Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng thân là tướng lĩnh điển hình đạo đức cao vời, Du Đại Du chấp nhận ở lại Cống Nam tiểu phủ. Còn Thẩm Mặc cũng đã tới thời hạn quay về, dù sao y không phải là tổng đốc Cống Nam, Tam Sao đã định, phương hướng tương lai đã có, không thể ở lại nữa.
Sau khi an bài chính vụ thỏa đáng, y lặng lẽ lên đường rời đi giống như lúc tới, không có tiễn đưa long trọng, nhưng để lại tài phú quý báu... Mặc dù thời gian ở lại Cống Việt không lâu, nhưng dùng phương thức gần như hoàn mỹ mau chóng bình loạn, khiến hai tộc Hán Hào tìm được con đường chung sống hòa bình.
Từ sau đó trở đi, gần trăm năm sau người dân Cống Nam hoàn toàn thoát khỏi tình trạng cơm ăn không đủ no, áo không đủ mặc. Sau khi trở nên no ấm, bọ họ không quyên ai mang lại mọi thứ cho minh, chỉ riêng huyện Long Nam đã có mười mấy tòa miều thở của y, hương hỏa không ngớt...
Đương nhiên đó đều là chuyện sau này, hiện giờ Thẩm Mặc đang cùng hộ vệ trở về Hàng Châu.
Năm nay thật kỳ quái từ lúc vào mùa Đông, phương bắc liên tục khô hạn, chẳng có lấy chút mưa tuyết nào. Ngược lại phương nam mưa tuyết đan cài, gió lạnh căm căm. Núi non, sông suối, ruộng đồng biến thành đồng tuyết phau phau.
- Đại Minh hình như nam bắc đảo lộn rồi.
Thẩm Minh Thần cảm khái nói:
- Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Thẩm Mặc gật đầu, tuy không mê tín, nhưng Thẩm Mặc dự đoán được năm Gia Tĩnh thứ 44 là năm cực kỳ khó khăn. Càng đáng sợ hơn nữa con người đã trơ lỳ với chuyện này, vì sau trận động đất kinh hoàng kia, đã liên tiếp bảy tám năm thiên tai không dứt rồi.
Mấy chục người nhóm Thẩm Mặc tiến lên trong trời tuyết âm u, đột nhiên hôm đó trời hửng sáng, nhưng càng làm màu trắng thêm nổi bật, chăng mang lại chút ấm áp nào. Dẫu sao tuyết ngừng rơi cũng tốt rồi.
Thẩm Mặc tâm tình thư thái hơm, nhìn thành trấn phía tây hỏi:
- Đó là nơi nào thế.
Liền có giọng nói trầm vang:
- Đại nhân, chúng ta tới phủ Viên Châu, đây tám phần là huyện Phân Nghi.
Đáp lời là Hồ Dũng, hắn thay Tam Xích làm đội trưởng thị vệ mới, vệ đội của Thẩm Mặc cơ bản thay máu, những thị vệ cũng đều được Thẩm Mặc đưa tới quân của Thích Kế Quang, hi vọng bọn họ có tiền đồ, không uổng một thời chủ tớ.
- Phân Nghi à? Cái tên thật quen.
Thẩm Mặc khẽ nói.
- Đúng thế, địa danh này trong thời gian dài chỉ thuộc về một người.
Thẩm Minh Thần:
- Dù hiện giờ cũng không thoát được dấu ấn của ông ta.
- Không biết hiện giờ ông ta ra sao rồi?
Thẩm Mặc hơi thất thần nói.
- Ai biết được?
Thẩm Minh Thần lắc đầu:
- Có thể là chết, cũng có thể đang ngậm kẹo chơi với cháu..
- Còn cháu mà chơi sao?
Dư Dần thở dài, Nghiêm Thế Phiên chết hai đứa cháu đi đầy, bên cạnh lão ta không còn còn cháu nữa.
- Chưa chắc...
Thẩm Minh Thần nói:
- Nghiêm Tung mặt dù không tối với thiên hạ, nhưng với quê cũ vẫn có ân huệ, không tới mức tuổi già thê lương.
- Chưa chắc.
Dư Dần không tán đồng.
Thẩm Mặc bật cười:
- Ở đây đoán mò, vì sao không tới xem sao?
Dư Dần mặt biến sắc:
- Với thân phận của đại nhân, e rằng không ổn.
- Có gì không ổn?
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Bất kể thế nào ông ấy từng là thủ phụ Đại Minh, ai nói gì được ta?
Hai người kia thầm nghĩ:" Ai ở đây chắc là thủ phụ đương nhiệm." Bọn họ biết Thẩm Mặc lòng uất ức, nhưng dùng cách này báo thù Từ Giai có hơi trẻ con.
- Chẳng lẽ trong lòng các ngươi, ta ấu trĩ vậy sao? Ta tới thăm ông ta chỉ là bái phỏng mang tính lễ tiết, nhưng nếu không đi, không chỉ thất lễ... Còn khiến người ta cho rằng, ta chỉ theo đuôi kẻ nào đó.
Hai người mỉm cười, xem ra bình định Cống Nam tăng thêm không ít tự tin cho đại nhân.
Nói đi là đi, đoàn người rời đường chính, tới huyện Phân Nghi. Huyện thành cực lớn, tường thành cao, đường xá rộng lớn, quán xá hai bên đường chỉnh tề ngay ngắn, chẳng thua kém bất kỳ phủ thành nào.
Chỉ là lúc này trởi lạnh, người dân không muốn ra đường, chỉ có lác đáng bóng người uể oải quét tuyết, làm huyện thành rộng lớn vắng vẻ có chút cô tịch.
Hồ Dũng hỏi đường, rồi dẫn đội tới dịch quan, nơi đó khí phái, trang trí cầu kỳ, đồ dùng sang trọng, ngang bậc với dịch quán Hàng Châu...
Đoàn người Thẩm Mặc được an bài trong một tiểu viện, bọn họ bôn ba nhiều ngày trong tuyết, mãi mới được nghỉ ngơi, mọi người lấy củi đun nước, thắp lò than, bận rộn vui vẻ.
Gần trưa, dịch thừa dẫn người mang cơm tới, có cá có thịt, nhưng dịch thừa có chút bất an, sợ chưa đủ, nếu đại nhân kia cảm thấy bị xem thưởng, hắn khó tránh khỏi trận đòn nát đít.
Nhưng vị đại nhân đó rất dễ hầu hạ, nụ cười ấm áp:
- Thế này là tốt lắm rồi, mấy ngày chỉ toàn lương khô, chờ mãi mới được bữa cơm nóng.
Dịch thừa thở phào nhẹ nhõm:
- Đợi lát nữa tiểu nhân lên trợ xem có gì, tối làm bữa thật ngon cho đại nhân.
- Không cần, ta chẳng có yêu cầu mấy về thức ăn.
Thẩm Mặc hỏi:
- Từ nơi này tới tướng phủ đi thế nào?
- Tướng phủ gì ạ?
Săc mặt dịch thừa có chút phức tạp.
- Chẳng lẽ trừ phủ Nghiêm các lão còn tướng phủ nào khác.
- Không phải.
Dịch thừa nói nhỏ:
- Có điều hiện giờ Phân Nghi đã không còn tướng phủ, cũng chẳng có Nghiêm phủ nữa.
- Hả? Chẳng lẽ Nghiêm các lão đã qua đời?
Thẩm Mặc cả kinh.
- Không, vẫn còn.
Dịch Thừa không quên thân phận của Thẩm Mặc, chỉ sợ họa từ miệng ra, than:
- Nhưng quan phủ đã niêm phong chỗ ở của ông ấy, ông ấy đành xuống nông thôn ở thôi.
- Ở đâu.
- Thôn Giới Kiều.
~~~~~~~~~~~~~~~
Thôn Giới Kiều cách thành nam 20 dặm, rời thành, dọc theo con đường rộng uốn lượn không lâu, liền nhìn thấy cây cầu đá xá cao năm trượng dài tầm ba mươi trượng, có phiến đá lớn viết "Cầu Vạn Niên."
Thẩm Mặc đương nhiên nhận ra thủ bút của Nghiêm các lão, nhưng phần đề tên đằng sau bị dùng sơn bôi xóa, trong lòng dâng lên cảm giác không lành.
Qua cầu là tới thôn "Thanh Bình", Hồ Dũng cầm bái thiếp vào thôn hỏi thăm trước, Thẩm Mặc thong thả đi dạo trong thôn.
Đây là thôn Giang Tây điển hình, ngõ ngách trong thôn quanh co nhiều ngã rẽ, cứ như mê cung... Thẩm Mặc đi qua mấy nhà, đều thấy cửa đóng chặt, dường như không có ai ở, nhưng rõ ràng cảm nhận được có người đang ở trong nhìn trộm ra ngoài.
Thẩm Mặc tiếp tục đi về phía trước, liền thấy từng tòa nhà lớn dán chi chít giấy niêm phong, mặc dù không thấy bên trong, nhưng cứ nhìn sư tử đá bị đập vỡ trước cửa, tấm biển lớn rơi dưới đất, vẫn nhận ra phú quý ngày xưa và khó khăn ngày nay của chủ nhân.
Rực rỡ huy hoàng ngày nào đã mất đi, thành giấc mộng xa vời, chẳng trách không khí trong thôn này lại khẩn trương quỷ dị như thế.
Nghe tiếng bước chân gấp gáp, Thẩm Mặc ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hồ Dũng sắc mặt không tốt lắm, hỏi:
- Không được tiếp đón à?
Hồ Dũng gật đầu:
- Vâng, trong nhà rõ ràng có người, nhưng không nhà nào chịu mở cửa.
Thẩm Mặc thở dài:
- Thôi vậy, người ta có lý do không tiếp khách.
Hồ Dũng do dự nói:
- Thuộc hạ thấy một ông già coi mộ ở cuối thôn, tới đó hỏi vậy.
Thẩm Mặc nghĩ " không thể đi uổng công được." Liền nói:
- Ta tự đi.
Vì thế liền đi qua thôn trang, tới vùng đất rộng với ngôi mộ ngay ngắn, bên nghĩa trang có căn nhà gỗ, hiển nhiên là chỗ ở của ông già kia.
Bọn họ đi theo con đường nhỏ tới bên căn nhà, nhìn qua cửa khép hờ, bên trong đơn sơ bẩn thỉu, chăn gối bát đũa vứt bừa bộn, chẳng có chỗ đặt chân, còn có bồn than bốc khói nghi ngút, làm người ta lo nó có thể đốt cháy cái nhà bất kỳ lúc nào.
Ánh mắt Thẩm Mặc bị một cái rương sách bên giường thu hút, cái rương đó làm bằng gỗ đàn, chế tác tỉ mỉ, không phù hợp với chỗ này.
Hồ Dũng nhận ra, liền mở rương, lấy đồ ra cho đại nhân xem.
Thẩm Mặc thuận tay lật xem, trừ sách cổ quý giá đời Tống, còn có bộ Kiềm Sơn Đường Tập, rút một quyển ra xem, không ngờ là nguyên bản chép tay chứ không phải bản in, ở trang phi lộ thấy bút tích quen thuộc " Bình sinh báo quốc duy trung xích, thân bại tòng nhân thuyết thị phi."