Chúng tướng ngưng thần lắng nghe, mặc dù biết rõ đại nhân còn có đoạn dưới, nhưng vẫn nhịn không được thấy sợ hãi.
※※※
- Chư vị.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Chúng ta đang ở trong sóng to gió lớn, vì để cái thuyền này không bị đắm, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, đồng tâm hiệp lực -- người nắm khoang lái, người chèo thuyền, người giương buồm, thì mới có thể lái con thuyền này vượt qua được đại dương mênh mông.
- Hôm nay ai với ta cùng chung hoạn nạn, ngày khác đó là huynh đệ đồng phú quý của ta, không thì... Ngươi có thể lập tức rời khỏi đây?
Mọi người cùng đồng thanh đáp:
- Chúng tôi nguyện ý nghe theo đốc soái, đồng tâm hiệp lực, cùng gánh gian nguy!
- Tốt!
Lưu Hiển hưng phấn đứng ra:
- Nếu mọi người đã nguyện đi theo đại nhân, mạt tướng cả gan đề nghị, chúng ta không bằng học theo cổ nhân một lần, cùng nhau uống máu ăn thề. Mau lấy rượu máu gà tới đây!
Đám người Tam Xích có hơi chần chừ, bởi vì chi tiết này không phải là Thẩm Mặc thiết kế, hắn đưa ánh mắt trưng cầu nhìn sang đại nhân. Thẩm Mặc vung tay lên nói:
- Còn lăn tăn cái gì.
Bọn thị vệ vội vàng mang tới một đống bát, mấy vò rượu, còn có một con gà trống hoa lau. Lưu Hiển cầm lấy con gà, cũng không cần dao, tiện tay vặt xuống cổ gà, đem máu nhỏ vào trong chồng chén. Sau đó bọn thị vệ rót rượu vào từng bát, các vị tướng lĩnh mỗi người đi tới bưng lên một chén.
Lúc này, chỉ còn lại có Thẩm Mặc, Thích Kế Quang và Du Đại Du không bưng, Thẩm đại nhân là thượng quan, đương nhiên không có khả năng bưng trước, vì vậy ánh mắt của các tướng lĩnh đều nhìn sang Du Long Thích Hổ.
Thích Kế Quang bình thường tửu lượng rất kém, hắn nhìn Du Đại Du bên cạnh, gấp giọng nói nhỏ:
- Lão ca, cùng cạn đi." - Nói xong, hắn đưa tay bưng một chén.
Du Đại Du vẫn không nhúc nhích, nói với giọng bình tĩnh:
- Tại hạ trước nay không uống rượu. Mời đại nhân và chư vị tha thứ.
Một câu chói tai này lập tức làm cho chúng tướng trên đại đường đại đường biến sắc, Thẩm Mặc mặc dù không nói gì, nhưng lấy ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn, lập loè tỏa sáng.
- Ngày hôm nay sửa lại quy củ vậy! - Lưu Hiển nói giọng như chuông đồng: - Đây không phải là uống rượu, đây là biểu đạt với các vị đồng liêu, quyết tâm cùng chung hoạn nạn và số phận!
Nói rồi, hắn lại hai tay bưng một chén đưa đến trước mặt Du Đại Du, như vậy, dù cho ai cũng khó mà từ chối.
Du Đại Du hai tay tiếp nhận bát rượu, nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào thì hắn lại đặt nó lên bàn, thi lễ một cái, vẫn kiên trì nói:
- Tại hạ không thể phá hủy tín điều, không uống.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều chứa sắc giận, thậm chí lửa giận, hoàn toàn tập trung trên người Du Đại Du, làm cho vị lão tướng thân kinh bách chiến này cảm thấy cả người không được tự nhiên. Thích Kế Quang khẽ kéo vạt áo của hắn, ý bảo hắn đừng ương ngạnh nữa, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt Lưu Hiển đã sớm không nhịn được, tức giận hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi còn có hai lòng hay sao?
- Mạt tướng tận trung với chức vị, tuyệt không hai lòng. - Du Đại Du thỏa đáng nói.
- Ngươi...
Hai mắt Lưu Hiển đã trừng như mắt trâu.
- Ài, Lưu lão tổng không cần như vậy.
Thấy hai người sắp tranh chấp, Thẩm Mặc rốt cuộc lên tiếng:
- Du tổng binh trong người có bệnh, không thể uống rượu, điều này ta có biết.
Rồi cười nói:
- Vậy nên đừng làm khó hắn, tin tưởng Du tổng binh không uống bát rượu này cũng sẽ làm tốt mọi việc.
- Tạ đại nhân thông cảm. - Du Đại Du ôm quyền nói.
- Hà hà.
Lưu Hiển đành phải cười gượng vài tiếng:
- Ta thưởng thức nhất chính là khí khái đó của Du tổng binh, trước mặt Thái Sơn có sụp đổ nhưng vẫn không biến sắc.
Rồi cười nói với đám thuộc hạ:
- Các huynh đệ, tương lai cũng phải có tính tình sắt đá như vậy thì mới thành được đại sự.
Mọi người cùng đồng thanh tán thành, cuối cùng qua được cửa này.
Sau một đoạn nhạc đệm, nên kiền cái gì thì vẫn phải làm cái đó.
Thẩm Mặc kỳ thật cũng không muốn uống bát rượu này, nhưng y không thể không quan tâm như Du Đại Du, trong lòng khẽ than một tiếng, phấn chấn tinh thần rồi đi xuống đường, cầm lấy một chén rượu máu gà, giơ cao lên:
- Vì bảo vệ giang sơn Đại Minh mãi vững bền, giúp lê dân bách tính an cư lạc nghiệp, Thẩm mỗ nguyện cùng các vị thề với trời: một, không hai lòng, không bao giờ lơ là, chiến đấu hăng hái tới cùng, cho đến khi thành công, hai, không ức hiếp bách tính, trừ bạo an dân, trừng ác dương thiện! Ba, không tham không dâm, yêu dân như con, không phân Xa Hán, đối xử bình đẳng!
Ánh mắt uy nghiêm đảo qua chúng tướng, gằn từng chữ:
- Phàm kẻ vi phạm, nghiêm trị không tha.
Nói xong, y nâng lên bát rượu, ừng ực uống cạn, xong ném bát xuống đất:
- Nguyện theo lời trên, cạn!
- Cạn! Cạn! Cạn!
Tiếng y vừa dứt, các tướng lĩnh đều uống sạch rượu máu gà trong chén không còn một giọt, sau đó tất cả đều quăng vỡ chén, đồng thanh nói:
- Chúng tôi nguyện ý nghe theo đốc soái, hiệp lực đồng tâm, vĩnh viễn không thấn tín. Nếu có vi phạm, thiên địa bất dung, chết không có chỗ chôn!
- Tốt! Tốt! Tốt!
Thẩm Mặc cười ha ha ngồi trở lại sau bàn, chúng tướng lĩnh cũng đều ngồi trở lại vị trí cũ, bên trong đại đường lặng ngắt như tờ.
- Rượu cũng đã uống, lời thề cũng đã phát, chúng ta cứ nói thẳng ra vậy. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Để xoay chuyển thế cục Cán Nam, kế tiếp có ba sự kiện phải làm tốt. Thứ nhất, nghiêm túc quân kỷ, nhanh chóng cải thiện quan hệ quân địa, thứ hai, tăng cường huấn luyện, đề cao năng lực tác chiến của quân đội vùng núi, thứ ba, tỉ mỉ lên kế hoạch, đánh một trận xoay mình đẹp mắt.
Thấy chúng tướng toàn thân lắng nghe, Thẩm Mặc tán dương gật đầu, nói tiếp:
- Ba sự kiện toàn lực làm tốt, để tránh quyền lực và trách nhiệm không rõ, đùn đẩy nhau, ta minh xác một chút trách nhiệm của ba vị tổng binh đại nhân.
- Hoàn toàn nghe đại nhân sai phái!
Ba người Lưu Hiển, Du Đại Du, Thích Kế Quang đồng loạt đứng dậy đáp.
- Đầu tiên, ba người sẽ cấu thành luyện ủy viên hội quân pháp, do một người lãnh đạo, hai người phụ trợ.
Ánh mắt Thẩm Mặc rơi vào trên người Du Đại Du, mặc dù hắn không uống rượu, nhưng Thẩm Mặc vẫn bắt đầu từ hắn:
- Du tổng binh!
- Có mạt tướng. - Du Đại Du trầm giọng đáp.
- Ta mệnh ngươi làm tổng quan pháp kỷ. - Thẩm Mặc cầm lấy một cây lệnh tiễn nói: - Phụ trách giám sát quân pháp quân kỷ toàn quân, có quyền bắt kẻ không hợp pháp, thẩm phán xử trí, bất kỳ ai dám ngăn trở, luận tội như đồng mưu!
- Tuân mệnh!
Du Đại Du tiến lên, hai tay tiếp lấy lệnh tiễn.
Thẩm Mặc một mặt đưa lệnh tiễ cho hắn, một mặt thấm thía nói:
- Việc của ngươi là quan trọng nhất. Quân kỷ tốt hay xấu, không chỉ là cơ sở cho sức chiến đấu của quân đội, cũng là then chốt chúng ta có thể không đi tranh thủ với bách tính.
Rồi cầm lấy một quyển sách:
- Du tổng binh binh nghiệp vài chục năm, quân pháp ở đây tự nhiên không cần ta nhiều lời, nhưng phương diện quân kỷ thì ta có "Lục điều quân kỷ", mời Du tổng binh dẫn đạo chấp hành.
Du Đại Du cầm lấy, rồi xoay người mặt hướng về chúng võ tướng, giọng như chuông đồng nói:
- Một, bất kể Hán Xa, cũng đều là đồng bào của ta, thân như huynh đệ, không cho phép kỳ thị, hai, buôn bán công bằng, không chiếm không gây khó dễ, có mượn có trả, hư phải bồi thường, ba, nói hòa khí, không cho phép đánh chửi, nếu có mâu thuẫn, huyện nha giải quyết, bốn, bảo vệ hoa mầu, bảo vệ bách tính, tài sản cá nhân không được xâm phạm, năm, đối đãi phụ nữ, không được đùa giỡn, ngôn ngữ tôn trọng, không dâm không nhục, sáu, bắt được tù binh, cấm ngược đãi, bảo đảm áo cơm, không nhục tôn nghiêm! Sáu điều trên, quan binh ghi nhớ, nhất thiết đừng làm trái, quân pháp vô tình, can phạm hẳn phải chết!
Khi Du Đại Du đang đọc thì Thẩm Mặc yên lặng quan sát vẻ mặt của quân quan, quả nhiên khi lắng nghe, đồng thời còn có chút không đồng ý, vì vậy đợi Du Đại Du đọc xong, y lớn tiếng nói tiếp:
- Tất cả nghe rõ đây. Tiễu phỉ Cán Nam, chỗ khó không ở tiễu phỉ, mà là dân tâm! Dân tâm như nước, phản quân như cá, sở dĩ cứ diệt lại phản, càng bình càng loạn, chính là vì dân tâm không ở phía chúng ta, mới làm cho phản quân như cá gặp nước, khiến chúng ta bắt không được. Vì sao không ở phía chúng ta? Nguyên nhân không ở đâu khác, ngay tại trên người bản thân chúng ta, đùa giỡn phụ nữ, trộm cắp, giựt ăn giựt uống, khi dễ bách tính, nguy hại càng sâu hơn phản quân, nhân tâm đương nhiên không ở phía chúng ta!