Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1148: Chẳng Được An Nhàn (3)

Chương 1148: Chẳng Được An Nhàn (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Hoàng Cẩm vội tới xem, thấy quả đào lớn hồng hào còn cả lá, vội hỏi mấy tiểu thái giám:

- Các ngươi ai đặt vào?

Tiểu thái giám quỳ rạp xuống, vội phân bua:

- Bọn hài nhi khiêng kiệu cho hoàng thượng đều trải qua soát người, sao giấu được thứ lớn như thế.

Hoàng Cẩm hỏi đám cung nữ, nhưng ai cũng bảo không biết, dù có biết cũng không nói. Lần trước có một tiểu thái giám vì phá hỏng mánh mung của đám đạo sĩ, chẳng những không khiến hoàng đế tình ngộ còn bị đánh chết tươi, giáo huấn sờ sờ trước mắt, ai dám lắm lời.

- Bần đạo thấy không phải bọn chúng.

Lúc này Vương Kim nói:

- Giờ sắp nhập đông rồi, bọn chúng kiếm đâu ra đào?

Gia Tĩnh đế tán đồng:

- Ta thấy quả đào này tràn ngập linh khí, rõ ràng không phải đồ thường.... Chẳng lẽ từ trời ban xuống?

- Đúng thế.

Vương Kim phụ họa ngay:

- Nhất định là trên trời ban xuống.

Đào Thế Ân cũng tán đồng:

- Đúng là trời cao ban cho rồi.... Đây nhất định là điềm lành, xem ra ngày hoàng thượng đắc đạo đã sắp tới rồi.

Gia Tĩnh đế kích động:

- Nói như thế mấy chục năm thanh tu của trẫm sắp thành rồi sao?

- Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng.

Đám đạo sĩ thái giám vội quỳ xuống tung hô.

~~~~~~~~~~~~

Trái ngược hoàn toàn, trong Vô Dật điện không khí lại như mây đen bao phủ. Từ các lão và Trương Cư Chính ngồi đối diện với nhau, mặt đầy lo lắng.

- Phán quyết đã có rồi sao?

Từ Giai hỏi.

Trương Cư Chính mấy năm qua trở nên trầm ổn hơn rất nhiều:

- Ý kiến hình bộ là lưu đầy, nhưng Đại lý tự muốn chém lập tức, chia rẽ rất lớn.

Từ Giai tức giận:

- Đại lý tự có thể ngồi ngang hàng với hình bộ từ bao giờ thế?

Tuy Đại lý tự phụ trách xử án quan viên, nhưng từ lập quốc đến giờ, quyền bính chuyển sang hình bộ, đa phần cho hình bộ quyết định cuối cùng.

- Chuyện đã thế, Hoàng bộ đường cũng không làm sao được.

Hoàng Quang Thăng là người phối hợp với Từ Giai giết Nghiêm Thế Phiền, là tâm phúc của ông ta.

Từ Giai khép hờ mắt lại:

- Chẳng qua là đám Cao Củng ở ngoài đổ dầu vào lửa thôi.

Trương Cư Chính không muốn nói nhiều tới Cao Củng:

- Giờ nên nghĩ cách cứu Lưu đại nhân ra sao, không thể để ông ấy mất mạng được.

- Lão phu kỳ thực định ngậm bồ hòn làm ngọt, để Nhân Phủ về nhà tĩnh dưỡng vài năm rồi.

Từ Giai phẫn nộ nói:

- Ai ngờ đám người kia không hiểu chuyện, cứ lấn dền tới, muốn lấy mạng ông ấy, thật quá đáng.

Trương Cư Chính biết Từ Giai nổi giận thật sự rồi, hỏi nhỏ:

- Vậy chúng ta phải làm sao?

Từ Giai ngồi thẳng dậy, âm trầm nói:

- Cao Củng thích cáo mượn oai hùm vậy lão phu tới tìm vương gia cầu xin, xem xem hồ ly có nghe lời hổ không?

- Sư phụ, vậy có ổn không?

Trương Cư Chính hơi lo, Dụ Vương sợ Gia Tĩnh nghi kỵ, chưa bao giờ dám xen vào triều chính. Cao Củng tất nhiên lấy danh nghĩa Dụ vương kiềm chế đại thần, nhưng Từ Giai tìm tới tận nơi nhất định làm Dụ vương không vui.

Từ Giai cười nhạt:

- Vương gia đổ bệnh vào tháng 9, đã hơn một tháng không tới Vô Dật điện, lão phu tới thăm, hẳn không kẻ nào dèm pha chứ?

- Đương nhiên.

Trương Cư Chính cười khổ:

- Nhưng vương gia căn bản không có bệnh, sư phụ tới sẽ rất khó xử.

Từ Giai cau mày:

- Không bệnh.

- Mấy ngày trước học sinh tới vương phủ mới biết, thì ra vương gia thấy suốt ngày xem bao nhiêu tấu chương quá mệt mỏi, nên muốn nghỉ một chút.

- Hoang đường... Cao Củng dậy thái tử thế sao? Thì ra vương gia cứ vài ngày lại ngã bệnh là vì thế đấy.

- Học sinh cho rằng vương gia không muốn tới Vô Dật điện vì quá gần cung Thánh Thọ.

Trương Cư Chính vội nói đỡ Dụ vương.

- Lý do kiểu gì thế?

Từ Giai bất mãn nhưng bỏ ý định ban đầu:

- Vậy lão phu không đi nữa, Thái Nhạc, mang chút đồ bổ tới hộ ta.

- Học sinh tuân lệnh.

Trương Cư Chính hỏi thêm:

- Không biết sư phụ có chuyển lời gì cho vương gia không?

Từ Giai nhìn hắn:

- Không phải là ta, mà là ngươi có lời muốn nói với vương gia.

Trương Cư Chính không ngờ mình có ý tốt nhắc nhở lại phải gánh lấy việc xui xẻo này.

- Ngươi nói với vương gia:

Từ Giai chậm rãi nói:

- Năm xưa vì vương gia, Nhân Phủ chống đối với Nghiêm đảng và Cảnh vương, hiếm có hơn ông ta không nhân thế tiếp cận vương gia, giữ đúng đạo thần tử. Vương gia giữ lại trung thần như thế, tương lai sẽ được lòng nhiều nghĩa sĩ trung hiếu hơn.

- Học sinh hiểu.

Trương Cư Chính đang muốn cáo lui thì bị Từ Giai gọi lại:

- Còn chuyện nữa, ngươi cân nhắc giúp lão phu một chút.

- Xin sư phụ cứ nói.

Từ Giai chỉ phong tấu trương trên bàn:

- Nghiêm Dưỡng Trai lại xin từ chức rồi, lời này ngôn từ càng tha thiết, làm lão phu không nỡ đọc.

- Đây là lần thứ tư Dương Trai công xin từ chức phải không ạ?

Trương Cư Chính hỏi, Nghiêm Dưỡng Trai là thứ phụ Nghiêm Nột, tuy không dám vượt mặt thủ phụ, nhưng vẫn đức cao vọng trọng, tay nắm thực quyền. Vậy mà nhập các chưa tới một năm đã bốn lần xin về quê, hiển nhiên đã quyết ý.

- Mỗi người có chí riêng, Nghiêm Dưỡng Trai là chính nhân quân tử, có người như thế trên triều là phúc khí của Đại Minh.

Từ Giai thở dài:

- Ta không nỡ lòng.

- Có câu "người bỏ ta không thể giữ."

Trương Cư Chính nhìn rất thoáng:

- Nếu ông ấy muốn đi, cứ để cho đi là được.

Trong lòng hắn còn một câu nhịn không nói:" Nội các không phải chỗ cho hạng tầm thường lập thân, rút lui sớm là đúng."

- Ngươi thật siêu thoát.

Từ Giai biết với tuổi tác và địa vị của Trương Cư Chính, đang thời một lòng vươn lên, không hiểu nổi tâm tình của Nghiêm Nột, vì thế chỉ lấy việc luận việc:

- Ông ấy đi, nội các bỏ trống, lần trước lão phu mang tiếng "độc đoán", cho nên lần này tính trước thì hơn. Ngươi thấy ai vào thì hợp?

Trương Cư Chính tim đập thình thịch, tuy nhiên hắn biết mình không thể nhập các lúc này, vội khiêm tốn nói:

- Chuyện lớn như thế, học sinh xen vào.

- Không sao, sư đồ chúng ta tán gẫu thôi, cứ nói thoải mái.

- Vâng.

Trương Cư Chính nghĩ hổi lâu:

- Hiện giờ có tư cách nhập các không qua ba người Lý Hưng Hóa, Cao Tân Trịnh và Quách An Dương. Trong đó Quách An Dương tư cách cao nhất, Quách Tân Trịnh được ủng hộ lớn nhất, với ngu kiến của học sinh khó ngăn hai người này nhập các.

Lý Hưng Hóa là Lý Xuân Phương, Quách An Dương là Quách Phác, Cao Tân Trịnh là Cao Củng, xung hô nguyên quán là tỏ ý tôn kính.

- Ừm, Cao Túc Khanh và Quách Chất Phu khó mà gạt ra ngoài được.... Ngươi tới chỗ Cao Củng một chuyến, nói ta muốn mời ông ta uống rượu, mong được nể mặt.

Trương Cư Chính thống khoái nhận lời, bình tâm mà luận, quan hệ của hắn với Cao Củng không tầm thường, cho nên thấy sư phụ có ý giảng hòa, trong lòng rất vui.

Trương Cư Chính tới Dụ vương phủ phát hiện Thẩm Mặc cũng ở đó, dù bất ngờ nhưng hắn vẫn thân thiết hàn huyên với Thẩm Mặc. Thẩm Mặc tươi cười đáp chuyện, như đôi bạn già lâu năm gặp lại. Nhưng cả hai biết, quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi rồi.

Trong mắt Dụ vương, có hai vị tài tuấn tụ hội dưới trướng của mình là may mắn lớn, vui vẻ nói:

- Thẩm tiên sinh vừa về, Trương tiên sinh chưa gặp phải không?

Trương Cư Chính cười:

- Thần nghĩ Thẩm đại nhân đi đường mỏi mệt, chắc phải nghỉ vài ngày, cho nên còn chưa tới thăm.

Thẩm Mặc nói:

- Ta phải tới thăm Thái Nhạc huynh mới đúng.

Hai người cứ thế khách sáo qua lại, lời giả dối nói tới phát ngán, nhưng Dụ vương thích nghe:

- Đừng chỉ biết hàn huyên chứ, Thái Nhạc tới chỗ cô vương có chuyện gì?

Trương Cư Chính nghĩ:" Chuyện này hẳn sư phụ nói với y rồi, nói ra trước mặt y, không chừng y giúp được." Liền chắp tay nói:

- Hạ quan muốn xin vương gia cứu một người.

Dụ vương nghe thế bật cười:

- Cô vương có thể cứu được ai?

- Người chỉ mỗi vương gia cứu được. Nếu vương gia không chịu, ông ta chỉ có đường chết.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch