Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1126: Tịch Dương (4)

Chương 1126: Tịch Dương (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc nghĩ một lúc, gật mạnh đầu:

- Chẳng lẽ còn có ai nhận ra ta được hay sao?

Vì thế mọi người quyết định tới chỗ phong nguyệt đó chỉ để ăn một bữa cơm tất niên, trưa ăn qua loa ở khách sạn, chợp mắt một, đến tối, ba vị mặc áo mơi tinh, tới phòng nhau tụ hội.

Thẩm Minh Thần không phải nói, nhìn cái biết ngay con cháu phú quý. Thẩm Mặc và Dư Dân thích mặc chất phác một chút hôm nay cũng thay áo gầm mới cất kín dưới đáy rương, làm Thẩm Minh Thần vỗ tay khen ngợi luôn mồm.

Hồ Dũng hào hứng tới, cười toe toét nói:

- Tiểu nhân tỉnh an công tử, chỗ đã đặt rồi, là "Tê Ngôn lâu" lớn nhất trong huyện, biết công tử thích thanh tĩnh, tiểu nhân đã bao hết tây các, nơi đó cảnh đẹp, còn tiện ngắm tuyết.

Không linh hoạt không làm nổi đội trưởng thị vệ, trước kia Thẩm Mặc thích đưa Tam Xích đi theo mà không phải là Thiết Trụ, e cũng vì nguyên nhân này.

Lúc này đã có tiếng pháo lác đác, còn có pháo hoa nổ bùng giữa không trung rất đẹp. Nhà nhà hộ hộ tỏa mùi thơm cơm tất niên, làm những ai còn đi trên phố như mất hồn.

Thẩm Mặc mấy ngày trước đã mắt bệnh tương tư rồi, không biết Nhược Hạm đã nguôi giận chưa, không biết Bình Thường có học cái xấu của hai ca ca không, không biết tiểu nữ nhi sức khỏe còn yếu ớt như trước không?

Đúng thế, trong thời gian ở Cống Nam, y nhận được tin, Nhược Hạm sinh nữ nhi. Làm Thẩm Mặc luôn hi vọng có nữ nhi nóng lòng vô cùng, mặc dù chiến sự bận rộn, nhưng y không ngừng viết thư hỏi thăm tình hình, kết quả cô bé này cơ thể yếu ớt lắm bệnh, làm Thẩm Mặc lo lắng không thôi...

Nếu như cô bé có mệnh hệ gì, cả đời y có yên, quan hệ với Nhược Hạm có thể mãi mãi không trở lại như cũ được nữa.

Cho nên tới "Tê Ngô lâu", ngồi trong tây các hoa lệ, nhưng Thẩm Mặc mặt rất trầm, hai người kia thấy thế dặn các cô nương tiếp rượu hát những khúc ca vui tươi.

Hồ Dũng sớm dặn các cô nương rồi, tất nhiên là nghe lời, vả lại năm mới ai muốn hát khúc ai oán làm gì?

Dẫu vậy Thẩm Mặc vẫn không vui lên nổi, còn thấy đáng lẽ hát "lương thần mỹ cảnh" thì hợp hơn.

Dư Dần và Thẩm Minh Thần nhìn nhau cười khổ, không biết khuyên giải ra sao. Lúc này dưới lầu còn có người nói chuyện, tựa hồ còn rất nhiều, Thẩm Minh Thần ra hiệu ngừng đàn, liền nghe thấy phía dưới Hồ Dũng nói lớn:

- Xin lỗi, lầu trên đã bị bao hết rồi, mời các vị đi nơi khác.

Thị vệ thích náo nhiệt nên ăn uống ở tiền viện, chỉ có Hồ Dũng và vài người trực, không biết ai xông vào?

- Chuyện gì thế?

Một giọng nói quen tai vang lên:

- Không phải ta bao tây các một tháng sao?

Kẻ đó thấy dáng vẻ đám Hồ Dũng, biết ngồi bên trên là đại nhân vật, đành trút giận lên lão bản thanh lâu.

Lão bản kia cư bồi:

- Không ngờ đại gia giao thừa còn qua đây, tiểu nhân liền tự ý... Tiền nửa tháng sau, tiểu nhân xin trả, coi như xin lỗi.

- Ngươi nhìn ta có thiếu tiền không?

Người kia đùng đùng nổi giận:

- Muộn thế này rồi, ngươi bảo ta đi đâu tìm chỗ? Thất lễ với khách quý của ta, ngươi có đền được không?

Lúc này có một văn sĩ đi xuống, nói:

- Chúa công nhà ta nói, năm mới phải náo nhiệt, nếu các vị không chê, xin mời lên đây; nếu không muốn bị quấy rầy, chúng ta tách ra vui riêng của người đó là được.

Lời này lịch sự thỏa đáng, làm các bên hết giận, người kia bàn bạc với bằng hữu, rồi đi lên trên. Nhưng khi đến lầu hai, thấy vị quý nhân ngồi đó, tên gia hỏa thường ngày được coi là không sợ trời không sợ đất rụt cổ lại, muốn trở xuống.

Thẩm Mặc không lên tiếng, cứ mang nụ cười hài hước nhìn hắn, người đó sao có thể học rùa được, làm ra vẻ vui mừng:

- Ái chà, tiểu nhân bảo sao dọc đường thấy chim khách, thì ra được gặp ngài ở đây.

Kẻ đó là Đơn Dương đại hiệp Thiệu Phương, hắn thấy Thẩm Mặc mặc thường phục, lại ở thanh lâu, không dám nói ra thân phận của y.

Thẩm Mặc mỉm cười:

- Quả nhiên là gỗ mục không thể khắc, còn không mau xéo lên đây.

Thấy giọng nói của Thẩm Mặc mang vẻ thân thiết, Thiệu Phương mừng rỡ gọi bằng hữu:

- Mau lên đây, chỗ này không có người ngoài.

Lúc nào cũng làm ra vẻ rất quen thuộc, là kỹ năng không thể thiếu khi xông pha giang hồ.

Năm người còn lại tuổi đều không nhỏ, Thẩm Mặc ngửi ra mùi thế gia công tử, tức là tu dưỡng và phẩm đức tốt, nhưng bản chất kiêu căng ngạo mạn, thường làm người ta không ưa.

Nhưng lúc này đám đỏ che dấu rất tốt, lần lượt chắp tay với Thẩm Mặc:

- Làm phiền rồi.

Thiệu Phương giới thiệu rất hàm hồ, chỉ nói là Thẩm công tử ở Bắc Kinh, năm người kia chỉ nói là bằng hữu làm ăn.

- Gặp nhau là có duyên, huống chi gặp nhau vào lúc này?

Thẩm Mặc tươi cười:

- Các vị họ gì?

Năm người lần lượt mang họ Ngô, Chu, Tạ, Phùng, Triệu.

Lúc này bàn tiệc bên Thiệu Hưng đang được bày biện, thấy có người mang hơn mười vò Nữ Nhi hồng lên, Thẩm Mặc nói:

- Tửu lượng khiếp thật.

- Hôm nay là đêm giao thừa, không uống thống khoái chẳng phải uống phí sao?

Thiệu Phương rót rượu cho Thẩm Mặc:

- Công tử nếu không thích cứ thong thả dùng, chúng tôi uống cả đêm, sợ rằng còn gọi mười vò nữa.

Thẩm Mặc vốn tâm tình u uất, bị hắn xen vào, lòng thoải mái hơn không ít, liền ngửa cổ uống cạn:

- Tân xuân vui vẻ, ta uống trước để mừng.

Mọi người thấy y uống thống khoái, vỗ tay reo hò, chùng chúc rượu Thẩm Mặc, sau đó là chủ nhân mời khách, đáng lẽ ra như vậy coi như là vào guồng rồi. Nhưng hai bên không quen lấy đâu ra ngôn ngữ chung.

Nhưng Thiệu Phương ở đây, không khí không thể tẻ ngắt được, vỗ mông kỹ nữ bên cạnh:

- Uống xuông cũng buồn, mỹ nhân chỗ nàng có ống xăm không?

Kỹ nữ kia giả ngây thơ:

- Đại gia muốn xin xăm phải vào miếu chữ.

Thiệu Phương bẹo má nàng:

- Dám trêu Thiệu đại gia à? Ta nói ống xăm không phải loại ở trong miếu.

Liền có cô nương xinh xắn mang ống xăm tới.

Bên trong ống là thẻ xăm lệnh đề tên, người bốc phải uống theo ý tứ khắc trên đó, Thiệu Phương đưa cho Thẩm Mặc, y liền rút một cái, xem xong lật úp xuống bàn.

Thiệu Phương vội hỏi:

- Xăm gì vậy ạ?

Thẩm Mặc lắc đầu không đáp, gắp một miếng cá cho vào miệng, Thẩm Minh Thần hỏi:

- Chẳng lẽ muốn đoán đố?

Thẩm Mặc chỉ cười.

Mấy người đi theo đều nói:

- Cho dù là đoán đó cũng phải nói gì chứ.

Thẩm Mặc không nói, chỉ gắp thức ăn cho vào miệng. Mọi người lắc đầu chịu thua:

- Đoán không ra.

Chỉ có Dư Dần là im lặng, Thẩm Mặc nhìn hắn đầy hứng thú.

Hai người đó mở mặt nhìn nhau cười, Thẩm Minh Thần lên tiếng:

- Không chịu nổi, phạt rượu cũng được.

Nói xong lật xăm lên, đưa cho Thiệu Phương:

- Kẻ khuyết đức nào viết ra thế?

Trên săm viết: "Tử nói: Quân tử kiệm lời, ai nói uống ba chén, không nói không uống."

Mọi người truyền nhau xem, cười mắng thống khoái uống ba chén. Thẩm Minh Thần hỏi Dư Dần:

- Lúc nãy công tử rút thăm, huynh nhìn trộm phải không?

- Mắt ta nhìn xuyên thấu được à?

Dư Dần ngồi cách Thẩm Mặc mấy người:

- Công tử xem xong không nói, còn đem úp trên bàn, hiển nhiên là liên quan việc trừng phạt kẻ nói chuyện. Tuy không đoán ra chữ, nhưng không nói thế nào cũng không phải sai.

Mọi người mắng hắn giảo hoạt, tiếp đó mọi người luân phiên rút thăm uống rượu.

Phải thừa nhận rượu là thứ kéo gần khoảng cách, nếu ngươi cho rằng tác dụng nó không lớn, thì vì ngươi uống chưa đủ thôi.

Mọi người bắt đầu ngà ngà, xưng huynh gọi đệ trêu chọc lẫn nhau. Dư Dần tỉnh táo nói:

- Đổi trò thôi, nếu không mọi người phải khiêng ra khỏi đây mất.

Mọi người đều thấy uống thế này hơi gấp, nên đều vui vẻ đồng ý, mọi người quyết định lấy ống xăm khác.

Tới Thiệu Phương rút xăm, hắn lấy ra xem, yêu cầu hai chữ đồng âm, nghĩ một lúc rồi cười nói:

- Có thủy đọc là thanh, không thủy cũng đọc là thanh, bỏ thủy thêm vào tâm là tinh.

Thẩm Minh Thần cười:

- Say rồi hả? Thanh thêm tâm là "thỉnh" chứ?

Thiệu Phương nói tiếp ngay:

- Đúng thế, câu tục ngữ của tai hạ là "có tâm tới cầu tình, chỉ sợ không cho...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch