Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1051: Khốn Cảnh Tù Đồ (2)

Chương 1051: Khốn Cảnh Tù Đồ (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Ha ha ha, ngươi nói đúng, sao ta lại trách phạt ngươi.

Thẩm Mặc cười lớn:

- Nhưng không tệ như ngươi nghĩ đâu.

- Đại nhân tài trí siêu việt, thuộc hạ cũng biết ngài có mưu kế, nhưng vẫn câu đó, bố trí tỉ mỉ mới đáng tin, còn võ đoán chờ ăn may, không phải là hành động của một kinh lược mang trọng trách... Thuộc hạ nặng lời, mong đại nhân đừng để trong lòng.

Thẩm Mặc đứng dậy chắp tay:

- Chu Ngũ huynh, thường ngày ta xem thường huynh rồi, huynh lão luyện thành thục, là chí sĩ mưu quốc, đáng làm thầy ta.

Chu Ngũ vội tránh sang:

- Đại nhân làm thuộc hạ tổn thọ mất, thuộc hạ chỉ thấy như mắc xương trong cổ, không nhổ ra không thoái mái, không phải chỉ trích ngài gì cả, chỉ mong ngài không phạm sai lầm.

- Đa tạ huynh.

Thẩm Mặc chân thành chắp tay, mời hắn ngồi lại, nói:

- Có điều lần này huynh trách nhầm ta rồi, sở dĩ ta tự tin không phải là do võ đoán, mà là cân nhắc kỹ càng.

- Mong đại nhân chỉ giáo.

Chu Ngũ đã thấy thủ đoạn của y, nên yên tâm hơn, đồng thời cũng tò mò:

- Sao đại nhân khẳng định bọn chúng sẽ tự loạn.

- Có câu này huynh chắc chưa nghe qua, nhưng khẳng định cảm nhận thấu triệt, là "tù đồ khốn cảnh".

- Tù đồ khốn cảnh?

Thẩm sư phụ bắt đầu giảng bài, Chu Ngũ hận không thể lấy sổ ra chép.

- Thả lỏng chút.

Thẩm Mặc thấy vẻ như tiểu học sinh của hắn, cười ha hả:

- Lấy huynh làm ví dụ, ví dụ phụng lệnh tra một vụ án mạng, kết quả nghi cho Trương Tam và Lý Tứ làm, nhưng không đủ chứng cứ, đành dựa vào khẩu cung.

- Cái này thuộc hạ sở trường nhất.

Chu Ngũ hưng phấn:

- Chiếu ngục tức là vào là chiêu (khai), dù hán tử bằng sắn cũng nhũn ra như bún.

- Hoàng thượng hạ chỉ không cho dùng hình.

- Vâng vâng.

Chu Ngũ vội nhận sai:

- Không dùng hình.

- Lúc này chia Trương Tam và Lý Tứ ra thẩm vấn, nói với chúng, nếu khai nhận tố cáo đối phương, mà đối phương im lặng, thì người được thả, còn đối phương thì tử hình. Nhưng nếu ngươi khai nhận, dù đối phương cũng khai nhận, hai người miễn trừ tử hình, đổi sang giam cầm mười năm.

- Nếu cả hai cùng im lặng.

Quả nhiên là dân trong nghề, nghe là hiểu ngay.

- Thế thì hết cách, chỉ cưỡng chế giam giữ một năm rồi thả.

Thẩm Mặc hỏi:

- Nếu huynh là một trong hai tên, sẽ lựa chọn ra sao có lợi cho mình nhất.

Chu Ngũ bắt đầu suy nghĩ, kinh nghiệm nhiều năm làm hắn mau chóng có kết luận:

- Đương nhiên thuộc hạ khai, đối phương không khai. Cho dù đối phương cũng khai thì cùng lắm sẽ không bị tử hình... Khai thì hoặc giam mười năm hoặc vô tội, không khai thì hoặc giam một năm hoặc tử hình... Cho nên hiển nhiên là phải phản bội đồng bọn.

Thẩm Mặc vỗ tay:

- Chính xác, đồng bọn bọn huynh cũng sẽ lựa chọn phản bội. Vì thế, kết quả cả hai bị phán mười năm.

- Thuộc hạ hiểu ý đại nhân rồi... Bán đứng đồng bọn có thể mang lại lợi ích cho mình, tuy trái đạo nghĩa, nhưng có lợi nhất... Có điều nếu cả hai tin tưởng nhau, cùng không khai, vậy thì một năm sau được phóng thích chẳng phải tốt hơn sao?

- Đúng thế, nhưng khi đem hai người mở rộng thành quần thể với rất nhiều nhân tố tạo nên, tình huống này không thể xuất hiện.

Thẩm Mặc cười lạnh:

- Chỉ cần kẻ này không phải đồ ngu xuẩn, nhất định không tin tất cả sẽ đồng lòng, vì chỉ cần một người phản bội, nỗ lực của số còn lại là vô nghĩa, cho nên phản bội là lựa chọn duy nhất.

- Đúng thế, ai biết được đối phương lựa chọn ra sao, dù đối phương có nói sẽ im lặng, cũng chưa chắc sẽ tin, kết quả khả năng nhất là tất cả sẽ phản bội.

- Tù nhân càng nhiều, càng có xu hướng gần kết quả này, hiện giờ huynh hiểu ta chưa?

- Ý đại nhân là chỉ cần tạo nên "tù đồ khốn cảnh", bọn chúng sẽ phản bội lẫn nhau mà tan rã.

Chu Ngũ cảm thấy Thẩm Mặc có thứ sức mạnh mà người thường khó tưởng tượng được, sức mạnh này khiến "trí mưu tính kế" không còn là đặc quyền của giới tinh anh, mà người thường cũng có thể có được qua học tập.

Chu Ngũ không biết, sức mạnh đó gọi là tri thức, tri thức là sức mạnh.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Điều ta làm là để tạo ra cái khốn cảnh này, chỉ cần tất cả điều kiện phù hợp, thì kết quả đã được định sẵn rồi.

- Đầu sỏ và tòng phạm là hai bên tù đồ.

Chu Ngũ khởi động tế bào não:

- Theo lý đầu sỏ sẽ chịu hết trách nhiệm, còn tòng phạm thì được khoan dung, cho nên kết cục mỗi lần tạo phản, đầu sỏ bị tòng phạm vứt bỏ, tựa hồ đây chỉ là khốn cảnh của đầu sỏ.

- Nhưng đầu sỏ là tù đồ có sức hiệu triệu, tòng phạm là tù đồ hèn nhát chiếm đa số. Đầu sỏ tránh một mình gánh chịu hậu quả, cần phải toàn lực uy hiếp tòng phạm không cho chúng phản bội.

Thẩm Mặc mỉm cười:

- Bọn chúng đề xuất điều thứ hai "sau này không truy cứu", không phải là ý kiến của tòng phạm chiếm số đông, mà từ tên đầu sỏ tội ác, cần tránh nguy hiểm cho bản thân.

- Nếu đại nhân đồng ý khi đó, sẽ khiến cho khốn cảnh bị giải trừ, bọn chúng không nghi kỵ nhau nữa, quay về trạng thái đoàn kết vững chắc.

- Đúng thế, cho nên cái gì cũng có thể đồng ý, trừ điều này.

- Đại nhân đang chặn đứng tâm lý mang hi vọng thoát thân của chúng, lại ám thị, khiến đám đầu sỏ tin, bọn chúng có thể bán đứng một số tòng phạm chịu tội thay, từ đó đầu sỏ và tòng phạm cùng đối diện với cùng lựa chọn...

Chu Ngũ run lên:

- "Tù đồ khốn cảnh" thật đáng sợ.

- Sau khi tạo thành hai phe tù đồ, điều phải làm là đuổi chúng vào tù ngục. Cửu đại doanh chính là nhà giam của bọn chúng.

- Không, chưa đủ, quân doanh không phải tù lao, vì chúng ta không có năng lực đàn áp chúng trong đó, không giống tù đồ ở chiếu ngục.

Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:

- Nên ta cần một đám tù đồ nữa gia nhập, bức ép bọn chúng, có thế mới khiến bọn chúng lựa chọn phản bội là tất yếu.

- Hẳn là quan quân thủ bị rồi.

Kết hợp việc làm hai ngày qua của Thẩm Mặc, Chu Ngũ hỏi:

- Bọn chúng cũng có cùng khốn cảnh.

- Trước khi vào thành, ta phân tích hoàn cảnh của đám quan quân, phát hiện ra bọn chúng đang đối mặt với một khốn cảnh, cho nên sau mới bày ra việc này.

Chu Ngũ trầm ngâm:

- Các loại dấu hiệu cho thấy, Từ Bằng Cử và đám quan quân là kẻ chủ mưu phía sau cuộc binh biến này, nhưng sau khi chuyện xảy ra ứng phó tiêu cực, thậm chí đổ dầu vào lửa, khiến cuộc bạo loạn thường, diễn biến thành biến loạn ác tính.

- Vì sao bọn chúng lại đổ dầu vào lửa?

Thẩm Mặc phát hiện Chu Ngũ thông minh hơn bất kỳ ai trong Cẩm Y vệ, thậm chí hơn tuyệt đại bộ phận người đọc sách, liền có ý dẫn dắt hắn, tạo thành phán đoán độc lập.

- Nguyên nhân không ngoài ba điều. Thứ nhất, quân lương không thể giảm, vì đó là nguồn tài lộ của bọn chúng. Thứ hai, di chuyển oán khí của binh sĩ, vì bọn chúng ăn bớt quân lương, binh sĩ nghèo đói bọn chúng lại phô trương lãng phí, là một trong nguyên nhân bạo loạn. Thứ ba, bọn chúng hận quan văn khinh ép từ lâu, cho nên muốn xả hận.

- Ban đầu bọn chúng đánh giá cao năng lực của hộ bộ, tưởng hộ bộ có tiền mà không chi, như vậy lý ở chỗ bọn chúng, chỉ cần làm lớn chuyện, triều đình sẽ phải chiêu an. Nhưng sự tình phát triển nằm ngoài dự liệu, hộ bộ không có tiền, binh sĩ kích động, cục diện vượt ngoài kiểm soát, binh sĩ trói hơn mười quan viên lên thành, Hoàng thị lang bị đánh chết.

- Lúc này dù có là đồ ngốc cũng biết, bọn chúng đã chơi với lửa, muốn kết thúc biến loạn nhưng bất lực.

Chu Ngũ tiếp tục phân tích:

- Oán khí binh sĩ một khi phóng thích ra thì không ai khống chế được. Kết quả chuyện bị làm lớn lên, hiện giờ không chỉ quan văn gặp họa, mà đám tướng lĩnh bọn chúng cũng không thoát tội. Vì thế đại nhân quyết đoán nhanh, chọn đám thủ quân này làm chỗ đột phá.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Còn điều nữa, mặc dù ta không làm gì được cửu đại doanh, nhưng đám thủ quân phải phục tùng quyền uy kinh lược đông nam. Cho nên ta vừa xuất hiện, bọn chúng phải lập tức đưa ra quyết định, lúc này bọn chúng sẽ có quyết định gì?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch