Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1215: Gửi Thư (1)

Chương 1215: Gửi Thư (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Dương Bác là quan lớn nhất phẩm, sao phải đích thân nói đỡ cho Nhật Thăng Long?

Vì tình cảnh của nó ở Bắc Kinh đã tới mức nguy ngập.

Tất cả đều vì Thẩm Mặc bị vu khống vào ngục, kẻ hãm hại y không ngờ, quan viên trẻ này không phải chỉ dựa vào hoàng đế mới có quyền lực. Sớm đã đem mình gắn chặt vào lợi ích của thế lực các phương, cho nên bọn họ phải cứu y, bảo vệ lợi ích hiện có.

Trong thời điểm sinh tử, các thế lực đó bùng phát sức mạnh cực kỳ đáng sợ, rất nhanh trong cung truyền ra tin tức đám đạo sĩ cáo trạng với hoàng đế; tiếp đó Bắc trấn phủ ti tra ra cuốn Tây Du Ký là do một tên chưởng quầy Nhật Thăng Long giao cho đám đạo sĩ.

Cuối cùng Thẩm Mặc lấy ra cuốn Tây Du Ký thời Nguyên, thành pháp bảo giải tội cho y. Huống hồ Gia Tĩnh cũng chẳng định làm gì y thực, kết quả tất nhiên là gặp dữ hóa lành.

Mặc dù thoát hiểm, nhưng bị chơi một vố lớn không trả đũa là không thể. Vừa khéo gió xoay chiều, đám đạo sĩ thất sủng, thượng du nghiêm trị, tất cả liền bị bắt hết vào Bắc trấn phủ ti, chẳng nói cũng biết, bọn chúng sống không bằng chết, có gì là khai tuốt tuồn tột.

Bắc trấn phủ ti nắm được chứng cứ Nhật Thăng Long hối lộ yêu đạo với mục đích bất lương, theo làn sóng bài trừ tệ nạn thời Gia Tĩnh, phàm kẻ có quan hệ với yêu đạo đều bị người ta đuổi đánh, Bắc trấn phủ ti đem chứng cứ đưa cho phủ Thuận Thiên, đóng cửa một loạt 18 cửa hiệu của Nhật Thăng Long tại Bắc Kinh, người chủ sự bị bắt, người làm không cho phép rời chỗ ở.

Khách hàng của tiền trang kinh hoảng, đòi yêu cầu trả tiền, dù Nhật Thăng Long đang bị niêm phong, tạm thời không thể thanh toán, nhưng thanh danh rớt xuống vực sâu. Đại tiền trang hùng cứ kinh thành, không ngờ chớp mắt rơi vào cảnh không gượng lại nổi.

Sở dĩ chưa chết hắn vì một người không cho, thân phận người đó ngoài dự liệu mọi người, vì đó là Thẩm Mặc. Bất kể với tư cách là kẻ bị hại hay là ông chủ đằng sau của Hối Liên, tựa hồ y phải thừa cơ đẩy Nhật Thăng Long vào cảnh vạn kiếp bất phục mới đúng.

Nhưng Thẩm Mặc không làm thế, vì mục tiêu lớn, y không chỉ suy nghĩ trên lập trường của Hối Liên. Khi tận mắt nhìn tư bản tài chính bị cường quyền dày xéo không có chút năng lực kháng cự, y không thể trơ mắt để tiền bạc của khách hàng bị cường quyền chiếm đoạt, càng không thể để dân chúng mất đi lòng tin vào loại tiền trang kiểu mới.

Lòng tin gây dựng lên cực kỳ gian nan, nhưng sụy đổ thì chỉ trong một ngày, khi đó không phải bi kịch riêng của Nhật Thăng Long mà Hối Liên cũng ảnh hưởng, thậm chí công thương nghiệp sẽ bị ảnh hưởng.

Cho nên y một mặt không có Trấn phủ ti động vào kho bạc của Nhật Thăng Long, một mặt kiềm chế cửa hiệu Hối Liên muốn chiếm đoạt địa bàn, nhất là với Hối Liên càng dốc lòng khuyên nhủ bọn họ đứng ở tầm cao nghành nghiệp nhìn vấn đề.

Chính vì có y ngầm hòa giải, nên Nhật Thăng Long mới thoi thóp được cho tới ngày nay. Hiện giờ Dương Bác quay về, lợi dụng sức ảnh hưởng mạnh mẽ của ông ta, cùng tài chính của Tấn thương, tạo dư luận, chạy quan hệ, làm hoàn cảnh của Nhật Thăng Long tốt lên.

Nhưng Dương Bác nhìn xa trông rộng không xé bỏ giấy niêm phong cửa tiền trang Nhật Thăng Long, ông ta hi vọng thông qua đó truyền tín hiệu thiện chí với Thẩm Mặc, cũng như Thẩm Mặc thông qua bảo vệ Nhật Thăng Long truyền tín hiệu với ông ta vậy.

Vốn với nhân mạch hùng hầu và tư cách lão thành, Dương Bác chẳng cần để thế lực chỉ dựa vào tiên đế mới có như Thẩm Mặc vào mắt.

Nhưng từ sau khi trở về, ông ta chẳng được thuận buồm xuôi gió mà liên tiếp thua thiệt, nhất là thua trận trong lần cạnh tranh nhập các. Ai cũng bảo do tiên đế lú lẫn, nhưng Dương Bác sao có thể không ngửi ra mùi vị bất thường trong đó.

Mặc dù không nắm được sơ hở, nhưng ông ta đoán được do đôi sư đồ luôn ghen ghét người bên cạnh kia làm ra.

Bị một vố đau, Dương Bác nhìn rõ tình thế, triều đường hiện nay do sư đồ Từ Giai định đoạt, chưa đến lượt ông ta nhúng tay vào.

Dương Bác tỉnh táo muốn kháng cự lại sư đồ này phải bớt kẻ địch, kết minh thêm, nếu như cùng Thẩm Mặc hóa địch thành bạn, bằng tăng thêm hai đồng minh, lãi lớn.

Thẩm Mặc vừa bị sư đồ kia chơi cho một vố đau đớn, bất kể là đồng bệnh tương lân, hay là lợi dụng thời cơ thì Dương Bác cũng không bỏ qua, đem chuyển phải cầu Thẩm Mặc biệt thành giúp đỡ, không nợ gì ai.

Tuy thế Dương Bác không tùy tiện tỏ thái độ, nhất là lúc cần phải tỏ rõ lập trường, ông ta và thế lực ông ta đại biểu sẽ chọn trung lập.

Có điều với Thẩm Mặc thế là đã hài lòng rồi, ít nhất là khiến đám ngôn quan thích theo gió trở cờ lòng sinh kiêng kỵ, không doán đoán thượng ý ngả hết sang phía đối phương.

Huống chi cuộc hội diện hôm nay nằm trong dự mưu của Thẩm Mặc, chỉ cần y chấp nhận thình cầu của ông ta, tin chắc Dương Bác phải giúp mình việc lớn hơn, không tin đợi mà xem.

~~~~~~~~~~~~~~

Về tới nhà thay y phục xong, Thẩm Mặc tới thư phòng.

Ba vị tiên sinh đứng lên hành lễ, Thẩm Mặc ngồi xuống ghế thái sư ỷ, nói:

- Thập Nhạc công nói rất đúng, thói đời chuyển biến thật nhanh, nhận thức của ta vẫn còn dừng lại tiền triều điểm tới là dừng, người ta thì đã lục thân bất nhận rồi.

Vương Dần gần đầu:

- Lần này phải đáp trả ngay, nếu không lòng người sẽ tản mác, rắc rối càng lớn.

- Có phải đại nhân bị Dương Bác mời đi?

Thẩm Minh Thần hỏi.

- Tác dụng rất ít.

Vương Dần lắc đầu:

- Đám Sơn Tây tối đa chỉ có thể hò reo cổ vũ, muốn bọn chúng rút đao tương trợ thì chúng ta chưa có bản lĩnh đó.

Thẩm Mặc chỉ cười.

Vương Dần mẫn cảm nhận ra, hỏi:

- Chẳng lẽ đại nhân có kế sách gì hay?

- Hiện giờ chưa nói được.

Thẩm Mặc tỏ ra thần bí:

- Các vị coi như không có chuyện đấy đi.

- Được, ba chúng tôi đã thảo luận, "quân tử báo thù mười năm chưa muộn", nếu chúng ta báo phủ ngay sẽ có hiềm nghi đảng tranh, không có lợi với hình tượng của ngài.

- Đúng thế.

Thẩm Mặc tán đồng:

- Nhưng cục diện bất lợi phải lập tức vãn hồi, nếu không nó ngày càng xấu.

Hôm nay lên triều, đám quan viên xưa kia luôn một mực cung kính y, đứng xa xa nhìn trộm bàn tán. Hiển nhiên cảnh bị Cao Củng chửi nhục đã bị người ta nhìn thấy truyền đi rồi.

- Kỳ thực biện pháp không phải không có.

Thẩm Minh Thần lên tiếng:

- Không biết đại nhân có chấp nhận không hay thôi.

- Nói ra nghe xem.

- Đại nhân, đối phương muốn ly gián ngài không thể để bọn chúng đắc ý, làm tốt quan hệ với Cao Củng không phải xong rồi sao?

Dư Dần lên tiếng.

Nụ cười trên mặt Thẩm Mặc tắt đi, mặt sầm xuống:

- Các vị muốn bản quan đi tìm Cao Củng?

Ba người cùng gật đầu, Thẩm Mặc im lặng rất lâu mới nói:

- Đâu có dễ... Cái tính Cao Củng đã ương lên là có kéo không quay lại. Huống chi bản quan tốt xấu gì cũng là quan nhị phẩm, bị người ta tát má phải còn đem má trái ra cho người ta, quan viên triều đình nhìn vào ta ra sao?

- Không cần đại nhân tự đi.

Thẩm Minh Thần nói:

- Thuộc hạ nguyện đi một chuyến.

- Tiên sinh ư? Ông ta liệu có cho tiên sinh vào không?

Dù Thẩm Minh Thần là Chiết Đông tài tử, nhưng Cao Củng khắc định không để vào mắt, đi chỉ chuốc nhục vào thân.

- Một mình thì không được, nhưng thuộc hạ có bằng hữu.

- Ai?

- Lý Đăng Vân.

Thẩm Mặc ngạc nhiên:

- Thông gia của Cao Củng ư?

- Đúng, là ông ta.

Lý Đăng Vân người Hà Nam, làm quan tới hộ bộ tả thị lang, nhưng bị ngự sử đàn hặc bãi quan, có điều ông ta không phục, cho nên chưa rời khỏi kinh thành.

Thì ra nhà Lý Đăng Vân ở sát ngõ Bàn Cờ, sau khi bị bãi quan rảnh rỗi, mỗi ngày đều tới quán trà đốt thời gian, vừa khéo Thẩm Minh Thần cũng có sở thích này, thế là hai người thành bạn trà. Thường nghe ông ta than vãn mình bị vu cáo, có kẻ thèm muốn vị trí của mình, vì thế Thẩm Minh Thần ghi nhớ truyền này trong lòng.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch