Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1164: Năm Mới Không An Lành (3)

Chương 1164: Năm Mới Không An Lành (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Du Dần khó xử nói:

- Hai vị đừng kích động, nghe đại nhân nói hết đã.

Rồi chắp tay với Thẩm Mặc:

- Chả lẽ đại nhân không tin tưởng chúng tôi.

- Đương nhiên là tin.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Chỉ là không muốn mọi người liên lụy.

- Đại nhân tấm thân ngàn vàng còn không sợ, chúng tôi là thảo dân sợ cái gì?

Thẩm Minh Thần gạt phắt đi.:

- Nói cho cùng là không tin chúng tôi.

Thẩm Mặc thở dài, biết nếu không giải thích cho rõ bọn họ sẽ bỏ đi hết.Kéo giây bên ngoài, để nâng mức cảnh giới lên cao nhất, Thẩm Mặc hít sâu một hơi:

- Thực sự mốn biết sao?

Ba người kia không hề do dự gật đầu.

Chải chuốt lại câu từ, Thẩm Mặc nói:

- Ba vị năm xưa vào Hồ phủ là vì cho rằng kháng Oa là trách nhiệm của mỗi người?

Hai người gật đầu, Dư Dần lắc đầu:

- Tại hạ không được lọt vào mắt Hồ công.

Thẩm Mặc cười:

- Đó là thiệt thòi của ông ấy. Ba vị nguyện phò tá ta, chắc quá nửa là do lo tình thế tốt đẹp ở Giang Nam bị phá hủy trong sớm chiều?

Ba người chỉ cười, không thừa nhận, không phủ nhận.

- Ta muốn biết là đông nam đã bình định, ta vào kinh định sẵn sẽ an nhàn thời gian dài, các vị cớ gì còn muốn chung thuyền với ta.

Thẩm Minh Thần đại biểu cho ba người nói:

- Vì chúng tôi muốn phò tá đại nhân làm nên sự nghiệp.

Đáp án này quá hiển nhiên thiết nghĩ chẳng cần nói mới đúng.

Vương Dần mỉm cười:

- Sao vậy? Chẳng nhẽ đại nhân sợ rồi ư?

- Không phải.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Chỉ là muốn thỉnh giáo tiên sinh, làm sao giải quyết vấn đề người đi, chính sách đổ.

- Đại nhân còn trẻ, Dụ vương cũng còn trẻ.

Vương Dần nói:

- Tại vị ba bốn chục năm không thành vấn đề, chẳng lẽ còn chưa đủ cho đại nhân?

- Nếu đã thẳng thắn với nhau tiên sinh đừng trách ta nói lời khó nghe. Đem hi vọng gửi gắm lên một người tầm thường thật ấu trĩ.

Thẩm Mặc đột nhiên nói rất chói tai.

Lúc này còn cần gì phải để ý nhiều, Vương Dần trầm giọng nói:

- Đại nhân tựa hồ còn nhìn xa hơn tại hạ.

- Không dám.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Nhưng ta cho rằng nếu không trị tận gốc bệnh của Đại Minh thì bất kỳ sự cải cách nào cũng vô ích.

Ba người kia tròn mắt:

- Vô ích.

- Trị ngọn không trị gốc, cải cách tối đa chỉ kéo dài thêm vài chục năm khí số, kết cục cuối cùng không tránh được thì có ích gì? Chẳng bằng để cho nó thối hẳn, rồi xô đổ, như thế bách tính bớt chút tai ương.

Tuy Thẩm Mặc nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong mắt ba người đây lần đầu tiên y lộ ra khí phách kinh thiên động địa, thầm nghĩ:" Đúng là không theo nhầm người." Vương Dần hỏi:

- Kiến giải của đại nhân đúng là khác người, nhưng Đại Minh ta đủ thứ bệnh, phu hộ, vệ sở, phú thuế, vương tộc... Phương diện nào cũng trầm trọng, xin hỏi đại nhân, gốc bệnh nằm ở đâu.

Lần này Thẩm Mặc không vong vo nữa mà giáng thẳng sấm sét xuống:

- Gốc bệnh Đại Minh ta nằm ở chỗ quyền cao tột định nắm trong tay một người, coi quốc là gia, tùy ý định đoạt, không ai kiềm chế. Đem toàn bộ đất đai Thần Châu, vạn vạn sinh mệnh trói buộc lên một người.

Nghe mầy lời đơn giản Thẩm Mặc, ba người Dư Dần màu nóng dồn lên đầu, Thẩm Minh Thần mặt đỏ bừng bừng, vỗ tay nói:

- Đại nhân nói rất hay, tiếp nữa, tiếp nữa.

Kỳ thực cái đạo lý này ai ai cũng biết, nhưng chỉ có Thẩm Mặc có dũng khí nói ra, đáng được biểu dương.

Nhưng trong lòng ba người cũng rất lo lắng, suy nghĩ này quá mức đại nghịch, quá mức nguy hiểm.

- Ta không muốn lấy mạng ai cả.

Thẩm Mặc biết ba người này rốt cuộc là đệ tử nho gia, dù tư tưởng thoáng đến đâu, cũng chẳng theo y lấy mạng hoàng đế, may là y cũng chẳng có ý định n ày:

- Ta chỉ muốn làm chút thay đổi. Trời sinh Không Tử dạy người yêu người, tiếp sinh Mạnh Tử chỉ ra " dân là trọng, xã tắc là thứ, vua là nhẹ.". Tần triều không kính Khổng Mạnh, hai đời đã mất. Hán triều hiểu đạo lý này, lấy dân làm gốc, quân thần cùng trị quốc, mới có Hán Vũ thịnh thế. Đường Thái Tông hiểu sâu sắc nhất, cho nên mới nói " dân là nước, vua là thuyền, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền", cho nên cùng hiền thần cai trị thiên hạ. Tống thái tổ Tống thái tông đều hiểu đạo lý này... Nhìn khắp 5000 thay triều đổi đại, phàm là quân thần cùng lo việc nước, lấy dân làm gốc, thiên hạ thái bình. Phàm một mình độc đoán, coi bách quan như đồ trang trí, không nó ngàng tới dân sinh, khó tránh khỏi diệt vong, không có ngoại lệ.

- Tới triều ta, thái tổ đem bài vị Mạnh Tử ra khỏi Khổng miếu, đại biểu cho ông không muốn nghe lời trị quốc của Mạnh Tử, lại bỏ chức tể tương, một mình cai trị, coi bách quan như kẻ hầu hạ, đánh mắng chửi bới chẳng hề khách khí.

Thẩm Mặc lần đầu tiên nói ra được điều chất chứa trong lòng bao năm, tất nhiên khoan khoái vô cùng:

- Hoàng đế sau này càng độc tài, còn ban quyền bính cho hoạn quan, lấy gia nô trị thiên hạ. Coi Đại Minh như tài sản riêng của mình, đương kim càng quá mức. Nếu như không thay đổi thì vẫn câu nói đõ, biến pháp có ích gì? Chẳng bằng cứ sống yên thân mình, để bách tính sớm luôn hồi.

Diễn giảng một hồi Thẩm Mặc thấy hơi mệt rồi, liền dừng lại nghỉ uống nước.

Ba người kia thì chìm sâu vào chấn động mãi chưa tỉnh lại, thư phòng yên tĩnh cực độ, nhưng rõ ràng có tiếng sấm đang rền vang từng hồi, làm huyết mạch người ta căng phồng, khó kìm kích động.

Qua rất rất lâu, vẫn là Vương Dần từng trải nhất tỉnh lại trước, liếm môi khô khốc hỏi:

- Thực sự có khả năng kết thúc thiên hạ của Chu gia sao?

- Trong tương lai thấy được là không thể, thậm chí ta không tin làm được khi mình còn sống.

Thẩm Mặc nói một câu nhụt chí, lại lập tức phấn khích:

- Nhưng phải làm, bước đầu tiên là dao động tư tưởng thâm căn cố đế của mọi người, cho nên tất cả vài dâng sớ, chỉ trích độc tài, khuyên gián hoàng đế lấy dân làm gốc. Cho dù không thể làm hoàng đế tỉnh ngộ cũng phải để chí sĩ kinh động, biết Đại Minh ta không thay đổi chế độ độc tài, ngày vong quốc không còn xa nữa.

- Chuyện này phải làm ngay, nếu như đợi hoàng đế giá băng rồi mới làm thì chỉ là nhắm vào một mình Gia Tĩnh, đối với tân hoàng hiệu quả sút giảm.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Cho nên Hải Thụy dâng tấu được ta chống đỡ, nếu không bằng vào ông ta thì đừng mơ gõ được trống Đằng Văn... Hiện giờ ta đã nói hết rồi, ba vị tự quyết, theo ta đi vào con đường không lối về, hay bỏ ta mà đi, cứ tự tiện.

Ba người nhìn nhau, phát hiện ra mặt đối phương toàn mồ hôi.

Thẩm Minh Thần đưa ống tay lên lau mặt:

- Chuyện này quá lớn.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Lớn vô cùng.

Hai người kia không nói gì.

- Thế nào?

Thẩm Mặc kỳ thực lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi:

- Các vị quyết định đi.

Thẩm Minh Thần thấy y khẩn trương như thế, đột nhiên phí cười:

- Đại nhân, ngài quan tâm quá thành loạn rồi, nếu chúng tôi không muốn bán cái mạng này cho ngài thì hỏi kỹ thế làm gì?

Vương Dần gật gù:

- Trí giả tính trăm điều ắt lỡ một điều.

Chuyển biến quá nhanh, làm Thẩm Mặc lắp bắp:

- Các... Các vị.. Đã biết cả rồi?

Thẩm Minh Thần dương dương đắc ý nói:

- Nếu không nhìn ra, còn mặt mũi nào làm mưu sĩ?

Thẩm Mặc đúng là hơi bất ngờ, tự hỏi mình ngồi trong bóng tối làm việc không để lại manh mối gì, nếu như thế cũng bị nhìn ra, chẳng phải bọn họ quá thần kỳ thì mình quá ngu xuẩn.

Vương Dần lên tiếng:

- Có một chuyện vẫn giấu đại nhân, xin ngài thứ tội.

- Không trách, cứ nói ra là được.

Thẩm Mặc hiểu ra ít nhiều.

Vương Dần vạch ra đáp án:

- Trịnh Hai Dương đem Đại Hiến Chương ngài cho sao ra một bản đưa tại hạ.

- Thì ra là thế, nói vậy hai vị cũng xem rồi?

Thẩm Mặc hỏi hai người còn lại.

Dư Dần ngượng ngập nói:

- Không phải cố ý giấu đại nhân đâu.

- Không sao cả, nếu các vị đã xem qua rồi thì lòng tin ra sao?

*

*Đại Hiến chương hay Magna Carta là một trong những văn bản pháp luật quan trọng trong lịch sử nước Anh.[1] Người ta xem Đại Hiến chương là một văn kiện đã góp phần không nhỏ trong sự phát triển của chủ nghĩa tự do và nền dân chủ trên thế giới, được ban hành vào năm 1215. ~~wikipedia~~~

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch