Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1047: Định Phong Ba (2)

Chương 1047: Định Phong Ba (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đám tướng lĩnh này không có gan đối đầu với triều đình, nhưng bọn chúng cũng không dám đối mặt với đám binh sĩ phẫn nộ, vì trong đó có không ít sự cống hiến của bọn chúng - Báo cáo láo nhân số, bớt xén quân lương, gần như bài học bắt buộc của đám tướng lĩnh. Ai dám đảo bảo những binh sĩ kia không trút giận lên đầu bọn c húng.

Chiêu di họa này chỉ là uống thuốc độc giải khát, binh sĩ chỉ tìm quan văn đòi tiền, đám tướng quân hiện giờ không sao, nhưng tương lai tính nợ đám quan văn xong, chắc chắn không tha cho bọn chúng.

Cho nên đám võ tướng này một mặt hả hê ngồi nhìn tai họa của kẻ khác, một mặt bất an không biết giải quyết hậu quả ra sao. Lời của Thẩm Mặc chỉ gián tiếp chạm vào đáy lòng bọn chúng, nhưng với đám võ tướng đang bấn loạn mà nói, thế là đủ rồi.

Thống nhất nhận thức, để bọn chúng chủ động giải quyết vấn đề, đối với Thẩm Mặc mà nói, thế cũng là đủ rồi, y lấy một tờ giấy ra nói:

- Ở đây có giấy ghi nợ do Hà công công và Trương bộ đường, tổng cộng 40 vạn lượng, các vị biết phải làm thế nào rồi chứ.

Đám võ tướng nhìn nhau, có kẻ giật mình nói:

- Đại nhân bảo chúng tôi đi vay phú hộ trong thành.

- Ta không nói gì cả.

Thẩm Mặc cười nhạt:

- Ta chỉ biết, có thể dùng tờ giấy nợ này lấy tiền.

Còn về làm thế nào là chuyện của các ngươi.

Thẩm Mặc nói thế, đám võ tướng thông cảm, họ hiểu tính thối tha của đám quan văn, hiện giờ bị vây, sợ mất vía, nhưng tương lai nếu biết số tiền này vay của đại hộ, khẳng định sẽ biến thành Bá Di, cho rằng mình bị sỉ nhục, gây ra lắm chuyện thậm chí cắn càn, đàn hặc Thẩm Mặc.

*

Bá Di (người nước Cô Trúc cuối thời Thương. Sau khi Châu Võ Vương diệt nhà Thương, ông và em trai là Thúc Tề, không chịu ăn lương thực của nhà Châu, cùng chết đói trên núi. Người đời sau ca ngợi họ là những người trung thành với cố quốc.

Người đời sau có thể không hiểu nổi, nhưng người thời đó nó là chuyện thường tình, Thẩm Mặc đã triệt để biến thành người Đại Minh không thể sơ xuất vấn đề này.

Cho nên không thể vay mượn, chỉ có thể quyên góp... Sau này cởi quần đánh rắm không phải chuyện thừa thãi.

Đám võ tướng rất hiểu ý kinh lược đại nhân, liền dẫn người tới thành bắc nơi phú hào cư ngụ, đương nhiên có người tới thẳng sông Tần Hoài, bọn họ biết trên những chiếc hoa thuyền kia, có rất nhiều đại tài chủ.

Chớp mắt một cái chỉ còn Thẩm Mặc và Từ Bằng Cử, quốc công gia giơ ngón cái lên:

- Phục, huynh đệ phục thật rồi! Con bà nó, nếu ta có một nửa bản lĩnh của đại nhân đã không khốn đốn thế này.

Thẩm Mặc cười cười:

- Ta biết vị trí của công gia không dễ ngồi, một mặt là triều đình một mặt phải chiếu cố suy nghĩ của quân đôi, thật là khó xử...

Lời này làm Từ Bằng Cử nổi lòng tri kỷ, vỗ vai Thẩm Mặc:

- Không phải nói gì nữa, bằng hữu thế này ta kết là cái chắc rồi, sau này tới Nam Kinh, nhà của ta là nhà của huynh đệ, bạc của ta là bạc của huynh đệ, vợ của ta là... Tẩu tử của huynh đệ.

~~~~~~~~~

Đám võ tướng đi quyên tiền, Thẩm Mặc cũng chẳng nhàn hạ, mời Từ Bằng Cử cùng mình tới phủ nha bị vây khốn.

Nghe nói Thẩm Mặc muốn lên "tiền tuyến", Từ Bằng Cử nhát cáy nói:

- Chuyện này, chuyện này, có câu tấm thân ngàn vạn cần phải thận trọng, chúng ta còn quý hơn ngàn vàn...

Thẩm Mặc cười:

- Tuy nói thế, nhưng chúng ta không lộ diện ở hiện trường, sau này nói ra có phải mất mặt không?

Từ Bằng Cừu miễn cưỡng đồng ý:

- Vậy ta đi thay y phục.

Thẩm Mặc cho rằng đám quý nhân này cầu kỳ, không nói gì, để hắn đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Thích Kế Quang lắc đầu, Thẩm Mặc dùng giọng chỉ hai người nghe được, nói:

- Không dạy con cho tốt, tương lai cũng thế đấy.

Thích Kế Quang bĩu môi, hai thằng tiểu quỷ họ Thẩm chỉ sợ còn quá.

Thẩm Mặc nói đùa vài câu, liền nghiêm mặt lại nói:

- Gặp phải binh sĩ gây biến, huynh sử lý thế nào?

- Giết.

Thích Kế Quang không thèm chớp mắt một cái:

- Sĩ tốt tạo phản. Tru sát đội trường, đội trường tạo phản, tru sát kỳ tổng, kỳ tổng tạo phản tru sát bách tổng, bách tổng tạo phản tru sát thiên tổng, thiên tổng tạo phản, tru sát thiên tương, thiên tương tạo phản, tru sát chủ tương.

Thẩm Mặc cười:

- Huynh nói luôn cấp dưới tạo phản giết cấp trên không phải xong rồi sao.

- Quá mơ hồ không đủ sức uy hiếp.

Thích Kế Quang nghiêm nghị nói:

- Đại nhân, mạt tướng nói thật ngài đừng giận, dù là bộ hạ của mạt tướng, mấy tháng không phát lương cũng phản.

- Ta biết, đó là vấn đề chung của Đại Minh, năm nay ăn lẹm vào năm sau, vậy năm sau phải làm sao?

- Mặc dù mạt tướng là quân nhân, nhưng phải nói, hòa bình vô sự là đại địch của quân đội, giống nước biển ăn mòn đao kiếm, có huấn luyện nghiêm khắc cũng chỉ làm chậm quá trình này, không thể ngăn cản.

- Đúng thế.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Chỉ có vài năm mà quân đội tinh nhuệ đã đọa lạc thành ra thế này rồi.

- Hiện giờ quân đội đông nam vượt số cần thiết quá nhiều.

Thích Kế Quang nói nhỏ:

- Quân lương hao phí thành gành nặng quốc gia chưa nói, đám kiêu bình này còn rất dễ gây họa.

- Huynh nói phải, nhưng giảm tải phải do các đại nhân ở Bắc Kinh quyết định.

- Bọn họ chỉ biết bàn việc binh trên giấy, căn bản không biết thực tế.

- Xem ra huynh cảm khái không ít.

Thẩm Mặc cười:

- Quân đội Đại Minh ta là đám thổ phỉ có tổ chức, có quân doanh kiềm chế, nếu thả ra, không khéo sinh mấy chục vạn lưu manh cho dân gian.

Y nói quan quân như thế, Thích Kế Quang rất khó chịu, nhưng hắn phải thừa nhận, lời Thẩm Mặc nói đúng quá đúng, từ nhỏ y sống trong quân doanh, có thể thành thế này thực là kỳ tích.

Hai người nói chuyện một hồi, phía hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, quay lại nhìn, thấy Ngụy quốc công í ạch đi tới, phát hiện ra hắn béo thêo một vòng, Thẩm Mặc thắc mắc:

- Có phải gần đây suy nghĩ quá nhiều, nên mắt ta kém đi.

Phương diện này Thích Kế Quang tự tin hơn, nói nhỏ:

- Mạt tướng lấy đối mắt bách bộ xuyên dương đảm bảo, hắn béo lên thật, không phải mắt ngài có vấn đề.

- Tên gia hỏa này mặc mấy bộ giáp thế?

Y đã nhìn thấy Từ Bằng Cử ôm mua giáp, mặc khôi giáp phồng căng, khỏi phải nói bên trong còn mấy bộ nhuyễn giáp, đoán chừng súng Phật Lãng Cơ cũng chẳng bắn xuyên nổi.

Từ Bằng Cử cũng nhận ra mình hơi quá, cười ngượng:

- Chuẩn bị không dư, an toàn số một.

Thẩm Mặc trang nghiêm:

- Thêm một tầng bảo hộ, thêm một phần an tâm.

Thẩm nghĩ:" Hình như là khẩu hiệu quảng cáo, nhưng lâu quá chẳng nhớ quảng cáo cái gì nữa."

Từ Bằng Cử cao hứng:

- Mấy bộ nhuyễn giáp này không tệ, đao chém không thấu, kiếm đâm không qua, đại nhân làm vài bộ nhẹ.

Thẩm Mặc cười:

- Ta mặc một bộ bảo giáp là đủ.

- Sao không nhìn ra.

Từ Bằng Cử ngó nghiêng.

- Siêu mỏng, quốc công gia có hay tới quân doanh không?

- Đám binh lính có gì hay mà xem, đều là người tướng lĩnh quản, ta quản tướng lĩnh là được. Có điều một năm ta cũng tới hai lần.

Bất quả hắn nghĩ, sắp không tới nữa rồi.

Hai người cưỡi ngựa tới đường Sùng Hi, Chu Ngũ lập tức dẫn thủ hạ tới, có Cẩm Y vệ gia nhập, đội ngũ khí phái hơn nhiều...

Chu Ngũ coi Từ Bằng Cử như không khí, bẩm báo trực tiếp:

- Đại nhân, theo lệnh ngài, các huynh đệ đã hô câu kia tới khản giọng rồi.

- Mua chút đường phèn mà ngậm, còn phải dạy nữa sao?

Từ khi gặp Từ Bằng Cử, tâm tình bỗng nhiên Thẩm Mặc tốt hơn rất nhiều.

Quen thấy đại nhân mỗi ngày nhăn nhó, Chu Ngũ ngạc nhiên rất lâu, không nhịn được cười, nói:

- Có điều hiệu quả rất tốt, các huynh đệ khản giọng cũng đáng... Đương nhiên, vừa rồi quan quân tới nói cũng có tác dụng.

Nói thế là nể mặt Từ Bằng Cử thôi.

Thẩm Mặc hỏi:

- Bọn họ có điều kiện gì không?

Chu Ngũ dùng khóe mắt liếc Từ Bằng Cử, Thẩm Mặc nói:

- Cứ thoải mái.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch