Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1049: Định Phong Ba (4)

Chương 1049: Định Phong Ba (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Công gia hẳn là nghe nói tới Đơn Dương Thiệu đại hiệp.

Từ Bằng Cử kinh ngạc, bật cười:

- Sao lại là hắn?

- Đại hiệp?

Thẩm Mặc lấy làm lạ:

- Sao người giang hồ cũng giàu có như vậy?

- Ha ha, lão đệ có điều chưa biết.

Hiếm có điều hắn biết Thẩm Mặc lại không biết, liền khoe khoang:

- Thiệu đại hiệp, không phải là đại hiệp..

Nghĩ mãi không biết miêu tả người này ra sao, đành nói:

- Không tăng không đạo, không nho không thương, là nhân vật cái gì cũng không phải.

- Vậy chẳng phải là lưu manh sao?

- Hắn lợi hại hơn lưu manh nhiều, ít nhất thì Đại lưu manh cũng không chuẩn xác lắm.

Từ Bằng Cử đành thôi khoe khoang:

- Ngươi nói cho kinh lược đại nhân đi.

Không biết vị đại hiệp này là người như thế nào mà ngay cả quốc công nghe tê cũng như sấm bên tai, Thẩm Mặc rất hứng thú.

Võ tướng kia nói:

- Người này họ Thiệu tên Phương, tuy không phải là danh gia vọng tộc, cũng là dòng dõi thư hương, là con một, được trời ưu ái...

Hắn kể làu làu như nói về người trong nhà:

- Người này không thích đọc sách, nhưng cực kỳ thông minh, trò nhìn qua là thuộc lòng chỉ là thứ vặt vãnh với hắn, cho nên dưới gậy gộc của phụ thân, cũng đọc sách vài năm, ngâm thơ làm phú chẳng thành vấn đề. Khúc từ hắn làm ra, ngay hôm sau được hát trên sông Tần Hoài, phong lưu tài tử, không kẻ nào so được với hắn.

- Dừng dừng...

Từ Bằng Cử mắng:

- Bảo ngươi nói chính sự, sao lại dính tới thanh lâu ổ điếm rồi... Hì hì, lão đệ tới sông Tần Hoài chưa?

Thấy Thẩm Mặc lắc đầu, hắn trố mắt:

- Chưa tới? Thật uổng là nam nhân.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Sau này sẽ tới, chúng ta nói về Thiệu dại hiệp đã.

Võ tướng kia quay lại chính đề:

- Thiệu Phương năm 16 tuổi trốn khỏi nhà tới Thiếu Lâm tự học quyền cước vài năm, sau chê khôn khan, lại chạy lên Mao Sơn học phong thủy bùa chú của đạo sĩ, nghe nói học được thuật phòng the chân truyền của thiên sư, dù sao bản lĩnh rất lớn, 36 nghề hắn tinh thông hết, chẳng việc gì không làm được.

- Người này không đọc sách, không kinh doanh nhưng cả ngày bận rộn. Chuyên môn kết giao hoàn khố lưu manh, hòa thượng đạo sĩ, tam giáo cửu lưu chẳng ai hắn không quen, lâu dần ở phủ Ứng Thiên này có tên tuổi lớn, hô phong hoán vũ, vì thế ai cũng gọi hắn là đại hiệp.

- Thì ra là nhân vật kiểu Tống Giang.

Đúng là người có văn hóa, sức khái quát cao, Từ Bằng Cử miêu tả nửa ngày không ra, Thẩm Mặc nói câu đầu tiên đã chuẩn.

- Đúng là kiểu như Tống Công Minh.

Từ Bằng Cử cười dâm dật:

- Có điều tên gia hỏa này cao lớn, khôi ngô, nổi danh sông Tần Hoài, giống cả nhân vật kiểu Tây Môn Khánh... Hiện giờ không tiện nói, vừa khéo ta dùng giá cao mua được một bản, tối đưa tới chô lão đệ, thong thả thưởng thức.

Quay lại chính đề, võ tướng kia nói, bọn họ buổi sáng đi vay tiền toàn đụng đầu vào tường, tới trưa vào quán cơm thì Thiệu Phương tới, tỏ ý sẵn sang bỏ 40 vạn lượng này, bọn họ tất nhiên là đồng ý. Có điều nói với Thiệu Phương, theo yêu cầu của loạn quân, không lấy ngân phiếu, chỉ lấy bạc trắng.

Đó là tận 2 vạn 5 ngàn cân, dù vét hết hiệu bạc ở Nam Kinh, chỉ e nhất thời chẳng có nổi.

Không ngờ Thiệu Phương chẳng cau mày lấy một cái, dẫn bọn họ tới bến tàu, chỉ vào một chiếc thuyền:

- Trên truyền có hết, cứ tới mà nghiệm thu, nếu thừa, coi như phí vất vả.

Đám võ tướng mang trướng phong lên thuyền, liền thấy từng chồng bạc chất động trước mặt, toàn bộ thuyền là bạc. Nếu chẳng phải là cháy ngang mày, bọn họ không kìm được ăn bớt một ít...

Trong mắt mọi người Thiệu Phương càng trở nên thần bí.

Cuối cùng tối hôm đó tính toán xong, chẳng những đủ 40 vạn lạng bạc, còn dư ra hơn 8000, theo lời Thiệu đại hiệp, đó là phí vất vả rồi.

- Thiệu Phương ở đâu?

Thẩm Mặc hỏi, thực ra y muốn gặp vị Thiệu đại hiệp này lâu rồi, nhưng phải giữ thân phận, nên tới khi có kết quả mới triệu khiến.

Nhưng chẳng ai trả lời được, vì Thiệu Phương có đẹp trai tới đâu, cũng chẳng đẹp bằng từng đống bạc kia, cho nên không ai biết hắn đi từ bao giờ.

Đám tướng lĩnh đang đưa mặt nhìn nhau thì có một tên gia đinh mặt mày thanh tú tới tìm, chắp tay giọng trong trẻo nói:

- Chư vị đại nhân, nếu bạc đã đủ số, lão gia nhà tiểu nhân nói có chuyện đi trước một bước.

- Còn chưa cầm giấy vay nợ mà.

Có người nói.

- Không cần.

Gia đinh kia trả lời:

- Lão gia bảo tin tưởng các vị đại nhân.

Mọi người chỉ còn biết tấm tắc tán thưởng, nhân sinh không tầm thường của Thiệu đại hiệp, lại phủ thêm một màn thần bí vô cùng.

Nhưng trong bóng đêm không ai nhìn thấy sắc mặt Thẩm Mặc khó coi, chuyện này phải xử lý thật kín đáo, ngay từ đầu ứng biến với loạn binh, Thẩm Mặc đã tuân theo chuẩn mực này, hạ mức ảnh hưởng tới thấp nhất, để người dân không hay biết gì, chỉ dùng suy đoán để miêu tả sự việc, như thế nguy cơ này sẽ được xử lý thành công.

Vốn y luôn làm rất tốt, nhưng tên Thiệu Phương này phá ngang, làm công sức trôi theo dòng nước, cứ như chỉ sợ ngày mai trên sông Tần Hoài không lan truyền "Loạn binh biến, Thẩm kinh lược vô kế cầu viện, mang thuyền bạc, Thiệu đại hiệp khảng khái tương trợ" vậy. Làm Thẩm Mặc và quan lớn đông nam mất hết mặc mũi.

Cho nên mặt dù bên ngoài y tán dương:

- Đúng là đại hiệp khách nghĩa khí.

Nhưng trong lòng chửi rủa kẻ này tới mười mấy bận mới hả giận.

Hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình, Thẩm Mặc lệnh:

- Thích tướng quân, phiền ông suất quân áp tải ngân lượng.

- Tuân lệnh.

Thích Kế Quang liền sai người đếm bạc mang lên xe, tận 30 cái, quá trình này tiến hành dưới con mắt bao người.

Nhưng có màn xen ngang, Chu Ngu đi tới bên 8000 lượng bạc dư, nói với tiểu lại bên cạnh:

- Số bạc này trông rất đẹp, ta lấy bạc của ta ra đổi mang về chơi được không?

Tiểu lại kia thấy đống bạc hình dạng xấu xí, nhìn thế nào cũng chẳng thấy chỗ nào đáng mang về chơi, nhưng nhìn Phi Ngư phục của Chu Ngũ, cùng nén bạc hình trăng cong trong tay hắn, biết ngay là bảo ngân của hộ bộ, không chỉ chất bạc tốt hơn mà chế tác khéo léo hơn, làm gì có chuyện không đồng ý, liền nói:

- Ngài cứ thoải mái chọn.

Chu Ngũ thuận tay lấy vải khối bạc, cẩn thận bọc lại rồi bỏ đi, làm tiểu lại kia ù ù cạc cạc, đành coi như sở thích riêng của Cẩm Y lệ lão gia, tiếp tục kiểm kê.

Thu bạc xong, Chu Ngũ thấy Thẩm Mặc nhìn mình, vội tới bên cạnh, hỏi:

- Đại nhân có gì sai bảo?

- Thông báo cho những kẻ đó, bạc đã đủ, sáng mai lời của ta có thể lấy văn bản đảm bảo. Còn về điều thứ hai, thái độ ta vẫn thế, có thể khai ân, nhưng phải lập tức lui về quân doanh, điều này có thể ghi lại.

Thẩm Mặc chậm rãi nói:

- Bản quan nhẫn nại có giới hạn, phải rút quân ngay trong đêm, nếu không tất cả lời hứa sẽ không tính.

Chu Ngũ liền đi truyền lệnh, song thấy đại nhân sai lớn rồi, nếu đối phương kiên trì ba điều kiện ban đầu sẽ phiền toái. Có điều bất kể thế nào mệnh lệnh đại nhân là lớn nhất, hắn cố gắng làm thật chu đáo, không để xảy ra sơ xuất.

Tâm sự trùng trùng đi tới bên xe bạc, thấy Thích Kế Quang đang tập trung tinh thần theo dõi, Chu Ngũ muốn đùa một chút để thả lỏng:

- Nguyên Kính, có cần phải thế không, nhiều người nhìn như thế, sao dám giở trò?

- Chưa chắc, nếu không theo dõi sát, có kẻ ngứa tay lấy mất, khi ấy quân pháp như sơn, mọi người đều chẳng thoải mái.

- Ừm, chẳng trách huynh chưa bao giờ bại trận.

Chu Ngũ bội phục.

- Quá khen.

Thích Kế Quang thấy tất cả bạc đã chất lên xe, liền nói:

- Xuất phát.

- Đưa xe vào phủ thủ bị đã, ta đi giao thiệp với bọn chúng, dù sao cũng không thể làm kiểu mua bán ngu xuẩn trả tiền trước lấy hàng sau được.

Thích Kế Quang gật đầu, suất lĩnh hai nghìn người, áp ải bạc đi. Chu Ngũ thì tới đường Sùng Hi, trên đường đột nhiên nghe thấy có tiếng vó ngựa đuổi tới, quay lại nhìn, thì ra là Tam Xích.

- Ngũ gia, đại nhân nhà chúng tôi bảo tại hạ tới chuyển lời.

- Đại nhân phân phó điều gì?

Chu Ngũ hỏi.

- Đại nhân đã phái những võ tướng kia đi làm thuyết khách, lát nữa Ngũ gia chỉ cần đem nguyên văn lời đại nhân chuyển vảo, sau đó ở ngoài đợi tin lành là được.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch