ nào gây ra chuyện hôm nay, bằng vào cái gì ngươi giá họa cho bản quan.
- Đúng là ban đầu tại ta muốn đóng cửa mỏ bạc trái phép, nhưng năm ngoài triều đình gửi công văn yêu cầu địa phương chỉnh đốn mỏ quặng tư, chẳng lẽ đại soái quên à?
Vương Bản Cố bị hắn nhìn, bất giác rụt mình lại, nhưng không chịu thua, còn nói cứng.
- Triều đình muốn ngươi ép người dân tạo phản à?
Hồ Tôn Hiến lạnh lùng nói.
- Ta... Ta không ngờ chuyện thành ra như thế.
Vương Bản Cố biết mình đuối lý, nuốt nước bọt nói:
- Hiện giờ nói gì cũng đã muộn, số phản dân đã lên tới hơn vạn, bọn chúng chiếm lĩnh núi non, cắm trại, công khai làm phản rồi. Hơn nữa vì nơi đó là giao giới ba tỉnh, bản quan không thể vượt quá địa phận, ông là tổng đốc đông nam, quân quyền lục tỉnh do ông quản, ông không thể chỉ ngồi nhìn.
- Được, bản quan ban quyền cho ngươi được vượt qua địa phận ba tỉnh, hài lòng chưa?
Hồ Tôn Hiến ung dung nói.
- Ngươi, ngươi...
Vương Bản Cố suýt chết nghẹn, làm Trịnh tiên sinh phì cười.
- Rõ ràng là kẻ hèn nhát, lại cố làm ra vẻ hảo hán.
Hồ Tôn Hiến chẳng hề khách khí nói:
- Giờ gây ra họa tới xin bản quan, thì phải tỏ thái độ của kẻ cầu xin người khác.