- Sản địa tất chân! Thì lệnh tất hợp! Qua thái tất tiên! Điềm tương tất lỗi! Thịnh khí tất khiết! Thủy tuyền tất hương!
Đọc xong cất tiếng khen:
- Quá hay. Trẫm sai người làm tấm biển khác cho bọn chúng treo lên, nếu sinh ý không tốt lên...
Hoàng đế bỏ câu sau đi, chắc là không thích hợp lắm.
*
làm (thức ăn) phải chuyên chú, vụ mùa phải phù hợp, tương ngọt phải đủ, đồ dùng phải sạch, nguồn nước phải mát.
- Thì cứ tìm vi thần là được.
Thẩm Mặc tiếp lời:
- Cùng lắm thần bao hết cả hiệu đó, ăn củ cải cả đời.
Làm Long Khánh và Cao Củng cười lớn.
Ăn trưa xong, Long Khánh ngự bút biết sau câu kia, đóng cả ấn của mình lên, Cao Củng và Thẩm Mặc thấy bốn chữ "Thuấn trai chủ nhân", cảm giác rất quái dị.
Gia Tĩnh đế từng đề danh ngự thư phòng của mình là Nghêu Trai, con ông ta lấy hiệu này, hiển nhiên là có ý so kè với cha. Nhưng hai cha con này chẳng có chút thành tích nào mà dám xưng Nghêu Thuấn, chẳng khiến người ta cười cho sao?
Nhưng hoàng đế không nhận ra, viết xong liền cười nói:
- Chúng ta đi uống trà nào, trẫm còn có chuyện muốn thương lượng với hai vị sư phụ.
Uống trà một được lúc, Long Khánh thấy hai người đều đợi mình lên tiếng, liền nói thẳng:
- Trẫm muốn lập thái tử, ý hai vị sư phụ ra sao?
Thì ra là thế, hai người hiểu ra nguyên nhân hoàng đế mời bọn họ tới đây. Long Khánh đăng cơ chưa được một tháng, lại đang tuổi sung mãn, nhưng hắn có suy nghĩ này Thẩm Mặc cũng không thấy ngạc nhiên.
Vì từ khi Long Khánh còn chưa lên ngôi đã xuất hiện ý hướng trái ngược mạnh mẽ với cha mình.
Long Khánh bình sinh có hai nỗi đau lớn, một là mẹ đẻ bị phụ hoàng hạ thấp lãnh đạm một cách cực đoan; hai là bản thân đợi tới phụ hoàng chết cũng chẳng được làm thái tử, dù kết quả tuy vấn thế, nhưng dù sao danh bất chính, ngôn bất thuận, tư vị đó thực khó chịu.
Cho nên hắn muốn sớm cấp danh phận cho con trai không làm Thẩm Mặc bất ngờ.
Chuyện này xưa nay do thần tử chủ động xin ý chỉ, với thân phận và quan hệ của Cao Thẩm với hoàng đế, hiển nhiên là thích hợp nhất.
Nhưng làm thế trong mắt bách quan khó tránh khỏi hiềm nghi xu nịnh, đương nhiên trong lòng hoàng thượng chắc chắn thành tâm phúc. Hai người cân nhắc nặng nhẹ rồi tự có quyết định riêng.
Nhận hoàng lệnh xong, thấy Long Khánh mỏi mệt, hai người liền thức thời cáo lui.
Về nhà, Thẩm Mặc thức đêm viết sớ xin lập thái tử, chỉ ngủ được hai canh giờ đã phải thức dậy ăn sáng qua loa rồi lên triều.
Lưu trình vẫn như hôm qua, nhưng không vì thế mà đội ngũ chỉnh tề hơn, mà còn tán loạn hơn. Cũng bình thường, qua ngày đầu háo hứng vì mới mẻ, hôm nay chỉ còn lại mỏi mệt vì liên tục phải dậy sớm.
Nhưng so với hoàng đế thì bọn họ còn tinh thần lắm, Long Khánh mang đôi mắt gấu mèo, ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên long ỷ, thi thoảng lại trượt mình nện phịch mông xuống đất.
Mọi người thầm nghĩ, không giống dậy sớm mà như cả đêm hành quân vậy. Có điều không ảnh hưởng tới nhiệt tình cao vời của bọn họ, bị Gia Tĩnh lạnh nhạt bao năm, cuối cùng cũng có cơ hội phát ngôn, mọi người như uống thuốc kích thích, nói văng nước bọt trên triều đường, thậm chí chửi bới nhau không ngớt.
Thẩm Mặc mang tấu sớ trong lòng nhưng không lên tiếng, vì Cao Củng nói hồi lâu mà chẳng nhắc tới chuyện lập thái tử, không biết nghĩ thế nào. Ông ta chưa lên tiếng mà y đã nói, chắc chắn với lòng dạ không được rộng rãi của ông ta sẽ hận y.
Không ngờ, đợi, đợi mãi thành có sự cố.
Trong thời gian mọi người cãi nhau mệt nghỉ lấy hơi, một giọng nói đầy sức hút vang lên:
- Bệ hạ, thần có bản tấu.
Nghe giọng này, Thẩm Mặc ngẩng ngay đầu lên, ánh mắt Cao Củng cũng chuyển tới, vì đó là Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính mặc dù tình cảm với Long Khánh không thể so được với hai người Thẩm Cao, nhưng dù sao có một thời sư đồ, cho nên Long Khánh lấy tinh thần nói:
- Mang lên đây.
Mã Toàn nhận lấy tấu chương, liền nghe giọng vang vọng trong đại điện:
- Thẩn hộ bộ thị lang Trương Cư Chính cẩn tấu, hoàng trưởng tử anh tư kỳ vĩ, duệ trí ôn văn, nhân hiếu chí đức, trong ngoài đều vẹn, xin sớm ngày chính vị đông cung, trên phụng cửu miếu thần linh, dưới thỏa mong mỏi của con dân.
Lời này làm đại điện tĩnh lặng, mọi người không ngờ hắn nhắc tới chuyện này sớm như thế. Vì trong mắt bách quan, vị trí thái tử chắc chắn thuộc về Chu Dực Quân, nhưng nó mới ba bốn tuổi, Long Khánh cũng chỉ 30, thời cơ còn chưa chín muồi.
Thẩm Mặc và Cao Củng đều tiên là nhìn chằm chằm Trương Cư Chính sau đó nhìn nhau, đều thấy vẻ nghi vấn rõ rệt.
Hoàng đế thì phấn chấn, đứng dậy nhìn quần thần:
- Chư vị ái khanh, ai có suy nghĩ giống Trương thị lang không?
Rồi nhìn Cao Củng và Thẩm Mặc, thầm nghĩ:" Tiên phong hai vị an bài đã mở đường, đại tướng quân mau ra trận đi."
Cao Củng mặt đanh lại, đứng yên không nhúc nhích, chẳng hề có ý phụ họa.
Thẩm Mặc chẳng kịp nghĩ Trương Cư Chính biết chuyện này từ đâu, y đang phải đối diện với lựa chọn khó khăn. Rốt cuộc có nên tấu hay không?
Trương Cư Chính đề xuất ra rồi, hoàn cảnh của Thẩm Mặc rất khó xử, nếu phụ họa sẽ bị Cao Củng hiểu lầm mình cùng Từ Giai và Trương Cư Chính hợp mưu tính kế với ông ta.
Nếu không phụ họa thì không cách nào ăn nói với hoàng đế.
Huống hồ Trương Cư Chính đang vì nhập các mà bất chấp tất cả, nếu như mình bỏ qua cơ hội tốt này khiến hoàng đế mất lòng tin, ưu thế dẫn đầu trước Trương Cư Chính sẽ mất hết.
Độc, chiêu này của Trương Cư Chính quá độc.
Lấy lòng hoàng đế được nhập các, mà mất đi sự ủng hộ của Cao Củng vẫn cứ thua kém Trương Cư Chính luôn được Từ Giai hậu thuẫn mạnh mẽ.
Lúc này ánh mắt Long Khánh quét qua hai người họ một lần nữa, hắn sắp mất kiên nhân rồi.
Thời gian eo hẹo không cho nghĩ nhiều, huống chi chẳng có cách nào là vẹn toàn, Thẩm Mặc đành quyết đoán đứng ra nói:
- Bệ hạ thần có bản tấu.
Long Khánh thấy không phải Cao Củng đi ra trước có chút bất ngờ, nhưng lại nghĩ chắc Cao sư phụ lo quốc gia đại sự, thấy việc này không đích thân ra tay. Nên tươi tỉnh nói:
- Thẩm ái khanh cũng muốn tấu xin lập thái tử sao?
- Vâng.
Thẩm Mặc thầm cười khổ, lấy bản tấu ra nói:
- Thần xin sớm lập thái tử, để an lòng nguời...
- Mang lên, mau mau mang lên.
Long Khánh vô cùng vui sướng.
Thẩm Mặc chẳng vui chút nào, lòng đầy phẫn nộ, đây rốt cuộc thủ đoạn của kẻ nào? Ánh mắt y chiếu sang Từ Giai, chẳng lẽ là ông, ông thấy ta gần đây qua lại thân mật với Cao Củng nên cố ý ly gián?
Lòng trĩu nặng Thẩm Mặc hạ triều, nhìn thấy Cao Củng đợi mình đằng xa, đành đi tới, chưa nói gì đã nghe ông ta hạ thấp giọng rít lên:
- Vì sao?
Nước bọt phun cả lên mặt y.
Thẩm Mặc không lau mặt, thành khẩn nói:
- Nếu hạ quan cũng không nói, hoàng đế cho rằng chúng ta không nói trước mặt, lại dùng cách thức này phản đối...
- Ta không nói chuyện đó.
Cao Củng gạt phắt đi:
- Ta dốc ruột gan với ngươi, coi ngươi như tri kỷ, ngươi lại đâm dao sau lưng ta?
Thẩm Mặc vẫn bình tĩnh:
- Hạ quan không hề nói với Trương Cư Chính.
- Tới nước này còn muốn giấu ta?
Cao Củng mắt trợn trừng:
- Ngươi nói cho sư phụ ngươi chẳng phải cũng vậy sao? Ông ta thế nào chẳng nói với Trương Cư Chính… Ha ha ha... Ta biết trong lòng ngươi rất khó chịu, bỏ hết công sức lấy lòng người ta, vẫn không thể so được với Trương Cư Chính. Tặng ngươi hai chữ nhé: "đáng đời". Hạng ngụy quân tử như ngươi mà cũng xứng nhập các? Nằm mơ đi, đừng hòng ta ủng hộ ngươi.
Ông ta căn bản không cho Thẩm Mặc cơ hội giải thích, xoay người lên kiệu nói lớn:
- Đi nhanh, tránh kẻ này xa một chút.
Thẩm Mặc nhìn theo chỉ biết lắc đầu lẩm bẩm:
- Cao Củng à Cao Củng, sao ông dễ mắc mưu kẻ khác như thế?