Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1087: Tâm Tư Của Kinh Lược Đại Nhân(4)

Chương 1087: Tâm Tư Của Kinh Lược Đại Nhân(4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Trong sơn lâm đợi hết một ngày, lúc gần buổi trưa Loan Bân đột nhiên nói:

- Chúng ta phải chuẩn bị cho tốt, sắp tới rồi.

Lý Trân trừng to mắt nói:

- Sao tỷ phu biết.

- Ở trên núi đối diện ta đã bố trí cây tin tức.

Đối với cậu em vợ này Loan Bân hết sức nhiệt tình, nhưng không phải là vì yêu ai yêu cả đường đi mà là mà là hắn có tính toán của mình. Hắn kiên trì giải thích:

- Người trên đỉnh núi thấy đoàn xe đi qua thì sẽ phóng cây đến đây.

- Tỷ phu cũng thông minh thật đấy. - Lý Trân vui mừng nói, nhưng không cảm thấy là mình quá ngu xuẩn.

- Đừng nói nhảm nữa. - Loan Bân nghiêm mặt nói: - Ngươi chỉ huy nhân mã sườn núi bên này, ta đi đối diện chỉ huy một nửa khác. Đợi có quân mã qua đây, trước tiên đừng có cử động, đó khẳng định là thám báo của chúng, sau đó là nhân mã tiền quân, cũng bỏ qua nó luôn. Quân nhu lương thảo nhất định ở phía sau.

- Sau đó thì cướp con mẹ nó chứ? - Lý Trân rất là hưng phấn nói.

- Không.

Loan Bân lắc đầu nói:

- Cũng bỏ qua nó luôn, đợi hậu quân xuất hiện ngươi mới tung binh xuất kích, đừng để ý đến mấy xe quân nhu, cứ dùng thanh thế lớn nhất, dữ dội nhất tấn công chúng.

- Này là nghề của ta rồi, khà khà. - Lý Trân xoa tay nói: - Sau đó giết chúng nó sạch sẽ.

- Không giết. - Loan Bân lại lắc đầu nói: - Sau khi đuổi chúng đi, lập tức chuyển hướng xông tới trước, đuổi đám dân phu sợ hãi vỡ mật đến trong trận tiền quân, tiền quân thấy đại thế đã mất thì chỉ có thể chạy trốn theo thôi.

Rồi cười ha ha nói:

- Gặp phải phục kích, xe lương hơn 1000 cân sẽ phải bỏ lại, chúng ta đuổi người đi rồi, lại trở về thu dọn chiến trường, dễ dàng bao nhiêu nào.

- Không sai, ta thích. - Lý Trân hài lòng nói - Tỷ phu, ngươi âm hiểm thật đấy!

- Cái này gọi là mưu kế, không gọi âm hiểm. - Loan Bân đanh mặt lại, dặn dò: - Lát nữa cẩn thận một chút, đao kiếm không có mắt, đừng có mà liều lĩnh.

- Yên tâm đi. - Lý Trân kiêu ngạo khoát tay nói: - Tiễn có thể làm ta bị thương còn chưa làm ra đâu.

- Nghìn vạn lần đừng sơ suất. - Loan Bân lo lắng nói: - Bằng không thì tỷ ngươi thịt ta mất.

- Cẩn thận là tỷ phu đấy. - Lý Trân tùy tiện nói: - Đừng để cho tỷ của ta làm quả phụ.

※※※

Lại nói hai người dẫn quân mai phục lại đợi thêm một hồi, mới thấy từ xa bụi mù phất lên, sau đó mấy quan binh cưỡi ngựa mặc miên giáp màu hồng từ đầu đường giục ngựa chạy qua, một bên chán ngán nhìn xung quanh, một bên lớn tiếng nói giỡn không kiêng nể gì cả. Thoạt nhìn cũng không nhận thấy có phục binh ở ngoài mấy trượng.

Loan Bân không khỏi âm thầm tự đắc, chỉ có người trong nghề như ta mới có thể suy nghĩ đến mỗi một chi tiết có thể bị phát hiện, thậm chí ngay cả cây cỏ giẫm lên cũng sai người nâng dậy theo hướng gió, cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho thám báo của đối phương cách xa mấy trượng cũng nhìn không ra.

Thám báo thông qua đoạn cốc Ruột Dê này liền thổi lên tiếng còi trúc, sai mấy tiếng ba dài hai ngắn, đại đội nhân mã rầm rập bắt đầu chạy đến. Không ngoài sở liệu của Loan Bân, mấy trăm quan binh tay cầm đao thương dưới sự dẫn dắt của vài tên quân quan trên ngựa từ đầu đường quanh co khúc khuỷu mà đến. Hắn thậm chí có thể nghe được một quân quan nói:

- Đoạn đường này chật quá, bảo phía sau tăng tốc đi, nhanh đi qua lại nói.

- Không qua được đâu. - Loan Bân âm thầm đắc ý nghĩ.

Bởi vì đường chật, vì để cho xe vận lương thuận lợi đi qua, ngoại trừ 500 binh sĩ đoạn hậu, các quan binh áp vận còn lại tất cả đều đi qua trước, và chờ ở chỗ cửa ra. Bọn dân phu cũng không cần giục, trước kéo sau đẩy, đẩy từng chiếc xe vận lương xếp thành một đường chạy ra khỏi cốc Ruột Dê.

- Tròn 100 chiếc đấy...

Đám người Loan Bân không khỏi mở cờ trong bụng, có thể dùng trong một tháng rồi.

Chỗ hắn đang cao hứng vì phát tài, Lý Trân bên kia cũng khẩn cấp đến muốn giết người rồi, vừa thấy hậu quân đi vào sơn cốc liền hô lớn:

- Giết...

Người thứ nhất liền xông ra ngoài. Hộ vệ bên cạnh đều là thuộc hạ cũ của cha hắn, chỉ sợ hắn có việc bất trắc xảy ra nên đuổi theo xuống. Thấy nhiều người đã lao xuống, bọn thổ phỉ còn lại cũng lao xuống theo, công kích bắt đầu như vậy.

- Vội cái chó gì vậy!

Loan Bân ngại hắn động thủ quá sớm, nếu như trễ một lúc, để cho quan quân tiến vào sơn cốc mới xuất kích, khẳng định có thể tạo thành sát thương rất lớn, một lần là có thể làm tan rã ý chí chiến đấu của Minh quân. Tuy nhiên lúc này cũng không rảnh mà đi oán giận, chỉ có thể cũng chỉ huy quân đánh xuống.

Đương nhiên Loan Bân không tự mình xung phong, hắn đứng trên một tảng đá trong núi nhìn tình huống biến hóa trong cốc Ruột Dê, thấy đoạn hậu của Minh quân nhận được sợ hãi đã bị Lý Trân đuổi đi không còn bóng một tên rồi. Tuy nhiên Lý Trân cũng đuổi theo không còn thấy bóng dáng đâu. Loan Bân trong lòng thầm than một tiếng: "Quả nhiên đem lời của ta như gió thoảng bên tai..." Cũng may hắn cũng không trông cậy vào Lý Trân quá, chỉ cần 500 người của mình có thể xông lên, không quản quan quân nhân số là bao nhiêu, đều nhất định sẽ bị tan tác.

Bộ hạ của Loan Bân không chạy lung tung cùng Lý Trân mà là nhằm vào đoàn xe lương, hù cho đám dân phu đẩy xe chạy trối chết về phía trước, vừa lúc chặn lộ tuyến về viện trợ của tiền quân.

- Thành công rồi.

Loan Bân không khỏi thả lòng, căn cứ kinh nghiệm, lập tức tiền quân cũng nên tháo chạy thôi, sau đó đánh cướp thành công, mang theo chiến lợi phẩm về nhà.

- Chờ một chút...

Loan Bân đột nhiên co rụt lại con ngươi, bởi vì hắn thấy được một màn xảy ra ngoài dự liệu -- thấy đám Minh quân không ngờ không có bị tách ra, mà là nhanh nhẹn thối lui đến hai bên sơn đạo, để trống thông đạo cho bọn dân phu đi qua.

- Tình huống gì đây? - Loan Bân sợ đến giật nảy người, trong lòng dâng lên dự cảm bất tường.

※※※

Dự cảm là chính xác, khi bộ hạ của Loan Bân đuổi tới trước mặt Minh quân thì bọn dân phu đã chạy đi hết, đợi chúng chỉ là binh sĩ Minh quân đang nghiêm trận đợi địch.

Đúng vậy, tuyệt đối không hoảng hốt, cũng không phải vội vàng ứng chiến. Bởi vì ánh mắt kiên nghị đó cùng trận thế nghiêm chỉnh đã nói rõ tất cả. Chỉ thấy Minh quân 5 người 1 tổ liệt trận, một binh tốt cầm trong tay thiết tráo ly(cái lọc) thật dài, đứng song song với một thuẫn bài thủ, hình thành đạo phòng tuyến thứ nhất, hai tên trường thương thủ theo phía sau, còn có một tên đoản đao thủ đoạn hậu, nếu như đám sơn phỉ này biết hàng, khẳng định sẽ kinh hô: "Ngũ Hành trận"!

Đúng vậy, chính là Ngũ Hành trận mà Thích Kế Quang cải tiến từ Uyên Ương trận, thích hợp tác chiến tại địa vực hẹp hòi.

Đáng tiếc nếu như có văn hóa thì chúng sẽ không lấy cái chuyện phiêu lưu cao, không gì bảo đảm này làm nghề, chính gọi là điếc không sợ súng. Bọn sơn tặc giơ cao binh khí, la hét xông tới Ngũ Hành trận mà khiến vô số giặc Oa nghe tin đã sợ mất mật!

Sức chiến đấu của bọn sơn tặc còn không bằng giặc Oa, kết quả có thể nghĩ... Bọn họ quơ binh khí, nhưng phát hiện mình đã công không được, lại thủ không xong -- chỉ cần bị "Đại thiết tráo ly" kia móc vào, chỉ khoảnh khắc sẽ để cho trường mâu đâm thủng, sau đó trên người nhiều lỗ thủng, có thể vội vàng đi đầu thai được rồi.

Kết quả không tới một lúc, trên mặt đất đã nằm ngổn ngang...

Cái này giống như đang hừng hực khí thế xông qua một Hoa cô nương, kết quả phát hiện đối phương là một Mẫu Dạ Xoa mặt xanh nanh vàng, bọn sơn tặc lòng chỉ nghĩ chiếm tiện nghi, tí tâm can không chịu nổi loại chênh lệch to lớn thế này, vì vậy chúng quyết định chạy trốn.

Nhưng Minh quân lần thứ hai biến trận, "Thiết tráo ly" cấp tốc tiến lên, vượt qua toàn bộ đồng bạn, đứng trước tiên trong đội ngũ, hai trường thương thủ đi theo sát phía sau hắn, thuẫn bài thủ và đoản đao thủ phân biệt đứng ở bên sườn trường thương thủ, bảo vệ cánh bên của họ. Vì vậy các tướng sĩ dưới sự suất lĩnh của một đám "Thiết tráo ly" mà triển khai truy kích.

Cái này gọi là Tam Tài trận, cũng là thoát khuôn với Uyên Ương trận, áp dụng khi truy kích hoặc là xung phong.

Loan Bân đứng trên tảng đá, trơ mắt nhìn thế cục chỉ nháy mắt đã nghịch chuyển, máu cả người hắn cũng sắp chảy ngược rồi, lập tức trời đất quay cuồng, nếu không phải người bên cạnh đỡ thì đã ngã xuống núi rồi.

Nhưng bi kịch còn lâu mới kết thúc, thật ra chỉ vừa mới bắt đầu, Loan Bân liền thấy được nhóm của Lý Trân vốn nên đuổi theo mất dạng cũng quăng mũ cởi giáp chạy trở lại. Hai nhóm bại binh chạm nhau ở giữa cốc Ruột Dê, trong cốc vốn đã dừng nhiều xe lương, giờ thì đã ngăn cản đối phương không còn đường chạy.

- Tránh ra, tránh ra...

- Tránh, tránh...

Nếu không phải đều nhìn thấy truy binh phía sau đã đến, hai nhóm sơn tặc có thể đã múc nhau rồi.

- Quỳ trên mặt đất giơ tay lên!

Ngay lúc song phương tranh chấp không ngớt thì bao tải trên xe chở lương bay loạn lên, đồng thời từng cái nắp đậy cũng nhô lên, trong xe nhảy ra không ít binh sĩ Minh quân tay cầm tam nhãn hỏa súng, trong sơn cốc nhất thời vang lên tiếng "Không được nhúc nhích!" "Không được nhúc nhích!" ầm trời.

- Xong... Xong hoàn toàn rồi...

Loan Bân chân xụi lơ, quỳ trên mặt đất.

Bọn sơn tặc tại chiến trường mà mình lựa chọn không chỉ bị bao vây mà còn bị bắt trọn, lần này phỏng chừng một tên cũng trốn không thoát.

Nhưng khi hắn thấy phía sau mấy cái bình gốm... Đó là thứ bọn sơn tặc dùng để múc nước, Loan Bân đột nhiên sinh ra một chủ ý.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch