Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1037: Thành Bại (6)

Chương 1037: Thành Bại (6)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Chẳng có gì đáng cười.

Chu Ngũ vốn đứng như tượng đột nhiên xen vào:

- Tình thế bức ép mà thôi.

- Vị đại nhân này nói chính xác.

Vương Bản Cố khen ngợi:

- Bọn chúng ngoài không dám nói, nhưng trong lòng không phục, ngoài nghe trong chống, thậm chí tiêu cực bãi công là chuyện có thể xảy ra... Vì thế hạ Hồ Tôn Hiến không khó, nhưng sau này phải làm sao? Mỏ bạc Cù Châu bạo động đã lan tới Giang Tây, Nam Trực Đãi, bên Cống Việt đã có nửa tỉnh bị Tam Sào khống chế. Quân lương đông nam nợ đã nửa năm, quân đội bắt đầu náo động, phía biển bắt đầu không yên.. Nếu giặc Oa quay lại, ai gánh nổi trách nhiệm này, còn nữa...

Hắn lải nhải không ngớt, Đường Nhữ Tiếp nghe muốn đau đầu, quát ngừng:

- Đừng nói nữa, Tử Dân huynh ta bị huynh dọa chết rồi đây này.

Vương Bản Cố cười khổ:

- Nếu không sao ta lại dâng thư để Hồ Tôn Hiến làm tiếp? Bên này không có hắn là loạn ngay.

Đường Nhữ Tiếp đột nhiên tái mặt:

- Hả, nếu làm không khéo chúng ta mang họa theo.

Thấy Lưu Hiển, Vương Bản Cố mặt hiện vẻ "giờ mới biết à?", hắn cười ngượng:

- Ta sợ mọi người không biết nên nhắc nhở.

Lưu Hiển cười xoa dịu:

- Đường trung thừa lo lắng rất đúng, rắc rối còn ở đằng sau, chúng ta phải chung sức chung lòng, vượt qua khó khăn.

Đường Nhữ Tiếp mặt mày rầu rĩ:

- Ta biết chuyện này không đơn giản mà...

Trong lòng bắt đầu oán Thẩm Mặc chọc vào tổ ong.

~~~~~~~~

Tiễn Hồ Tôn Hiển đi, Thẩm Mặc đứng yên không nhúc nhích ở cửa, tới khi Từ Vị đọc lại bài hát của Hồ Tôn Hiến, y mới thở dài:

- Tới huynh cũng trách đệ à?

- Đùa thôi.

Từ Vị vỗ vai y:

- Ta biết đệ khó xử mà, lão thất phu ép đệ, Hồ Tôn Hiến trách đệ, văn võ đông nam hận đệ, đệ chịu đủ oan ức mà...

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Đó chẳng là gì, đệ chỉ lo Hồ Tôn Hiến đi, đông nam rơi vào cảnh hỗn loạn, không thể ăn nói với thiên hạ.

- Đệ luôn nỗ lực vì chuyện này mà, điều làm được đã làm cả rồi, chẳng thể trách đệ được.

- Có điều kết quả ra sao không phải đệ định đoạt.

Thẩm Mặc cau mày:

- Tình trạng hiện nay của đông nam chỉ Hồ Tôn Hiến mới giải được.

Từ Vị gật đầu:

- Hồ Tôn Hiến một tay tạo ra cục diện này, cần phải hắn đích thân khôi phục nguyên dạng.

- Phải xem lời hôm nay của đệ có tác dụng không, vừa rồi báo cáo, Thang Khắc Khoan dẫn mười vạn lính Tô Tùng tới biên giới Chiết Trực, không có tinh nhuệ của Chu Tiên, xem ra chúng ta đoán sai ý đồ của Hồ Tôn Hiến.

- Kẻ này tâm kế rất sâu, chỉ cần không tự mâu thuẫn, tin rằng sẽ có lựa chọn như vậy.

- Mong là thế, kết quả xấu nhất chỉ là đệ về nhà cầy ruộng.

- Cho ta chọn thì về nhà cày ruộng còn hơn làm cái việc đệ đang làm, thật quá đau lòng.

Thẩm Mặc hừ một tiếng không nói nữa, người chìm vào trong bóng tối, chỉ có đôi mắt vâng còn sáng ngời như trước.

Trưa hôm sau Hồ Tôn Hiến sai người chuyển lời, mời y xuống núi gặp gỡ.

Thẩm Mặc thấy người chuyển lời quan phục chỉnh tề, lòng máy động, nói:

- Chờ một chút... Mang y phục của ta ra đây, chuẩn bị sẵn cả thánh chỉ.

Câu sau nói với Tam Xích.

Thẩm Mặc quan phục đường hoàng, tới nơi Hồ Tôn Hiến nghỉ chân. Quả nhiên thấy hắn mặc quan bào đỏ, vai thêu kim long bốn móng, đó là mãng báo mà quan văn vốn chỉ Nghiêm Tung và Từ Giai mới có, đai lưng bạch ngọc, uy nghiêm tôn quý.

Hồ Tôn Hiến khí độ uy nghiêm, ung dung điềm đạm vuốt râu nhận lễ tham bái của Thẩm Mặc, so với dáng vẻ thất hồn lạc phách hôm qua như một người khác.

Thẩm Mặc đứng dậy rồi, Hồ Tôn Hiến thản nhiên nói:

- Tuyên chỉ đi khâm sai đại nhân.

Thẩm Mặc gật đầu, đọc thánh chỉ sắc phong Hồ Tôn Hiến làm Trung Dũng bá, bổ nhiệm là binh bộ thượng thư, Hồ Tôn Hiến sắc mặt bình thản, Thẩm Mặc đọc xong rồi hắn ung dung ba quỳ chín lạy tạ thánh ân.

Thẩm Mặc vội đỡ dậy:

- Bộ đường đừng làm hạ quan tổn thọ, hạ quan chỉ chuyển lời mà thôi.

Hồ Tôn Hiến mỉm cười:

- Ta biết những thứ này do đệ tranh thủ cho ta, nếu không Hồ mỗ đã lên xe tù vào kinh rồi.

- Hổ thẹn, hổ thẹn.

Hồ Tôn Hiến đột nhiên thông tình đạt lý như thế, Thẩm Mặc thấy không quen.

Hồ Tôn Hiến nghiêm túc hỏi:

- Khâm sai đại nhân, ấn tín bản tọa và sựu vụ đông nam giao tiếp ra sao?

- Có thượng dụ, do lệ bộ thị lang Thẩm Mặc tạm quyền.

Nói xong lấy thánh dụ cho Hồ Tôn Hiến xem.

Hồ Tôn Hiến xem xong gật đầu:

- Bản tọa biết rồi, mời Thẩm đại nhân cùng bản tọa về Hàng Châu xử lý việc giao tiếp.

- Tuân mệnh.

Hai ngày sau Hồ Tôn Hiến và Thẩm Mặc tới Hàng Châu, văn võ đông nam toàn bộ rời thành mười dặm nghênh đón.

Thấy Hồ đại soái mặc phục sức kỳ lân bá tước, tươi cười cưỡi ngựa sóng vai đi cùng khâm sai, các quan viên vốn đầy bi thương không thích ứng được. Bọn họ cho rằng Hồ Tôn Hiến phải mặt đầy u uất, bọn họ mới lên tiếng bất bình cho hắn được.

Đội ngũ tới trước mặt văn võ, Hồ Tôn Hiến ngạo nghễ chỉ roi ngựa một vòng:

- Hôm nay bản tọa mở tiệc, chúc mừng chúng ta đại công cáo thành, không ai được vắng mặt.

- Tuân lệnh.

Các quan viên đồng thanh theo thói quen.

- Tốt, rất tốt...

Hồ Tôn Hiến gật đầu hài lòng, quay sang nói với Thẩm Mặc:

- Huynh đệ, nơi này là Thập Lý Pha, vừa vặn cách cửa thành mười dặm. Hai ta đấu một chặng nữa, nếu đệ thắng, ta tặng cho đệ một món đại lễ.

Nói xong không đợi Thẩm Mặc đồng ý, vung roi phòng đi, Thẩm Mặc cười với mọi người rồi kẹp bụng ngựa theo sát.

Văn võ đông nam đưa mặt nhìn nhau, thầm nghĩ:"quan hệ đại soái và Thẩm đại nhân vẫn như xưa, bọn họ không trở mặt, mình tìm phiền não làm gì?" Liền lên ngựa theo về thành.

Thẩm Mặc kỵ thuật không tệ, nhưng không bằng được Hồ Tôn Hiến từng ở tây bắc mười mấy năm, nhưng y hơn ở chỗ ngựa tốt, nên vẫn bám sát. Không bao lâu sau hai người đã thấy cửa thành Hàng Châu.

Thấy Thẩm Mặc đuổi không kịp, Hồ Tôn Hiến ghìm cương, Thẩm Mặc chưa hiểu gì đã vượt qua, tới khi y dừng ngựa thì đã đứng trong cổng thành.

- Lão đệ thắng rồi.

Hồ Tôn Hiến phóng ngựa một hồi, khí sắc tốt hôn hiều.

- Nếu không phải lão ca nhường, đệ đã không theo kịp.

- Đúng thế, ta dừng lại, đệ vẫn tiếp tục tiến lên, vượt qua ta chỉ trong chớp mắt.

Hồ Tôn Hiến đột nhiên có chút thương cảm, nhưng biến mất ngay:

- Hôm nay mới cảm giác được, tới tầng cấp chúng ta, dựa vào mối sức trâu, kẻ tụt lại mãi mãi không đuổi kịp người đi đầu, nếu kẻ kia không ngừng lại... Nếu hắn không muốn tự ngừng lại, đệ hãy kéo hắn lại.

Thẩm Mặc biết hắn đang chỉ ra điểm yếu không đủ tàn nhẫn của mình, nhưng y không thích quá tuyệt tình, vẫn cười nói:

- Đạ tạ lễ vật của lão ca.

- Tiện mồm mà nói thôi, sao tính là lễ vật được.

Hồ Tôn Hiến dùng roi ngựa phẩy bụi trên quan bào:

- Hồ Tôn Hiên ta cả đời thích những cái lớn, đại khí phách, đại sự nghiệp, đại chìm nổi, cứ đủ đại là thích. Lễ vật tất nhiên không thể nhỏ.

- Vậy đệ rửa mắt đợi xem.

Vào thành, trừ vệ binh khắp nơi, không thấy người đi đường nào, Thẩm Mặc biết Hồ Tôn Hiến xuất hành thích thể hiện uy nghiêm.

Hai người dọc theo Tây Hồ, lúc này vào mùa khô cạn, nhưng không ảnh hưởng dương liễu bên bờ mọc chồi non mơn mởn, còn có chim én từ phương nam bay tới, ngậm cỏ rác làm tổ, đang vui vẻ tuyên bố với mọi người. Mùa xuân tới rồi.

Nhìn cảnh này, tâm tình Thẩm Mặc tốt lên, miệm mỉm cười, nhưng Hồ Tôn Hiến luôn cười lại trở nên thương cảm, ngâm:

- Vô khả nại hà hoa lạc khứ, tự tằng tương thức yến quy lai..

*

Vô tình hoa đã tung bay. Tựa như chim yến ngày nay lại về

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch