Thấy trong phòng không khí u ám, Thẩm Mặc khiển trách:
- Phấn chấn lên, không có cách không biết nghĩ sao? Về suy nghĩ đi, nói không chừng nghĩ ra thì sao??
Mọi người đành cáo lui.
Tôn Đĩnh và Đào Đại Lâm mặc dù cảm thấy Thẩm Mặc đã có kế, nhưng hai người bọn họ đang quan chính, không có quyền phát biểu, chỉ dùng ánh mắt trao đổi, rồi theo đám người kia đi ra ngoài.
Một ngày sau đội thuyền hùng hậu tới cổ thành Cù Châu, văn võ sĩ thân trong thành sớm đã chờ ở trên bến tàu, sau nghi thức hoan nghênh long trọng, Thẩm Mặc liền vào ở nha môn tri phủ.
Mấy ngày sau kinh lược đại nhân tỏ ra hết sức uể oải, đầu tiên nói đường xe mệt mỏi nghỉ ba ngày, sau đó trịnh trọng đi bái tế Khổng miếu, lại hững trí du lãm mấy địa danh nổi tiếng như Lạn Kha Sơn, Cù Thạch lâm, Cửu Long hồ, cùng các thân sĩ đương địa, chơi thật vui vẻ.
Thời gian du ngoạn trôi qua như bay, chớp mắt đã nửa tháng, nếu thường ngày quan viên Chiết Giang chẳng thấy gì, đại nhân thích chơi thì bồi tiếp, ăn uống miễn phí, còn ngắm cảnh dạo chơi, ai chả thích? Nhưng ngoại sát vào tháng tư, giờ là tháng hai rồi, thời gian có đợi ai đâu.
Sau khi trao đổi riêng với nhau, bọn họ quyết định nhắc nhở đại nhân một chút, vì thế hôm sau dạo chơi về, Vương Bản Cố nói:
- Chúng ta nghỉ rồi, chơi rồi, có phải nên bàn chính sự hay không?
- Chính sự gì?
Thẩm Mặc vặn mình.
- Không phải đại nhân triệu tập chúng hạ quan tới để giải quyết chuyện Cù Châu sao? Chẳng lẽ ngài quên rồi.
- Đương nhiên không quên.
Thẩm Mặc chẳng hề xấu hồ nói:
- Ta bảo các vị nghĩ cách mà, nghĩ ra chưa? Nghĩ ra chúng ta làm luôn.
Vương Bản Cố tức tối định đốp chát lại nhưng cố nhịn:
- Hạ quan vô dụng, nếu có chủ ý đã chẳng để Cù Châu loạn một năm.
- Chưa nghĩ ra thì nghĩ tiếp.
Thẩm Mặc chẳng thèm để ý tới bộ mặt tím tái của hắn, nói rất vô trách nhiệm:
- Phải tin tưởng vào bản thân chứ.
Rồi đi tắm rửa chơi bời.
Vương Bản Cố đành quay về, cùng đám quan viên kia ngày đêm thương lượng, vắt hết óc mà chẳng có cách gì. Đang lúc bế tắc thì có người tự xưng là "Thiệu đại hiệp" xin gặp, nói có thể giúp quan phủ giải quyết khốn cảnh.
Vương Bản Cố không muốn gặp đại hiệp giang hồ gì gì đó, nhưng Tương Nghị khuyên:
- Vị đại hiệp này không phải nhân vật tầm thường, rất nhiều chuyện quan phủ không làm được hắn đều hoàn thành.
- Một tên lừa gạt mà thôi.
Vương Bản Cố không tin:
- Nếu hắn có bản lĩnh thật còn cần quan phủ làm gì?
- Ngài còn nhớ binh biến Nam Kinh không?
- Đương nhiên.
Vương Bản Cố nhớ ra một chuyện thốt lên:
- Tin đồn hắn mang một thuyền bạc tới giúp kinh lược đại nhân giải nguy, ta luôn cho rằng đồn đại vô lý, chẳng lẽ là thật à?
Tương Nghị gật đầu:
- Mọi người đều nói, bạc tới từ Cù Châu.
- Như vậy tám phần là có liên quan tới bọn đào trộm bạc rồi.
Vương Bản Cố vỗ bàn:
- Ngươi đâu, bắt lấy hắn.
- Đại nhân bình tĩnh.
Tương Nghĩ vội ngăn lại:
- Hắn dám một mình tới đây tức có chỗ dựa, huống chi chúng ta tới dẹp loạn, bắt hắn ích gì?
Vương Bản Cố lầm lì hồi lâu mới gật đầu, một lúc sau Thiệu Phương mặc đạo bào phong lưu tiêu sái đi vào.
Thấy các vị đại nhân hắn chỉ chắp tai chào, chẳng hề quỳ xuống, cứ nghênh ngang đứng đó, dáng vẻ cao nhân ngoài sự đời.
Vương Bản Cố tính cách cứng nhắc, ghét loại người như thế, nhưng tình thế ép buộc đành chắp tay nói:
- Rất vui được gặp Thiệu đại hiệp.
- Không dám, không dám.
Thiệu Phương cười mỉm:
- Gặp được trung thừa đại nhân thanh liêm vang danh thiên hạ, là may mắn của thảo dân.
Sắc mặc Vương Bản Cố khá hơn nhiều, nhưng không muốn dông dài với hắn:
- Đại hiệp nói có thể giúp được ta, định giúp thế nào?
- Đại nhân muốn giúp thế nào?
Thiệu Phương ném vấn đề lại.
- A, khẩu khí không nhỏ.
Vương Bản Cố cười nhạt:
- Ta muốn những công nhân mỏ kia ngoan ngoãn về mỏ làm việc cho Đại Minh, từ nay không đối đầu với triều đình nữa. Hừ, làm nổi không?
- Được.
Thiệu Phương mạnh miệng nói:
- Thảo dân có thể đi đám phán giúp, nhưng các vị phải cho một danh phận.
"Làm bộ." Vương Bản Cố dù khinh bỉ, nhưng vẫn viết thư ủy nhiệm cho Thiệu Phương làm chiêu an sứ, hiệp trợ xử lý chuyện liên quan tới mỏ bạc, rồi ký tên đưa cho hắn:
- Xong chưa?
- Đại nhân chữ đẹp quá.
Thiệu Phương gãi đầu:
- Có điều những người kia chỉ nhận con dấu đỏ.
Vương Bản Cố lấy lại đóng quan ấn lên, Thiệu Phương định nhận lấy thì hắn rụt tay về hỏi:
- Làm sao ta tin ngươi được.
- Đại nhân còn có cách khác sao?
Thiệu Phương cười thản nhiên, nắm lấy một góc tờ giấy.
- Ngôn cuồng.
Vương Bản Cố tức giận.
- Bản sắc mà thôi.
Thiệu Phương khóe miệng nhếch lên:
- Đại nhân không buông tay thì thảo dân buông tay.
Ý là để xem ngươi giải quyết hậu quả ra sao?
Vương Bản Cố hừ một tiếng, rốt cuộc vẫn buông tay.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiệu Phương đi liền mấy ngày, Vương Bản Cố đang cho rằng mình bị lừa thì hắn quay về mang theo kết quả đàm phán, đối phương đồng ý khôi phục nguyên trạng, nhưng không cho người của quan phủ bước vào khu mỏ, hàng năm bọn họ nộp bạc lên đúng theo số lượng yêu cầu triều đình.
Vương Bản Cố tức giận, định lôi Thiệu Phương ra chém đầu, Tương Nghị vội khuyên:
- Giết hắn là hỏng hết, chúng ta phải trả lời đại nhân ra sao?
- Ai biết hắn có lừa chúng ta hay không?
- Hỏi hay lắm.
Dù bị kiếm chỉ vào người, Thiệu Phương chẳng hề hoảng loạn:
- Để biểu thị thành ý, bọn họ sẵn sàng nộp quan ngân năm ngoài thiếu lên.
- Ở đâu?
Tới tận 100 vạn lượng, Vương Bản Cố không đổi thái độ không được.
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.
Thiệu Phương thần bí nói:
- Cậy gạch dưới đất lên, bọn họ nói ở ngay chỗ này.
Vương Bản Cố nhìn hắn rất lâu mới vung tay lên:
- Cậy.
Liền có hai tên thân binh mang đao nạy gạch lên, một tấm ván gỗ lộ ra... Vương Bản Cố thấy sống lưng lạnh toát, sau khi mấy viên gạch nạy lên, xuất hiện một cái rương, giọng hắn lạc đi:
- Mở ra.
Hai tên thân binh cầm đao chém lại khóa, nhưng uổng công.
- Tiết kiệm sức đi.
Thiệu Phương lấy chìa khóa ra:
- Bọn họ đưa cho ta cái này.
Một tên thân binh nửa tin nửa ngờ nhận lấy, cạch một tiếng, khóa bật mở, quả nhiên bân trong là một rương bạc chỉnh tề sáng lóa mắt.
Đám Vương Bản Cố nhìn mà sởn hết gai ốc, có thể thần không biết quỷ không hay đem số bạc này vào giấu trong phủ nha, đám người đó thật quá khủng bố.
Đó là thế lực lớn nhường nào không ai rõ, nhưng e rằng lấy đầu bọn họ dễ như trở bàn tay. Vương Bản Cố hiện giờ phải thừa nhận tên nhân sĩ giang hồ cùng thế lực sau lưng hắn có thực lực nói chuyện bình đẳng với mình rồi.
- Ở đây chỉ là một nửa.
Thiệu Phương cười tiêu sái:
- Một nửa còn lại đợi thảo dân về sẽ dâng lên... À phải, nếu như muốn tìm thảo dân, chỉ cần tùy tiện tới một thanh lâu hỏi là biết.
Nói xong chắp tay ung dung rời đi.
Vương Bản Cố đem tình hình bẩm báo cho Thẩm Mặc, kinh lược đại nhân tựa hồ hứng thú với Thiệu Phương lớn hơn số bạc.
- Chuyện tới nước này, nên làm sao, xin đại nhân ra quyết định.
Vương đại nhân gần đây áp lực cực lớn, nhìn Thẩm Mặc lười nhác nằm trên ghế dài, lửa giận lại bốc lên, cố nhịn hỏi.
Thẩm Mặc lấy một quả nho cho vào mồm, mặt đầy hưởng thụ, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Ông thấy sao?
- Hạ quan không có chủ ý nên mới tới hỏi đại nhân.
- Ta không thể quyết định thay cho ông được, nhưng bất kể ông quyết định ra sao ta đều ủng hộ
Thẩm Mặt nhổ hạt ra:
- Ngon lắm đấy, thử chút không?
- Không cần.
Vương Bản Cố sắp mất kiểm soát rồi.
Đuổi Vương đại nhân gần phát cuồng đi, Thẩm Minh Thần đi vào, Thẩm Mặc không còn vẻ lười nhác vừa rồi, hỏi:
- Đàm phán ra sao?
Cùng lúc Thiệu Phương đàm phán với Vương Bản Cố, Thẩm Minh Thần cũng ngầm giao thiệp với Cửu đại gia, đây mới là cuộc đàm phán thực sự quyết định bình an của Cù Châu, thậm chí vận mệnh của Chiết Giang.