Đây là chỗ cao minh trong chọn người của Thẩm Mặc, kỳ thật lúc trước, Thẩm Minh Thần và Hà Tâm Ẩn xung phong nhận việc, tranh nhau muốn tiếp nhận việc này nhưng đều bị y khéo léo từ chối. Cuối cùng Thẩm Mặc lực bài chúng nghị, trong tòng quân chọn dũng sĩ, chính là vì nắm đúng lòng người... Giao tiếp với người tâm tư nhạy bén, năng ngôn thiện biện, không quản người ta nói cái gì cũng đều lo lắng bị đùa giỡn; nhưng đổi thành là hán tử thô kệch không học thức, lại không khỏi rơi vào lơ là, cho rằng đối phương không lừa được mình. Vô hình trung thì càng dễ tin tưởng lời người khác nói.
Lại Thanh Quy đã bị Hồ Dũng lừa gạt thảm, ở sâu trong nội tâm đã tin, Lý Trân quả thật có thông đồng với quan phủ, hơn nữa còn đang khuyến khích Loan Bân cùng nhau ám toán mình, để mà được cái chức Tuyên úy sứ vứt đi.
Đương nhiên cũng bởi vì Thẩm Mặc thêu dệt lời nói dối này quá khéo, không chỉ giải thích vì sao Lý Trân lại nhận được quan phủ ưu đãi, còn tung ra một cái tên Tuyên úy sứ ti khiến Lại Thanh Quy càng tin hơn. Lý Trân có phản bội mình thì cũng đủ động cơ rồi. Tuyên úy sứ ti là chức quan thổ ty có đẳng cấp cao nhất bản triều. Thành lập Cán Nam Tuyên úy sứ ti liền tương đương với thế lực triều đình rời khỏi địa khu Cán Nam, sửa thành do người Xa tộc tự trị rồi. Mà Tuyên úy sứ là quan thổ ti tối cao sẽ trở thành thủ lĩnh của toàn bộ sơn dân trên vùng thổ địa, sở hữu quyền uy sanh sát tuyệt đối. Vả lại có thể từng đời kế thừa, trở thành thổ hoàng đế danh phù kỳ thực của Cán Nam.
Lại Thanh Quy vất vả tạo phản lẽ nào thật là vì tự do và hạnh phúc của nhân dân Cán Nam ư? Cục
*
, ngoại trừ đám trẻ ranh ngờ ngệch này thì không ai tin hết. Thật ra mục đích chân chính của hắn lại ngược lại, là hy vọng có thể lên làm thổ hoàng đế của Cán Nam, vĩnh viễn làm mưa làm gió đối với các sơn dân, hơn nữa truyền phần cơ nghiệp cho hậu thế.
Cho nên hắn náo loạn vài chục năm, chưa từng bước ra vùng núi một bước, bởi vì hắn căn bản không có hứng thú đối với thế giới bên ngoài. Con mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào vùng sơn thủy hiểm ác của Cán Nam, hắn biết chỉ có vùng khỉ ho cò gáy loại này thì tụi người Hán không có hứng thú tới, mới có khả năng bị triều đình buông tha, vĩnh viễn biến thành tài sản riêng của Lại gia hắn.
Đây là nguyên động lực của Lại Thanh Quy! Chỉ có vài người tâm phúc nhất của hắn mới biết.
Nhưng hiện tại có người muốn đoạt lấy sự độc chiếm của hắn, cũng muốn làm thổ hoàng đế của Cán Nam, vậy có thể nào không khiến hắn nổi lên sát tâm? Trừ ngoại nhất định an nội trước, đối thủ loại này phải diệt trừ đầu tiên!
Thấy đại long đầu muốn chơi thật rồi, mấy trại chủ ở đây lại thấy bồn chồn, bởi vì ở đây mặc dù không có bạn thân của Lý Trân, nhưng lại có bạn thân của Loan Bân. Lá mật thư đó dù chưa nói rõ, nhưng không thể nghi ngờ cũng liên lụy đến hắn, nghĩ đến bình thường Loan Bân thật là tốt, bọn họ có chút không đành lòng nhìn hắn tao ương, liền nhỏ nhẹ nói:
- Đại long đầu bớt giận, nếu như Lý Trân thật có phản tâm, vì sao lại chủ động giao ra người của quan phủ?
- Hừ, người đó thứ nhất đã bị đội tuần tra của ta phát hiện. - Lại Thanh Quy lạnh lùng nói: - Bọn họ biết giấy không gói được lửa, cho nên mới đưa hắn tới chỗ ta. Nhưng nếu thực sự không thẹn với lương tâm, vì sao giấu đi "táo, nhãn" không cho ta biết?
Nói rồi nặng nề hừ một tiếng:
- Còn không phải là chột dạ sao? Giấu đầu hở đuôi!
- Nếu như nói hắn cố tình gia hại đại long đầu. - Một trại chủ dè dặt nói: - Vậy vì sao từ sau tiệc đón gió, hắn vẫn chưa từng tới tổng trại nữa vậy?
- Cái này càng nói rõ hắn chột dạ!
Lại Thanh Quy đã tiên nhập vi chủ, cái gì cũng tự động nghĩ đến chỗ xấu. Hắn cắn răng nói:
- Hắn sợ bị ta nhìn thấu tâm tư, cho nên trốn không dám gặp ta...
Thoáng dừng lại mới nói:
- Phỏng chừng hắn đem hy vọng lấy tính mệnh ta ký thác hết lên người tên còn lại rồi.
Rồi không ngừng cười nhạt:
- Người giúp đỡ tranh thủ được chưa à? Ta thấy ít nhất 8/10 rồi.
Trong khoảng thời gian này Loan Bân cứ mãi chạy qua bên Lý Trân, thời gian ở tại Ngưu Vĩ sơn nhiều hơn tổng trại. Hiện tại tự nhiên cũng bị trở thành chứng cứ phạm tội, hơn nữa là cái loại rất có lực.
※※※
Mặc dù những người này ai cũng không thuyết phục được đại long đầu, nhưng mỗi người một lời vẫn làm cho Lại Thanh Quy tỉnh táo lại, dù sao địa vị của hai người này không phải là dựa vào bám váy đàn bà mà có được, mà là có nguyên vật liệu thật -- Hắc giáp quân, thủ hạ của Lý Trân có chiến lực siêu cường, Loan Bân càng là tâm phúc Lại Thanh Quy không thể rời khỏi... Rất nhiều trại chủ lớn nhỏ bên ngoài lúc trước đều là được Loan Bân thuyết phục nhập bọn, mặc dù gọi hắn một tiếng đại long đầu, nhưng hắn rõ ràng, người ta là đến đây lài vì mặt mũi của Loan Bân.
Lại Thanh Quy chung quy là người từng trải, cuối cùng vẫn khống chế được xung động giết người, quyết định phải nghiệm minh thật giả rồi mới nói. Nhưng hắn đã rất dè chừng và sợ hãi với hai người Lý Trân, Loan Bân, tự nhiên không có khả năng tìm bọn họ chất vấn. Một mặt lệnh mọi người không được tiết lộ phong thanh, một mặt vắt óc suy nghĩ phương pháp nghiệm chứng.
Suy nghĩ một lát, hắn quả nghĩ ra được một kế "có qua mà không có lại là trái lễ nghĩa" (Lai nhi bất vãng phi lễ dã - Khổng Tử). Ngươi có thể phái sứ giả qua đây, vì sao ta không thể phái người qua đó chứ? Đương nhiên, không phải là lấy danh nghĩa của mình, mà là giả mạo sứ giả của Lý Trân đến thành Long Nam hỏi xem kết quả. Tới cùng trong hồ lô bán thuốc gì, thử một lần tự nhiên biết ngay.
Thế là hắn phái ra tâm phúc của mình, giả trang thành tướng lĩnh Hắc giáp quân của Lý Trân, mang theo lễ vật đến Long Nam, rất nhanh bị quan quân bắt lấy. Nhưng sau khi nói rõ ý đồ đến đây họ vẫn bị đưa đến phủ Kinh lược.
- A?
Nghe nói Lý Trân phái người tới rồi, Thẩm Mặc không khỏi cười nói:
- Các ngươi nói xem, tới là Lý Khiển hay là Lý Quỷ?
- Ta thấy tám phần mười là giả.
Thẩm Minh Thần lắc đầu nói:
- Lúc trước ở trong thành, chúng ta dùng hết biện pháp cũng không thể kéo hắn qua được, sao có thể đảo mắt thì đã phái người tới rồi chứ?
Rồi cười nói:
- Trừ phi hắn có bệnh cởi quần đánh rắm(vẽ vời thêm chuyện).
- Ha ha, cứ đùa. - Thẩm Mặc trêu hắn một câu, lại hỏi Dư Dần: - Quân Phòng huynh thấy thế nào?
- Học sinh cũng thấy kỳ lạ. - Dư Dần lời ít ý nhiều: - Nếu thuận lợi như thế thật thì Hồ Dũng khẳng định sẽ trở về theo.
- Ừm.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
- Này, đoán thử xem là cái quái gì đi? - Thẩm Minh Thần cười nói: - Trước tiên thu xếp cho họ đến dịch quán, ta đi thử một lần sẽ biết ngay.
- Vậy làm phiền Câu Chương huynh rồi. - Thẩm Mặc lập tức đáp ứng.
- Không thành vấn đề...
Thẩm Minh Thần nói xong, cảm thấy có gì đó không ổn:
- Sao ta giống như bị tính kế vậy.
Dẫn tới hai người Thẩm Mặc cười ồ lên.
※※※
Thẩm Minh Thần làm việc rất nhanh, đến đêm thì hắn đã trở về:
- Là giả.
- Có căn cứ gì? - Thẩm Mặc mỉm cười hỏi.
- Ta lấy thân phận quản sự của phủ Kinh lược đến dịch quán ân cần thăm hỏi cuộc sống của sứ giả, sau đó thuận tiện nói đến việc nhà của họ. - Thẩm Minh Thần đắc ý cười nói: - Khi ta nói đến phong thổ của Hạ Lịch thì họ liền đối đáp trôi chảy, nhưng nói đến bên Quảng Đông thì họ không trả lời được.
Nói đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười:
- Lý Trân là người Quảng Đông, tâm phúc bên cạnh cũng phải từ bên kia tới cùng hắn, không biết gì về Hạ Lịch còn có lý, nhưng nếu không biết gì về gia hương của mình thì không thích hợp rồi.