Lời này không chỉ làm cho Dư Dần tràn ngập nhiệt tình nhận được hồi đáp với quy cách cao, cũng làm biến mất ý xấu hổ của Thẩm Minh Thần, khiến hắn âm thầm cảm kích. Rồi cũng không để ý đến cách ăn mặc của Thẩm Mặc nữa, trở lại chính sự:
- Lúc nãy việc trên đại đường hai ta đều nghe được...
- Ngươi có cảm tưởng gì? - Thẩm Mặc pha trà cho hắn rồi hỏi.
- Lưu Hiển không phúc hậu, Du Đại Du quá viển vông. - Thẩm Minh Thần đứng đắn nói: - Vẫn là người như Thích Kế Quang có cách tổ chức tốt.
- Ngươi đừng đâu ra đấy như vậy. - Thẩm Mặc cười nói: - Ta không quen đâu.
Thẩm Minh Thần tức thì suy sụp hẳn:
- Nói chuyện chính sự thôi...
- Ha ha.
Thẩm Mặc thu liễm dáng cười, thản nhiên nói:
- Ba vị này đều là lương tướng hiếm có, nhân tận kỳ dụng mới là chính lý, bất tất phải dây dưa mấy tình tiết cuối làm gì!
Xét đến cùng, y vẫn tự tin có thể khống chế được ba cái xe ngựa này, cho nên mới có thể hào hiệp như thế.
※※※
Góc tường đặt một tấm gương đường, nam tử trong gương nhìn qua ngoài 30 tuổi, thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc, đang ở vào thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời. Sau khi để thân binh chỉnh chang râu tóc chỉnh tề, hắn liền khoác lên bộ y phục vừa mới dùng tương đánh qua, có vẻ cứng rắn, cũng khó chịu, nhưng đặc biệt có hình, cho nên hắn kiên trì mặc như vậy.
Xỏ vào đôi giày quân da trâu bóng loáng như gương, hai chân đạp lên đất, hắn ưỡn thẳng thắt lưng, dưới sự hiệp trợ của thân binh khoác lên Sơn Văn giáp, đây là khôi giáp cao cấp chỉ có quan tướng mới có thể mặc, do công tượng Binh bộ lượng thân chế tạo, khôi giáp đó do mấy trăm mảnh giáp bằng đồng đan sít lại, sau khi đan vào nhau giống như từng chữ "sơn", chế tác vô cùng tinh vi, mặc vào hết sức nhẹ nhàng, vả lại thiếp thân rất vừa dáng, rất được đông đảo tướng lĩnh yêu thích.
Thân binh giúp hắn cẩn thận chỉnh lý từng mảnh giáp, sau đó từ phía sau vòng đai lưng đầu sư tử ra trước. Hắn liền hai tay tiếp nhận, thắt chặt nó tại bên hông, rắc một tiếng, đầu sư tử ngay ngắn phía trước, lại quay về gương thoáng chỉnh lý, nhìn miếng hộ tâm đối diện, lúc này mới cầm lấy bảo kiếm tổ truyền, nhẹ nhàng dắt nó vào đai lưng.
Tiếp theo, hắn cầm lấy cái bao cổ tay màu đen trên bàn chụp lên cổ tay trái, thân binh phía sau cũng khoác lên áo choàng màu đỏ tươi cho hắn, sau đó dùng hai tay vuốt một cái, khiến vạt áo xỏa xuống gót giày.
Lúc này nam tử tự kỷ trước gương đồng cũng biến thành Thích tổng binh uy vũ. Cũng không phải bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện tam quân mà hắn mới như vậy, mà là nhất quán đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt đối với bản thân, đây là Thích Kế Quang, một nam nhân gần như thích sự hoàn mỹ.
Thấy được bản thân trong gương từ đầu đến chân không hề có tỳ vết nào, Thích Kế Quang mới thoả mãn gật đầu, tiếp nhận mũ giáp thuần màu bạc của mình, đoan chính đội nó lên đầu, vuốt sợi vải đỏ, nắm lấy chuôi kiếm, xoay người xoải bước ra khỏi doanh trại.
Vừa đến bên ngoài, hắn không khỏi nhíu mày, chỉ thấy trên bầu trời đầy mây đen, hình như trời muốn mưa, nhưng đảo mắt liền khôi phục như thường. Hắn bước nhanh lên giáo trường, nhưng không lập tức đi lên đài cao, mà đứng yên tại một góc, yên lặng quan sát những quan binh sắp sửa đối mặt.
Gian bọn lính tập hợp tự nhiên phải sớm hơn tổng binh đại nhân, lúc này đã bắt đầu xếp thành hàng, nhưng vẫn có quân tốt lục tục từ doanh trại đi ra, không vội vàng chút nào.
Lúc này, mây đen càng kéo càng dày, chúng binh sĩ đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như đang chờ đợi cái gì.
Những quân quan khác cũng lục tục đi đến, bởi vì doanh trại của quân quan ở cùng một vị trí, cho nên họ đều thấy được tổng giáo quan, thế là nhao nhao đứng im vấn an.
Thích Kế Quang gật đầu, nhìn sang đám binh sĩ đang ngẩng đầu nhìn trời:
- Họ đang làm gì vậy?
Các tướng lĩnh hồi đáp:
- Cầu mưa đấy.
- Cầu mưa? - Thích Kế Quang buồn cười: - Làm lính đâu có dựa vào trời ăn cơm, cầu mưa làm gì?
- Trời mưa có thể không huấn luyện. - Tướng lĩnh đáp.
- Cái gì? - Thích Kế Quang nhướng mày nói: - Sao ta không biết trên quân quy có cái này?
- Chúng tôi vẫn luôn như vậy. - Các tướng lĩnh giải thích: - Ước định mà thành rồi.
- Chúng ta là đàn bà hả? - Thích Kế Quang trầm giọng nói: - Làm lính chiến tranh, mưa hay gió thì có phần cho ngươi lựa chọn hả?
Đang khi nói chuyện, hắn liền cảm thấy mũi mát lạnh, đưa tay sờ thử thì quả nhiên là giọt mưa, các tướng lĩnh xung quanh cũng nói:
- Quả nhiên trời mưa rồi.
Thích Kế Quang lập tức hạ lệnh:
- Truyền quân lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không cho phép lộn xộn.
Nhưng hình như hơi chậm rồi, lúc này có thể nghe được trên giáo trường tiếng hoan hô như sấm dậy, thậm chí còn có rất nhiều mũ giáp bị ném lên trên không, bọn lính như quỷ hét thần gào: - "Trời mưa rồi, về ngủ thôi." Sau đó đều chạy về doanh trại.
Tên lính truyền lệnh ngơ ngác nhìn trên giáo trường như thuỷ triều xuống, hỏi:
- Còn truyền lệnh nữa không?
- Bỏ đi. - Chúng tướng nhìn sang Thích Kế Quang nói: - Cứ đợi mưa tạnh rồi tính.
- Vậy nếu như trong lúc chiến tranh gặp mưa thì vẫn muốn nghỉ một chút, đợi mưa tạnh rồi tính sao? - Thích Kế Quang giận quá mà hóa cười: - Trước đây các ngươi vẫn dẫn binh như vậy đó hả?
Chúng tướng lúng túng nói:
- Khi chiến tranh đương nhiên không được, nhưng đây không phải là huấn luyện sao?
- Chó thật! - Thích Kế Quang luôn luôn nho nhã, không ngờ trở nên thô bạo nói: - Chiến trường đánh trận, đó chỉ dành cho kẻ dũng mãnh không sợ chết, mới rơi chút mưa thì đã muốn trốn vào doanh trại đụt mưa, vậy trên chiến trường đao thương vũ tiễn thì làm thế nào?
Hắn đau lòng nói:
- Nuông chiều như vậy, thì làm sao đánh trận?
Nói rồi vung áo choàng, xoải bước đi tới giữa giáo trường.
Các tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, đành phải đi theo phía sau hắn.
Thích Kế Quang một mình đứng ở trên đài cao, vũ càng rơi xuống nặng hạt, áo choàng của hắn đã bị ướt đẫm, nước mưa theo mảnh giáp chảy xuống, trên mũ giáp cũng nhỏ xuống nước, nhưng không sao nguôi được lửa giận trong ánh mắt hắn.
Các tướng lĩnh lo sợ bất an đứng ở dưới đài, không biết hắn muốn xử lý như nào.
Các binh sĩ chạy về doanh trại len lén từ doanh trướng nhìn xung quanh, cho dù kẻ chậm chạp nhất cũng nhận thấy được sự tình nghiêm trọng, càng trốn ở trong không dám ra.
Lúc này Lưu Hiển cũng vội vã chạy tới, vừa nhìn tràng diện này liền cầm roi ngựa quất chúng quân quan:
- Sao lại trêu chọc tổng giáo quan tức giận?
Có người nhỏ giọng báo cáo tình huống với hắn.
Lưu Hiển nghe vậy mắng:
- Bình thường thì lười nhác, lúc này mất mặt chưa?
Rồi áy náy cười nói với Thích Kế Quang:
- Nguyên Kính lão đệ, đều là huynh đệ quản giáo không nghiêm, tụi nó tùy tiện đã quen rồi, thật kỳ cục quá. Lão đệ cứ quản giáo tụi nó thật nghiêm, để cho tụi nó học quy củ!
Xem ra cách làm của Thẩm Mặc đã có được tác dụng, chí ít khiến hắn không còn bao che khuyết điểm nữa.
Thích Kế Quang nghe vậy sắc mặt dễ coi hơn chút, gật đầu, vừa muốn nói thì có quân tốt chạy tới bẩm báo:
- Báo, Hồ phó tướng và Thích tham tướng suất quân đến, đang đợi mệnh ngoài doanh!
Thích Kế Quang nghe vậy trong lòng vui vẻ, thì ra vì bắt kịp cuộc hội nghị của kinh lược đại nhân, hắn bảo phó tướng Hồ Thủ Nhân và đệ đệ Thích Kế Mỹ lĩnh quân, còn mình thì chỉ dẫn theo thân binh phi ngựa chạy tới Long Nam. Vốn tưởng rằng ngày mai họ mới tới, không ngờ lại đến sớm một ngày.
Lưu Hiển cũng leo lên đài cao, sóng vai đứng với hắn, cười ha ha nói:
- Thích gia quân uy chấn thiên hạ, đáng tiếc ngu huynh vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy, ngày hôm nay vừa lúc thấy được cái tư thế hào hùng đó.
Rồi ánh mắt đảo qua đám tướng lĩnh:
- Cũng để cho tụi không nên thân này biết được cái gì mới là thiết quân chân chính.
- Tuân mệnh! - Thích Kế Quang gật đầu, khẽ quát lên: - Lệnh hai người họ dẫn đội tiến đến!
Binh sĩ kia cao giọng đáp ứng, rồi chạy bộ ra ngoài truyền lệnh.
- Thiếu chút nữa quên mất. - Lưu Hiển áy náy cười nói: - Các tướng soái chắc đi đường rất nhiều ngày rồi chứ?
- Từ Hàng Châu đến Long Nam toàn bộ hành trình 2000 dặm, tổng cộng hành quân 29 ngày. - Thích Kế Quang nói.
- Một ngày tới 70 dặm à, thực sự là thần tốc - Lưu Hiển nói: - Cứ để các tướng sĩ nghỉ ngơi mấy ngày, khôi phục sức lực rồi mới nói đi.
- Đa tạ hảo ý của đề đốc đại nhân. - Thích Kế Quang thản nhiên nói: - Nhưng địch nhân sẽ không bởi vì ngươi mệt mỏi mà cho ngươi nghỉ ngơi một chút rồi mới đánh đâu.
- Đó cũng phải. - Lưu Hiển xấu hổ cười nói: - Thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a.
- Gừng già mới cay. - Thích Kế Quang cũng cười nói: - Ta còn có rất nhiều chỗ cần học tập lão ca đấy.
- Học tập lẫn nhau, học tập lẫn nhau.
Lưu Hiển chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thầm nghĩ Thích Hổ này hiểu chuyện hơn nhiều Du Long, đây mới là người làm đại sự.