Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1239: Thập Nguyệt Vi Thành(3)

Chương 1239: Thập Nguyệt Vi Thành(3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Hai người cũng biết, Hộ bộ phái đại biểu đến trú tại phiếu hào là có ý nghĩa gì -- đó giống như Chính phủ đã thừa nhận địa vị pháp tệ của ngân phiếu.

Vì cái này nên phải đáp ứng yêu cầu của Trương Cư Chính:

- Chỉ cần Nhật Thăng Long đáp ứng, ta sẽ thuyết phục Hối liên hào.

Thẩm Mặc cũng không phải cái loại người không quả quyết, liền cho hắn câu trả lời thuyết phục.

- Được.

Trương Cư Chính nặng nề gật đầu nói:

- Ta tin tưởng ngươi.

※※※

- Ài.

Mặc dù đã đạt thành hiệp nghị, nhưng Trương Cư Chính vẫn rầu rĩ không vui.

Thẩm Mặc biết hắn vì sao không vui, nhẹ giọng an ủi:

- Ta biết huynh đã dành kỳ vọng cao với cải cách tiền tệ, bất đắc dĩ quốc khố trống rỗng, không bột khó gột nên hồ a.

- Đúng vậy...

Trương Cư Chính thở dài một tiếng, có chút uể oải nói:

- Phiên Vương không nộp thuế, quan thân không nộp thuế, thương nhân cũng không nộp thuế. Thuế má của triều đình toàn đặt trên người bình dân bách tính, bách tính không chịu nổi gánh nặng, cũng chỉ có thể bán ruộng đất cho phiên vương hoặc là quan thân, còn mình hoặc làm ruộng cho tá điền, hoặc đến phân xưởng làm công...Tiếp tục như vậy, quốc khố vĩnh viễn không trống không, bách tính cũng nghèo rớt mồng tơi, ngày Đại Minh vong quốc không còn xa.

Hy vọng càng lớn, thất vọng cũng lại càng lớn, nỗi chán nản của hắn không ai có thể lĩnh hội. Chỉ thấy hắn nhìn thẳng Thẩm Mặc nói:

- Lẽ nào không có biện pháp với họ thật sao?

- Có biện pháp, nhưng lúc này còn chưa làm được. - Thẩm Mặc thản nhiên nói.

- Là cải chế sao? - Trong mắt Trương Cư Chính chợt lóe sáng.

- Thái Nhạc nói cẩn thận.

Thẩm Mặc chẳng nói đúng sai, đây là đáp án của Trương Cư Chính, nhưng chưa hẳn là của mình.

- Ta biết, có một số việc không phải nên nói lúc này.

Trong giọng nói của Trương Cư Chính tràn ngập hy vọng, hắn nắm chặt bàn tay:

- Chuyết Ngôn, ta tự xưng là người cứu thế, thường ngày dưới mắt không còn ai, nhưng ngày hôm nay, ta thật sự phục ngươi. Ta nguyện cùng quân tương hứa, đồng lòng góp lực, cùng nhau phụ tá xã tắc, ngăn cơn sóng dữ.

Lúc nãy còn đánh võ mồm, hiện tại lại tình chân ý thiết cùng chung chí hướng, loại chuyển biến này, không phải thường nhân có thể, nói cách khác, Thái Nhạc không phải người thường rồi.

Cũng may Thẩm Mặc cũng không phải người thường, y kích động cầm tay Trương Cư Chính nói:

- Vẫn là câu nói đó, ngã dĩ ngã huyết tiến Hiên Viên Thúc Đại, từ nay về sau huynh là đồng chí của ta.

Nói xong y thầm nghĩ, lời này nghe sao là lạ.

- Chuyết Ngôn...

Trương Thúc Đại lệ nóng doanh tròng.

- Thúc Đại...

Thẩm Chuyết Ngôn doanh tròng lệ nóng.

Phen biểu lộ này nói như thế nào chứ? Muốn nói giả hết thì có hơi oan uổng cho hai người họ, nhưng nếu ai cũng thật hết vậy thì chờ bị đối phương lợi dụng đi.

Trong lòng hai người buồn nôn một hồi, nhưng đều như không có việc gì ngồi trở lại vị trí. Trương Cư Chính nói tiếp:

- Cho dù chế độ tiền tệ tạm thời không thay đổi, nhưng cải cách trên phương diện khác cũng rất cấp bách, lại trị sắp nảy sinh cái mới, thuế pháp phải cải cách, còn có công thương, quân chế... Các phương các mặt, tất cả đều rất cấp bách rồi.

Thẩm Mặc gật đầu, ý bảo hắn nói hết.

- Nhưng triều đình rơi vào nội háo(tổn hao bên trong) đã lâu, người người đấu nhau, chính sự cũng bị coi thành công cụ đấu tranh. - Trương Cư Chính vô cùng đau đớn nói: - Kết quả kéo bè kết phái, bè cánh đấu đá, người nhiều hơn việc, làm tổn hao tâm trí của chí giả, còn kẻ vô dụng thì ăn trên ngồi trốc... Hai năm nay chắc Chuyết Ngôn lĩnh hội đầy đủ rồi chứ?

Thẩm Mặc bất đắc dĩ gật đầu, từ khi trở về từ phía nam, mình chưa làm được gì, dù cho đã lên làm nhất bộ thượng thư nhưng vẫn làm không nên chuyện, thời gian cứ thế bị lãng phí, vừa nghĩ liền cảm thấy đau lòng.

- Thật sự nếu không thay đổi, chí hướng của hai ta cũng sớm muộn gì cũng bị mai một hết như một kẻ vô tích sự, trơ mắt nhìn ngày vong quốc. Đó là nỗi sỉ nhục lớn thế nào đối với thế hệ chúng ta.

Trương Cư Chính đè thanh âm xuống rất thấp, nhưng vẫn như sấm sét cuồn cuộn:

- Không thể để tiếp tục như vậy, chúng ta phải kết thúc những trò nội háo vô nghĩa này, để cho quốc gia này đi lên con đường mà nó nên đi.

Thẩm Mặc hãi hùng khiếp vía.

Từ chối ở lại ăn cơm, Trương Cư Chính trở về, mặc dù phương án của hắn bị phủ định, nhưng nếu có thể đặt phiếu hào dưới sự giám thị của triều đình, ngoại trừ có thể khống chế ngân phiếu phát hành, đối với bước tiếp theo bất kể mở trưng thu thương thuế hay là phổ biến Nhất điều tiên pháp cũng được, tuyệt đối diệu dụng vô cùng.

Thẩm Mặc nhìn như bị sắp đặt, nhưng tuyệt không chán nản, y căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng. Dùng không được bao lâu, Trương Cư Chính sẽ minh bạch, bất kỳ ai đáp ứng chuyện của ngươi đều không chắc chắn, chỉ có chuyện chính ngươi có thể làm chủ mới chắc chắn.

Nhưng được Trương Cư Chính nhắc nhở, không mưu muôn đời thì cũng mưu nhất thời. Y ý thức được hiện tại quyền hành của các chưởng quỹ tại các phân hiệu quá lớn, mặc dù đều là nhân tuyển Nhược Hạm nhìn trúng, nhưng trông chờ một người vĩnh viễn anh minh, vĩnh viễn không biết chất, thì mình quá không hợp thực tế. Tập thể quyết sách, giám sát hữu lực, mới là sự bảo đảm cho lâu dài thịnh vượng, tại Hối liên hào thành lập đổng sự hội và giám sự hội, nhất thiết phải đề ra nhật trình...Thật ra Thẩm Mặc sớm đã có dự định như vậy, nhưng đều bị Nhược Hạm bằng mặt không bằng lòng, cứ dây dưa mãi.

Thẩm Mặc biết, nàng không muốn phân quyền, càng không muốn bị cản tay, cho rằng như vậy sẽ bất lợi cho mình phát huy, nhưng nếu như không hoàn thiện thể chế ngay lúc đầu, tương lai nhất định sẽ thiệt thòi lớn. Không thể bởi vì thuận buồm xuôi gió liền lơ là sơ suất, phải quay về bàn bạc lại.

※※※

Nhìn cỗ kiệu của Trương Cư Chính rời khỏi, Thẩm Mặc quay lại nội viện, liền thấy Vương đi qua cung kính nói:

- Đại nhân, có một người nước ngoài tự xưng là bằng hữu của ngài, đang đợi ở đằng trước đã nửa ngày rồi:

Rồi hắn móc ra một danh thiếp, cười nói:

- Biết nói tiếng của chúng ta, còn biết cái này.

Thẩm Mặc tiếp nhận, thấy trên mặt vẽ một cái giá chữ thập liền hiểu ngay, mở ra nhìn quả nhiên là "Tây học hậu tiến Sa Vật Lược bái thượng", y không khỏi cười rộ lên:

- Mau mời... A không, cứ để ta tự đi.

Rồi vỗ vai Vương:

- Lo lắng cái gì, đi trước dẫn đường.

- A, vâng...

Thấy đại nhân coi trọng người nước ngoài đó như vậy, Vương không khỏi bồn chồn trong lòng, thì ra người tiếp khách ở đằng trước có thái độ không tốt đối với người nước ngoài kia, thiếu chút nữa còn đuổi người ta ra ngoài.

Thẩm Mặc đi tới phòng tiếp khách, vừa vào cửa liền thấy một người ngoại quốc tóc đỏ râu mép đỏ mắt, mặc nho bào vải xanh, khoác áo giáp mỏng màu đen, đầu đội nón lục hợp đồng sắc, đang ngồi ở đó uồng trà hẳn hoi.

- Ha ha ha, Sa Vật Lược thần phụ, nhìn thấy ông thật sự là quá tốt.

Kèm với tiếng cười sang sảng, Thẩm Mặc cất bước đi vào phòng.

- Thẩm đại nhân...

Sa Vật Lược(Francois Xavier) vội vàng đứng dậy, khom lưng thật sâu với Thẩm Mặc:

- Có thể nhìn thấy ngài mới tốt.

- Đều tốt đều tốt.

Thẩm Mặc đưa tay giả đỡ lấy hắn, sau khi song phương lại ngồi xuống rồi, y tươi cười nhiệt tình nói:

- Đông Nam từ biệt, đảo mắt đã hơn một năm rồi, thần phụ vẫn khỏe chứ.

Sa Vật Lược đi giầy chữ thọ đầu vuông, tóc và râu đều dựa theo quy củ của Đại Minh, chải vuốt rất chỉnh tề, khi giở tay nhấc chân, mùi vị Trung Quốc đã đậm đà hơn kia nhiều, ông ta nghe vậy cười nói:

- Đúng vậy, từ gia hương của đại nhân xuất phát, tại hạ một đường hướng bắc, dùng thời gian mấy tháng đi tới Bắc Kinh, dưới chiếu ứng của huynh đệ đại nhân... Nam Minh tiên sinh, ta đã ở kinh thành sống vui vẻ hơn một năm rồi.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch