Thẩm Mặc im lặng không nói, y biết mình gặp được kỳ nhân, nói xoáy vào tâm khảm bản thân rồi, làm sống mũi y cay cay, nước mắt muốn chảy ra.
Trịnh Nhược Tằng tận tình trút tâm sự trong lòng ra:
- Đại nhân phải nhìn rõ, đây là cái thói đời anh hùng không chết tử tế, nô tài cười tới già. Ngài muốn sống lâu trăm tuổi thì đừng làm Nhạc Phi, làm Hạ Ngôn mà làm Tần Cối, Nghiêm Tung... Vì họa phúc của ngài trong một suy nghĩ của hoàng đế, ngài lập chiến công cái thế cho quốc gia, dốc hết tâm huyết vì triều đình, nhưng công cao hơn chủ, hoàng đế lo sợ, chớp mắt thôi sẽ thân bại danh liệt. Chẳng bằng hầu hạ hoàng đế thư thái, cùng ông ta luyện đan, viết thanh từ, như thế mới thăng tiến dễ dáng, đảo bảo... Ôi chỉ nghĩ đã buồn nôn, mất hứng, mất hứng.
- Đại nhân, lý tưởng của ngài làm tại hạ cảm động, nhưng tại hạ không thấy hi vọng thành công..
Nói tới đó quỳ xuống trước mặt y, khóc nói:
- Từ bỏ đi đại nhân! Những kẻ lý tưởng chúng ta không thể thành công được đâu.
Thẩm Mặc nhìn sao mai trên bầu trời, nước mắt chảy qua gò má:
- Tiên sinh nói đúng, ta không khuyên tiên sinh nữa, chỉ mời tiên sinh đi tới một nơi, xem một thứ, nếu như xem xong tiên sinh không chịu xuất sơn, ta tuyệt đối không cầu khẩn tiên sinh nữa, cũng không trách tội tiên sinh.
- Nơi nào? Chẳng lẽ đại nhân có thể cởi bỏ bế tắc này?
- Tới khi đó hẵng nói:
Thẩm Mặc đỡ hắn dậy:
- Thẩm mỗ mười mấy năm qua lần đầu tiên có cảm giác cường liệt như thế, nhất định có thể cởi bỏ sự bế tắc này...
- Được.
Thẩm Nhược Tằng không phản đối nữa:
- Vậy thì đi.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Ta sắp đói hoa mắt rồi, không thể ăn cơm trước sao?
- Được, được.
Trịnh Nhược Tằng gọi vợ làm cơm, Ngụy thị đã dậy từ sớm, nhưng hai người họ vừa quỳ vừa khóc, không dám quấy rầy. Quy Hữu Quang cũng thế, chỉ giả ngủ mà thôi, lúc này cuối cùng cũng thoát nạn, hoạt động cái cổ mỏi nhừ:
- Đại nhân, ngài và huynh ấy nói chuyện hợp thật.
Thẩm Mặc cười:
- Chắc bản chất chúng tôi đều hơi điên... Không được nhắc với ai chuyện hôm nay nữa đấy.
Cơm xong, Thẩm Mặc cùng Trịnh Nhược Tằng lên đường, trước khi đi hắn còn dặn vợ:
- Chuẩn bị cơm tối cho ta nhé.
Ý tứ là chỉ đồng ý đi theo Thẩm Mặc xem xét một chút, chứ không phải đồng ý "nhập bọn" với y.
Mái chèo rẽ nước, khơi lên đợt sóng lăn tăn, lúc này chẳng ai biết chuyến đi của họ sẽ được vô số văn nhân sử gia đời sau ca tụng, trong mắt họ, chẳng qua chỉ là chuyến đi bình thường mà thôi...
Vừa về tới Tô Châu, Trịnh Nhược Tằng liền muốn đi xem thứ đó, Thẩm Mặc chỉ áo của mình:
- Thế nào cũng phải để ta thay y phục chứ?
Trịnh Nhược Tằng xấu hổ không thúc giục nữa.
Mãi mới đợi được đến khi Thẩm Mặc thay đồ mới, Trịnh Nhược Tằng lại sốt ruột thúc giục y lên xe, xa phu hỏi:
- Đại nhân, đi đâu?
- Cục thông dịch Tô Châu.
Xem liền chạy thẳng tới thành nam
Tới nơi, Tam Xích vào thông báo, một lát sau mấy người đứng đầu dẫn mấy người Tây Dương mặc đồ Hán đi ra, thấy Thẩm Mặc thì vô cùng ngạc nhiên:
- Còn tưởng rằng ngày mai đại nhân mới tới.
Vội dẫn mọi người khấu đầu thi lễ.
- Ha ha, mau đứng dậy đi, chúng ta vào trong nói chuyện.
Trịnh Nhược Tằng đi theo, nhưng vẫn chưa nhìn ra được điều gì.
Thẩm Mặc nói với người đứng đầu:
- Có thể gặp được Minh Dã tiên sinh ở đây thật tốt quá.
Người đó tuổi trên 50, mặt gầy mà nghiêm, tóc hoa râm, mặc lam bào, đầy phong phạm danh sĩ. Ông ta tên Trần Hạc, hiệu Minh Dã, là tài tử có tiếng của Thiệu Hưng là bằng hữu của Thẩm Luyện.
Người này thiên tử tuyệt đỉnh, đọc nhiều sách vở, không chỉ thơ văn từ khúc, thảo thư, đồ họa có thể mô phỏng danh gia, mà còn am hiểu tiếng nước ngoài, có thể đọc hiểu văn tự Nhật Bản, Triều Tiên, An Nam, Ấn Độ, có thể gọi là kỳ tài.
Suy nghĩ thành lập cục thông dịch của Thẩm Mặc có từ lâu, với quyền lực đại vị cùng tài phú khủng bố mà y năm giữ, chuyện này không khó khăn gì, nhưng cần có thời gian.
Bốn năm trước y hạ lệnh đội thuyền do tâm phúc thân tín nhất, người làm đắc lực nhất vượt trùng dương sang Châu Âu. Nhiệm vụ của bọn họ là mua thật nhiều sách vở y học, kiến trúc, triết học, chinh trị của các nước Anh, Pháp, Đức, đồng thời dùng điều kiện ưu đãi nhất tuyển chuyên gia, học giả tới Đại Minh...
Bốn năm chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng hai tháng trước, tin tức đội thuyền trở về làm Thẩm Mặc vui sướng, vội vàng khởi động hạng mục cục thông dịch, đồng thời chỉ thị làm thật kín đáo.
Quy Hữu Quang chuẩn bị địa điểm, dùng lương cao chiêu mộ nhân viên thông dịch, tất cả tiến hành thuận lợi. Nhưng ông ta đề xuất ý kiến tìm vài vị danh nho tọa trấn, như thế thứ dịch ra mới được các sĩ đại phu chú ý, nếu không mấy người ngoại quốc cho dù có viết sách hay tới đâu, thượng tầng xã hội cũng chẳng quan tâm.
Thẩm Mặc liền mời Trần Hạc, vừa là đồng hương, và là hảo hữu của sư phụ hắn tới. Mặc dù ông ta chỉ hiểu tiếng mấy nước xung quanh, nhưng chỉ cần có sở thích về thông dịch là được rồi.
Vì thế y viết thư thành khẩn mời Trần Hạc tới Hàng Châu, đích thân giải thích công việc và ý nghĩa của cục thông dịch Tô Châu. Trần Hạc động lòng, nhưng ông ta là người cẩn thận, muốn tới xem trước rồi mới quyết định. Hai người hẹn nhau, chỉ cần khi Thẩm Mặc tới thị sát ông ta còn ở đây sẽ chấp nhận làm tổng biên tập cục thông dịch.
Cho nên gặp được Trần Hạc, Thẩm Mặc rất mừng, Trần Hạc cũng cười tủm tỉm tuôn một tràng ngoại ngữ.
Thẩm Mặc bật cười:
- Lại còn nói tiếng Phật Lãng Cơ nữa à, cái này ta không hiểu.
- Tạ hạ cũng chỉ mới học thôi, chuẩn bị nắm được mấy thứ tiếng tây kia trong vòng hai năm.
- Vậy thì tốt quá.
Thẩm Mặc thấy ông ta hào hứng liền yên tâm, lại bảo mấy người tây:
- Xin tự giới thiệu, bản quan là thị lang lễ bộ, đông nam kinh lược Thẩm Mặc, rất vui được gặp các vị ở đây.
Mấy người Tây Dương toàn theo đội thuyền của y về, trông khí độ tu dưỡng không tệ, cũng thi lễ giới thiệu.
Một người Tây Ban Nha lấy tên tiếng Minh là Lâm Tư Triết, tốt nghiệp đại học Salamanca, chuyên ngành số học, triết học.
Có người Pháp, lấy tiếng Minh là Ngải Hoa Hạ, học đại học Paris, chuyên logic học và tu từ học.
Hai người Anh tên Mã Mộ Đống, Văn Quang Minh tốt nghiệp Oxford, chuyên ngành chính trị, nghệ thuật, thiên văn học.
Thẩm Mặc cảm khái, không ngờ những trường đại học danh giá kia có từ thời Minh rồi, xem ra Hoa Hạ không tranh thủ tiến bộ là không được.
Từ lúc chiêu mộ tới nay, những học giả Tây phương đã học một năm tiếng Đại Minh, ít nhất vấn đề giao lưu rất dễ dàng, bọn họ tranh nhau biểu đạt tâm tình của mình.
- Trước kia bỉ nhân xem Marco Polo du ký, luôn hoài nghi về phương đông, tôi không xác định thật là có quốc gia giàu có văn minh như ông ấy miêu tả không.
Ngải Hoa Hạ nói:
- Vì thế nghe thấy có sứ giả phương đông chiêu mộ học giả tới Đại Minh làm việc, tôi không hề do dự nhận lời, muốn tận mắt nhìn thấy quốc gia này.
- Vậy kết quả ra sao?
Thẩm Mặc cười hỏi:
- Đất nước các vị rất rộng, đồ ăn phong phú, nhà cửa sạch sẽ, vật dụng giá rẻ. Tôi có thể mua được nhiều nhiều đồ hoàng thất chúng tôi mới dùng, thậm chí có thể chất lên thuyền, đội thuyền mang về...
- Đúng đúng, tơ lụa thượng hạng nơi này, mỗi tấc ở Anh giá phải tính bằng vàng.
Mã Mộ Đông hưởng ứng:
- Cho dù người Tây Ban Nha và Ý Đại Lợi giàu nhất cũng không thể mua đồ tốt giá rẻ như thế.
Lâm Tư Triết người Tây Ban Nha chỉ trường bào lụa trên người:
- Chất liệu này chỉ đại quý tộc chỗ chúng tôi mới dám hỏi giá, nhưng ở đây tôi dùng mười ngày lương mua liên ba bộ.