Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1192: Đại Hạn (2)

Chương 1192: Đại Hạn (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Sáng hôm sau quả nhiên Cao Củng tới xin nghỉ phép, nhưng không gặp được người, hỏi ra mới biết Từ Giai tới cung Thánh Thọ rồi, ông ta vốn có thể để lại tấu từ chức, nhưng muốn chất vấn trước mặt Từ Giai một phen, dù không thay đổi được kết quả thì cũng hả giận.

Nên ông ta ngồi đợi, đám ti trị lang liền tới nịnh bợ, Cao Củng chẳng có tâm tình nào, nên phản ứng rẫn lạnh nhạt. Có người giỏi quan sát đoán ý liền nói:

- Cao các lão một rồi, chứng ta đừng ở đây om sòm nữa, giải tán thôi.

Vốn là lời giải vây của hắn, đợi Cao Củng xuống thang.

Ai ngờ Cao Củng sầm mắt xuống:

- Các lão cái gì? Hoàng thượng phê chuẩn chưa?

- Các lão... À đại nhân giáo huấn đúng lắm.

Người kia vội nhân sai:

- Ti chức đường đột rồi.

Liền cao lui với đồng sự.

Cao Củng chẳng thèm để ý tới đám tôm tép, nhắm mắt dưỡng thần, đợi một canh giờ mới thấy Từ Giai.

Từ Giai lên tiếng trước:

- Túc Khanh có chuyện gì thế?

Cao Cùng đợi tới lửa giận bừng bừng, liền đứng dậy nói:

- Hạ quan muốn nghỉ phép.

Từ Giai có chút bất ngờ:

- Vào trong nói chuyện.

Cao Củng muốn lý luận với ông ta đương nhiên không thể nói ngoài hành lang.

- Ngồi đi.

Người hầu mang trà lên, Từ Giai bỏ mũ quan ngồi xuống thái sư ỷ.

Cao Củng chẳng khác khí, ngồi xuống đối diện với Từ Giai, nói thẳng:

- Hạ quan sức khỏe không tốt, muốn nghỉ một thời gian.

- Ta thấy ông khỏe lắm mà.

Từ Giai cười:

- Ta nhìn mà hâm mộ.

- Bệnh bên trong, nhìn bên ngoài không thấy.

- Cố gắng một chút.

Từ Giai dùng giọng điệu thương lượng nói:

- Trọng trách nội các quá nặng, ông có đại tài, phải chia sẻ với lão phu.

- Có Dương Duy Ước là đủ rồi.

Cao Củng khai hỏa.

Không ngờ Từ Giai thở dài, mặt đầy tiếc nuối:

- Lần này ông ta không thể nhập các.

- Vì sao?

Cao Củng tưởng mình nghe nhầm.

- Kết quả đình thôi bị hoàng thượng phủ quyết, Dương Bác xuống, Lý Xuân Phương lên.

Nói xong lấy ra tấu sớ trình cho hoàng thượng.

Cao Củng mở ra xem, quả nhiên trong bốn cái tên, chỉ có hai chữ Dương Bác là không được khoanh đỏ.

- Sao có thể thế được?

Cao Củng vẫn chưa tin.

- Lão phu cũng không biết phải nói gì với Dương Duy Ước đây.

Từ Giai mặt đầy khổ não:

- Túc Khanh vất vả giúp lão phu một lần đi.

Từ trong trị phòng đi ra, đầu óc Cao Củng vẫn có chút choáng váng, liên hệ sự kiện mấy ngày qua lại, ông ta mơ hồ nhận ra, tất cả đều nằm trong mưu kế của Từ Giai rồi.

~~~~~~~~~~~~

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điều này phải nói lại thời gian trước đó.

Khi ấy mọi người đang tập trung vào biện luận Tam Công Hòe thì Từ Giai lại gọi Trương Cư Chính tới nhà, thương lượng chuyện nhập các.

Trương Cư Chính trước mặt sư phụ vẫn trấn tĩnh thâm trầm:

- Chỗ Cao Tân Trịnh, học sinh đã hỏi rồi, ông ta không muốn nhập các, không biết sư phụ có kế gì không?

Từ Giai không bất ngờ:

- Phía Cao Củng lão phu đích thân đi nói.. Chỉ lo phía Dương Bác, nghe đâu vì đảm bảo chắc chắn, bọn họ bỏ một giá tiền rất cao.. Ài, thù đoạn người Sơn Tây thì ngươi hiểu rồi đấy.

Người Sơn Tây giỏi thuật kết giao, thường ngày với đại thần có khả năng tham gia đình thôi đều lo lót cho đáo, gần đây càng bỏ vốn lớn, thêm vào uy vọng của Dương Bác, Từ Giai chẳng thể chi phối được.

- Sư phụ, học sinh có một kế.

Trương Cư Chính đột nhiên nói:

- Nhưng có chút hành vi không anh hùng, không biết có nên nói không?

- Nói.

Từ Giai thầm nghĩ:" Ngươi ta đã bao giờ làm anh hùng chưa?"

- Sư phụ khi đình thôi hãy đưa tên học sinh vào.

- Ngươi?

Từ Giai trầm ngâm một lúc mới nói:

- Với thế lực của lão phu, tất nhiên làm được việc này. Nhưng tư cách địa vị của ngươi hiện giờ chưa chín muồi, ngàn vạn lần đừng gấp quá.

Còn nhẹ nhàng nói thêm:

- Yên tâm ngày đó không xa đâu.

- Sư phụ hiểu lầm rồi.

Trương Cư Chính bật cười:

- Học sinh đâu phải là hạng không biết tự lượng sức.

- Vậy vì sao?

Từ Giai hứng thú hỏi.

- Sự phụ có điều chưa hay.

Trương Cư Chính liền kể ra:

- Mấy ngày trước học sinh gặp phải chút rắc rồi.

- Rắc rối gì mà ngay cả ta cũng giấu.

Từ Giai hiền từ trách.

- Chẳng phải chuyện to tát gì, huống hồ đã giải quyết rồi nên học sinh không nói.

- Rốt cuộc là chuyện gì mà thần bí thế.

- Mười mấy năm trước mở Mã thị đều do hộ bộ phái quan viên trực tiếp giao dịch với người Mông Cổ, về sau mã thị đóng cửa, rất nhiều vật tư chất ở kho Tuyên Phủ, chẳng phải thứ gì đáng tiền nên không ai nhớ. Năm kia Dương Bác tiếp nhiệm tổng đốc Tuyên Đại kiểm kê vật tư mới phát hiện ra những thứ này.

Trương Chư Chính thong thả nói:

- Liền viết thư cho hộ bộ yêu cầu chưng dụng, bộ đường đại nhân giao cho học sinh.

- Ông ta muốn thứ đó làm gì?

Từ Giai cau mày, thứ vứt bỏ cả mười mấy năm ai còn cần?

- Học sinh viết thư hỏi nguyên do, ông ta chỉ nói là dùng trong quân sự, không nói rõ cụ thể. Nhưng liên hệ tới cách cục biên thùy, học sinh cũng đoán ra phần nào.

Trương Cư Chính thở dài:

- Kết quả cuối năm ngoái tra sổ theo lệ, chẳng biết vì sao hộ bộ xem sổ sách cũ, kết quả tra ra là do học sinh cấp cho ông ta.

- Vì thế bọn họ hỏi học sinh, vì sao không được nội các phê duyệt, hộ bộ đóng dấu đã đồng ý?

Hắn như đang kể truyện người khác, bình tĩnh tới mức làm người khác thiếu tự nhiên:

- Học sinh đáp, tổng đốc Tuyên Đại trưng dụng chắc thủ tục phải đầy đủ rồi, có thể chưa đưa vào hồ sơ mà thôi.

- Học sinh xin gia hạn vài ngày về tìn kiếm, liền tìm thấy, nhưng đúng vào lúc cuối năm nha môn đóng cửa, định đợi qua năm mới giao cho họ, ai ngờ xảy ra bao chuyện, trưởng khoa bọn họ vào ngục, bọn họ không giục, học sinh cũng không nộp.

- Tới giờ vẫn chưa nộp à?

Từ Giai là ai cơ chứ, nghe lâu như thế đã hiểu rồi.

- Vâng, vẫn ở đây.

Trương Cư Chính lấy trong ống tay áo ra một phong thư đưa cho Từ Giai.

Từ Giai mở ra xem quả nhiên là chữ Dương Bác, xin hộ bộ cho cho trưng dụng vật tư của Mã thị, đằng sau có dấu ấn của Dương Bác, Cao Diệu, Trương Cư Chính, nhưng thiếu dấu của Từ Giai.

Nếu trách chỉ có thể trách lên đầu thượng thư là Cao Diệu, thế nên Trương Cư Chính mới bình chân như vại.

Trương Cư Chính không nói, nhưng Từ Giai đoán ra, Cao Diệu cho rằng với quan hệ giữa Từ Giai và Trương Cư Chính, hắn giao lên làm gì có chuyện Từ Giai không đồng ý, cho nên mới đóng dấu trước. Trương Cư Chính thì lại không xin chỉ thị nội các đã đồng ý cấp rồi.

- Ngươi quá to gan đấy.

Từ Giai không vui:

- Vì sao không nói cho ta trước?

- Vì nói với sư phụ chỉ gây thêm phiền phức cho người, sư phụ chưa đoán ra số vật tư kia dùng làm gì sao?

Từ Giai nói nhỏ:

- Dùng để… nghị hòa phải không?

- Đúng thế, năm ngoái đám Đóa Nhan bộ và Hoàng Thai Cát phạm kinh, vì sao Yêm Đáp không thừa cơ xuất binh? Là vì Dương Bác hối lộ bọn chúng.

- Té ra là thế.

Từ Giai vui vẻ nhìn hắn:

- Thái Nhạc, không uổng lão phu trọng đãi ngươi.

Trương Cư Chính biết Dương Bác sẽ làm gì nên mới không để nội các phê duyệt, như thế ác danh "nghị hòa với địch" sẽ rơi lên đầu những kẻ khác.

- Sư phụ luôn che chở cho học sinh, học sinh tất nhiên phải làm chút chuyện cho người.

Trước kia triều Tống nhẫn nhịn Mông Cổ, thành ra nuôi hổ gây họa, cho nên Đại Minh quyết không chủ động nghị hòa.

Nhưng có khi đánh không thể đánh lại, không thể không chủ động cầu hòa. Có điều các đại lão gia ở Bắc Kinh sống chết không đồng ý, biên tướng đành lên giao thiệp với người Mông Cổ, vơ vét bách tính, cắt xẻo quân lương, tặng lễ cho người Mông Cổ, mong được đình chiến.

Bỏ qua thứ vô vị gọi là "vinh dự dân tộc" thì đây là biện pháp không tệ, vì thực chất Mông Cổ từ lâu đã không còn dã tâm và thực lực xâm lược Trung Nguyên.

Cuộc sống thảo nguyên quá gian khổ, vật tư thiếu thốn nghiêm trọng, trừ gia súc ra thì cái gì bọn họ cũng thiếu, cũng dễ thỏa mãn, cho nên dùng tiền giải quyết vấn đề không phải là xấu.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch