Rèm kiệu chầm chậm vén lên, Thẩm Mặc xuống kiệu, quét mắt qua bọn chúng, bình thản nói:
- Ta là Thẩm Mặc, chư vị có chuyện gì?
- Thẩm đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng tôi.
- Quy củ của tổ tiên không thể phá hỏng.
- Triều đình muốn bức tử chúng tôi sao?
Đám tông thất mồm năm miệng mười, nói không nghe rõ được.
Thẩm Mặc đề cao giọng nói:
- Các vị bình tĩnh đã, phái đại biểu ra nói cho rõ, ồn ào thế này không nói chuyện được.
Đám tông thất ầm ĩ một hồi tiến cử ra sáu người.
Thẩm Mặc nhìn ra đường, thấy đại đội quan binh chạy tới, thì ra tuần thành ngự sử dẫn binh mã tới cứu giá.
- Trước bộ nha là cấm địa triều đình.
Một con tuấn mã phóng tới, lính truyền lệnh bên trên hô lớn:
- Các ngươi mau mau giải tán, nếu không chớ trách vương pháp vô tình.
Nhìn thấy đại đội quan sai cầm xích sắt, gậy gộc, đám người vừa mới yên tĩnh liền trở nên phẫn nộ. Tuy bọn chúng không sợ quan phủ như người dân, nhưng phượng hoàng xuống đất chẳng bằng gà, nếu bị bắt vào ngục, không chết cũng khốn đốn, vì thế kích động rống lên.
Quan binh biết vào lúc này quan trọng là đánh dằn mặt thật dữ, vì thế không nói một lời vung gậy đánh, tức thì đám người kia tan tác.
Bọn tông thất thường ngày diễu võ dương oai giống như không biết sợ trời sợ đất là gì, nhưng khi gặp phải chuyện này hoàn toàn không có sức chống đỡ...
- Dừng tay.
Sau một lúc "bất ngờ", Thẩm Mặc quát:
- Không được đánh người, mau mau dừng tay, ai là người đứng đầu?
Chu Hữu Đạo chạy tới trước mặt Thẩm Mặc thi lễ:
- Hạ quan tới cứu giá muộn, làm bộ đường sợ hãi rồi.
Thẩm Mặc mặt đầy "lo lắng":
- Đa tạ Chu đại nhân, nhưng ngài mau thu quân đi.
Chu Hữu Đạo trố mắt.
Thẩm Mặc lặp lại lần nữa.
- Không bắt người sao?
Chu Hữu Đạo hỏi nhỏ.
- Đông thế này bắt ai?
- Nhưng đây là nha môn lễ bộ, chẳng may...
Chu Hữu Đạo không hiểu.
- Đây là tông thất Đại Minh, là người cao quý nhất, có giáo dục nhất, sao làm hành vi thổ phỉ đó được?
Thẩm Mặc nhìn hắn đầy thâm ý, cao giọng nói:
- Bản quan quản tông nhân phủ, đương nhiên phải bảo vệ tông thất, Chu đại nhân yên tâm, đây là trách nhiệm một mình ta, không liên quan đến ai.
Chu Hữu Đạo đành thu quân, dẫn đám binh tốt đang đánh chưa bõ thèm, chỉ để lại tiếng rên la.
Bị đánh đau, đám tông thất mất hết nhuệ khí, tên nào tên nấy thất thần, có kẻ khóc lóc. Thẩm Mặc đi tới, vừa sai người băng bó kẻ bị thương, vừa an ủi:
- Bọn họ có hơi nghiêm khắc, nhưng hành vi các vị cũng lỗ mãng quá. Nha môn lục bộ trọng yếu sau mỗi hoàng cung, bị người ta đánh có cáo trạng với hoàng thượng cũng vô ích.
Bọn chúng liền nhớ tới năm kia rất nhiều tông nhân vào chiếu ngục, hiện thực tàn nhẫn nói cho chúng biết, thời đại khác rồi, con cháu Chu gia thì sao, người ta muốn đánh là đánh, muốn giết là giết, nhiều kẻ bi thương khóc rống lên.
- Mọi người đứng bi thương.
Thẩm Mặc vỗ về:
- Ưu đãi hòng thất tông thân là tổ chế, triều đình sẽ không phủ định.
Qua chuyện vừa rồi, còn chúng cảm thấy Thẩm Mặc như người thân thực lòng lo cho mình, nên y lên tiếng, cả đám im lặng lắng nghe:
- Mọi người lo, ta cũng thế, nhưng lo thôi là vô dụng, phải có kế sách. Nhưng trên đường là chỗ bàn chính sự sao? Huống chi bản quan chưa tiếp ấn, hiện giờ nói gì cũng không tính. Các vị nếu tin Thẩm Chuyết Ngôn, xin về đi, đợi sáng mai phái đại biểu tới, bản quan đảm bảo nhất định lên tiếng vì các vị.
Đám tông thất nhìn nhau, lúc này không còn tinh thần ở lỳ nữa, một người lớn tuổi đi ra nói:
- Hôm nay là ngày nhậm chức của lão nhân gia, chúng ta không nên phá ngang, làm theo đi.
Thế là đám tông thân giải tán.
Đám người đó vừa đi, Ân Sĩ Chiêm vội dẫn quan viên ra nghênh tiếp, Thẩm Mặc như chưa có chuyện gì xảy ra, tươi cười chào hỏi.
Lúc này lễ quan nói giờ lành đã tới, nhạc bắt đầu tấu lên, Thẩm Mặc vào nha môn, nghe thánh chi, lĩnh đại ấn, ngồi lên đại đường, nhận lễ khấu bái của thuộc hạ.
Sau khi giới thiệu sơ qua thành viên trọng yếu trong bộ, Ân Sĩ Chiêm liền mời bộ đường đại nhân phát biểu. Thẩm Mặc đứng dậy, đầu tiên y đầy tình cảm hồi tưởng ngày tháng còn ở bộ, nhớ tới tên mấy thư lại, hỏi người này còn đánh vợ không? Người kia con đã đỗ tú tài chưa?
Nói chung toàn là lời quan tâm cuộc sống thuộc hạ, chỉ rõ tiền đồ khi theo y làm việc, hứa hẹn trả đủ lương, phúc lợi ngày một tăng, cơ hội thăng chức cao hơn bộ khác, thiếu chút nữa làm đám thuộc hạ tung hô vạn tuế.
Cảm tình xong, Thẩm Mặc bảo ai về chỗ nấy, giữ Ân Sĩ Chiêm và bốn vị lang trung lại.
Nhưng lúc này vẻ mặt Thẩm Mặc không còn chút vẻ tươi cười nào, đi thẳng vào vấn đề, nói tác phong lễ bộ quán tản mạn, muốn thay đổi quan trọng là hai chữ "thiết thực", y nói:
- Lãng phí thời gian là phạm tội, nếu như không biết nói gì thì đừng nói gì cả, còn hơn là ba hoa khoác lác.
Lời đó tuy chẳng chỉ trích ai, nhưng làm mọi người xấu hổ, bọn họ xuất thân hàn lâm, giỏi nhất là văn chương quan liêu thao thao bất tuyệt, hiển nhiên là đối tượng bị Thẩm Mặc chỉ trích.
Thẩm Mặc không để ý tới sự xấu hổ của bọn họ, nói tiếp:
- Phàm là thuộc hạ của ta, nhận được mệnh lệnh bên trên phải mau chóng có câu trả lời. Trong bộ sẽ thiết lập phòng đăng ký, mỗi việc đều có đăng ký thời gian làm, làm xong gạch bỏ, vượt qua thời hạn dựa theo vi phạm chế độ luận tội, đó là chỗ dựa trọng yếu đánh giá quan viên tốt xấu.
Đám người kia nghe mà run rẩy, thầm nghĩ:" Ấn tượng trước kia không đúng." Qua tiếp xúc cùng nghe ngóng trước kia, đều cho rằng Thẩm bộ đường là viên quan liêu dễ ăn nói. Lúc nãy ở đại đường phát biểu cũng chứng minh điều này, ai ngờ tất cả là giả, đóng cửa lại là trở mặt. Cả đám kêu khổ không thôi, càng không dám bừa bãi trước mặt y.
Đó chính là điều Thẩm Mặc muốn, đối đãi với thuộc hạ quá rộng rãi mất uy nghiêm, quá nghiêm thì bị oán hận, phải năm chắc mức độ. Với quan viên địa vị thấp, khoảng cách địa vị chênh lệch làm bọn họ không dám làm càn, thêm vào thường ngày ít tiếp xúc dễ dựng lên lên quyền uy, khó xác lập tình cảm, cho nên y cố gắng thể hiện sự nhân hậu của mình.
Còn với thuộc hạ trực tiếp, ngày nào thấy nhau, dễ xác lập tình cảm, không dễ gây dựng quyền uy, cho nên phải có đòn phủ đầu, sau đó dần dần thể hiện sự nhân hậu của mình cung chưa muộn.
Nhìn thấy đám thuộc hạ đang nghiền ngẫm về sự thay đổi, Thẩm Mặc biết hiệu quả cơ bản đã đạt được, hòa hoãn nói:
- Nói nhiệm vụ chủ yếu gần đây đi.
- À.. Vâng...
Ân Sĩ Chiêm tỉnh lại, lấy ra một tở giấy:
- Đây là việc dang dở của bộ cho tới ngày hôm qua, mời đại nhân thẩm duyệt.
Lễ bộ có hai sự kiện lớn, một là mở lại kinh diên, hai là đại lễ sắc phong thái tử.
Hãi chuyện này nói ra không khó, cứ dựa theo tổ chế mà làm là được rồi. Nhưng thời điểm này lại rất khó làm, vì triều đình không có tiền, nội các sớm gửi công văn các bộ phải thực hành tiết kiệm, giảm bớt chi tiêu, mà hai việc này đều phải tiêu pha lớn.
Trước tiên nói kinh diên, vốn là đại thần học vấn cao, giảng kinh thư học vấn trị quốc cho hoàng đế, nhưng về sau nó biết thành nghi thức long trọng, không cần nói tới lễ nghi rườm rà, lại còn xa hoa lãng phí tới cùng cực.
Còn về lễ sắc phong thái tử, Long Khánh đế hạ chiếu yêu cầu làm long trọng hơn lễ sắc phong thái tử thời Gia Tĩnh, lễ bộ tra lại ghi chép 30 năm trược, mẹ tôi ơi, tốn tới 100 vạn lượng, làm người ta rùng mình.
- 30 năm qua bạc mất giá, vật giá leo thang, hai chuyện này nếu làm theo quy chế, ít nhất tốn 150 vạn lượng.
Âu Sĩ Chiêm cau mày:
- Nội các chắc chắn không phê. Bộ đường có biết hôm đó sau hội triều, hoàng thượng hỏi Cao bộ đường chuyện gì không?
Thẩm Mặc tuy biết nhưng nói:
- Khi đó hoàng thượng và Cao bộ đường không nói, ta cũng không nghe ngóng.
- Thì ra hoàng thượng muốn hộ bộ cấp tiền mua châu báu trang sức cho hậu cung, tốn mấy vạn lượng.
Ân Sĩ Chiêm kể:
- Nhưng Cao bộ đường đáp, "hoàng thượng có thể mua, nhưng hộ bộ không cấp tiền", làm hoàng thượng rất mất mặt.