Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1249: Tây Phong Kính(5)

Chương 1249: Tây Phong Kính(5)




Dịch: lanhdiendiemla.

Buổi chiều cùng ngày, ti Thông chính liền truyền ra tin tức, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính đồng thời thượng thư, kiên quyết yêu cầu chủ động xuất kích, khu trừ Thát Lỗ, báo thù đồ thành Thạch Châu. Thời gian chỉ cách nhau một chút hai người lại mỗi người thượng một sớ. Trương Cư Chính kể ra chín nguyên nhân lớn trận chiến này không đánh không được, Thẩm Mặc thì nói ra bảy lý do lớn trận chiến này tất thắng, kẻ xướng người hoạ, phối hợp khăng khít, lập tức tạo ra tiếng vang rất lớn tại kinh thành.

Chỉ một mặt tại trên cấp bậc của họ, một người Lễ bộ thượng thư, một người Hộ bộ thị lang -- hai vị quan lớn bộ đường đồng thời nói, phân lượng tự nhiên không nhẹ; nhưng quan trọng hơn đó là thân phận của họ, đều là môn sinh đắc ý của Từ các lão. Hai người đồng thời thượng thư, đành phải khiến người liên tưởng đến, có phải là có Từ các lão ở sau lưng tỏ ý hay không.

Vì vậy rất nhiều người ôm trong lòng mục đích khác nhau, suốt đêm soạn tấu chương, ngày mai trước khi tảo triều phải toàn bộ giao cho ti Thông chính.

"Hận cũ chưa rửa, lại thêm thù mới, lần này không báo, thề không làm người" đây là thuộc dạng tràn đầy nhiệt huyết.

"Cho ta ba nghìn dũng sĩ, quét thẳng sào huyệt Thát Lỗ, tất sẽ giải nỗi ưu Bắc cố cho bệ hạ." đây là thuộc dạng không biết lượng sức.

"Bệ hạ lấy tư chất thần võ bất thế, có nguyên phụ suy nghĩ cặn kẽ, có cần vương các trấn thiên hạ, đủ để ứng hợp thiên nhân. Cái gọi là nhân giả vô địch, khu trừ Thát Lỗ, là chuyện không còn nghi ngờ gì." Đây là thuộc dạng xu nịnh.

"Thát Lỗ nhập cảnh hơn tháng, luân phiên chinh chiến, đã sức cùng lực kiệt, chính như nỏ mạnh hết đà. Quân ta bảo vệ quốc gia, cùng chung mối thù, đầy đủ sức và tinh thần, chiến nhất định có thể thắng." Đây là thuộc về tính phân tích.

Từng bài tấu chương, từng đạo hịch văn hóa thành kèn lệnh khiến người khác sục sôi, từng tiếng tấu vang trên triều đình, trong lúc nhất thời, dư luận cùng hướng tới, nhân tâm đại thịnh, quần tình chấn phấn, các đại thần hận không thể vứt bút tòng quân, lập tức dục ngựa ra khỏi thành, cùng Thát Lỗ quyết một trận tử chiến.

Mặc dù cuối cùng làm quyết định là vài người cao tầng nhất. Nhưng áp lực của dư luận gió hướng của sĩ lâm tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến quyết sách của họ.

Vốn Cao Củng là phái chủ chiến, quốc nạn đương đầu, đâu thèm là đề nghị của ai, tự nhiên à ủng hộ số lượng lớn. Nhưng ở chỗ hai vị đại lão khác thì sẽ không nghĩ như hắn.

Sau khi tan triều, Văn Uyên các, trị phòng thủ phụ, Từ Giai và Dương Bác ngồi dối diện nhau.

Tất cả xảy ra tại lúc tảo triều làm cho tâm tình Dương Bác hết sức chán chường, đến bây giờ còn sầm mặt ra. Từ Giai cười khổ nói:

- Ta nói không phải chủ ý của ta, ông còn chưa tin sao?

- Ta tin hay không không quan hệ. - Dương Bác bực bội hừ một tiếng: - Bách quan đã tin rồi, có phải ông nói hay không thì có khác gì nhau đâu.

Từ Giai dở khóc dở cười:

- Thanh niên nhân hiện tại rõ là cả gan làm loạn, lão phu mới có sơ sẩy đã bị tụi nó giao cho làm đại biểu rồi.

- Sợ là trong lòng Hoa Đình công cũng ngầm đồng ý chứ gì.

Loại người từng trải như Dương Bác, khi ngươi cho là hắn hồ đồ thì hắn sẽ giả bộ hồ đồ, một khi hắn không giả nữa thì sẽ khôn ngoan hơn ai hết:

- Ông sợ người ta nói, Hoa Đình Phân Nghi không khác gì nhau.

- Ha ha...

Từ Giai lắc đầu nói:

- Quân quốc đại sự, nên nghe Bồ Châu ổn thỏa hơn.

- Ông cũng biết ta là người Sơn Tây, hiện tại thát tử ở đâu? Ngay tại Sơn Tây ông nghĩ rằng ta không muốn xuất binh ư?

Dương Bác giọng phẫn nộ nói:

- Nhưng tất cả phải xuất phát từ đại cục, một khi kinh thành xảy ra sơ xuất hoặc là xuất binh toàn quân bị diệt, vậy ai sẽ gánh trách nhiệm này.

- Ngu Pha công, ta hiểu ông mà.

Từ Giai nhẹ giọng an ủi Dương Bác, trong lòng thì lại thầm cười nhạt, khi dễ ta không hiểu địa lý thế nào hả? Thát tử xâm lược đến Tấn Trung thì sẽ không Nam hạ nữa, cách Tấn Nam các người xa lắm. Đương nhiên ông ta sẽ không bóc trần Dương Bác, đại nhân vật mà, luôn phải giữ mặt mũi cho nhau. Vì vậy Từ Giai nhỏ nhẹ nói:

- Ông là lão thành mưu quốc, phải nhẫn nhục mới được.

Nhẫn nhục là gì? Dương Bác thầm nghĩ, sao nó không được tự nhiên thế nào ấy. Hắn hậm hực nói:

- Nguyên ông, lúc này chỉ có ông lên tiếng mới có thể ngăn chặn được tình thế.

- Cái này à...

Từ Giai mặt lộ vẻ khó xử nói:

- Vấn đề là, hiện tại ngay cả hoàng thượng cũng động tâm rồi, muốn nội các nhanh chóng đưa ra một phương án xuất kích kia kìa.

- Hoàng thượng đăng cơ không lâu, bên người lại toàn chỉ là phái chủ chiến Cao Củng, Thẩm Mặc, Trương Cư Chính, đương nhiên sẽ bị thuyết phục rồi.

Dương Bác nhìn chằm chằm Từ Giai nói:

- Mấu chốt là Từ các lão ông, chỉ cần ông ủng hộ ta, việc này sẽ không đi đến đâu, bằng không..vô pháp thu xếp.

- Ha ha.

Từ Giai cười, đã quen biết Dương Bác vài chục năm, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thất thố như vậy:

- Ngu Pha này, ông nói rõ với ta, trận này thực sự không có phần thắng sao?

- Thực sự... Ài...

Dương Bác thở dài nói:

- Nhìn từ biểu hiện thì cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng, dù sao thát tử đã phạm vào tối kỵ của binh gia, nhưng sức chiến đấu của Minh quân ta, đó gọi là một sợi dây thừng buộc đậu hũ, chỉ trông mong chứ không thể, để cho bọn họ thủ thành thì còn được, nhưng với tập kích đại quy mô thế này quân lính đã tan rã trước tiên rồi, đưa cho người Mông Cổ chém như thái rau sao?

Thoáng dừng lại, hắn đưa ra ví dụ:

- Quan binh vừa nghe Yêm Đáp suất lĩnh đại quân tới thì ban đầu câm như hến, lui tại Tuyên Phủ, núp trong Đại Đồng thành cao tường dày, nhìn theo Yêm Đáp suất bộ Nam hạ. Mãi đến khi Yêm Đáp giết Thạch Châu rồi, tổng đốc Vương Chi Cáo nghe biến, biết tình thế nghiêm trọng mới lấy du binh 6000 thần tốc đến Nhạn Môn, 2 vạn kỵ binh Duyên Tuy, Đại Đồng cũng tới, nhưng khi đến phụ cận thì đều giẫm chân tại chỗ, không một người ngăn chặn. Đợi Yêm Đáp đi xa rồi họ lại chém giết sĩ dân tị nạn báo tin. Quân đội như vậy ông có thể trông chờ họ đuổi đi Thát Lỗ? Còn không bằng đi cầu thần còn hơn..

Nghe bài phân tích đầy lão luyện của Dương Bác, trong lòng Từ Giai vốn đã có chủ ý, nhưng hình như lại phân vân, thở dài nói:

- Ông nói cũng đúng...

- Vốn chính là vậy mà.

Dương Bác nói lầm bầm:

- Trương Cư Chính chưa từng rời khỏi đài các, thuần túy là lời của thư sinh. Thẩm Mặc mặc dù từng kháng Oa, làm kinh lược Đông Nam, nhưng chưa từng tiếp xúc qua quân sự, may mắn gặp được một số người tài ba, đánh thắng được mấy trận thì cho rằng mình là thiên hạ vô địch sao, rõ là buồn cười.

Hắn quả là đã bị Thẩm Mặc và Trương Cư Chính chọc cho phát cáu rồi, sau khi dưới lá cờ của mình cho thấy thái độ, hai người lại xé da hổ làm đại kỳ, không chút khách khí làm trái với chủ trương của mình, thật sự là không biết quy củ.

- Nhưng mà...

Lần này thì Từ Giai thở dài thật rồi:

- Ông thấy "Tam hoàn thệ ngôn" của ta còn treo ở trên tường kia kìa, việc của nội các không phải một mình ta định đoạt được.

- Ừm.

Dương Bác biết, Từ Giai nói chính là đầu lĩnh chủ chiến Cao Củng, hoàng đế có lẽ nghe người đó. Quả thật rất khó giải quyết. Nhưng xét đến cùng, vẫn là Từ Giai không chịu nổi mất mặt, không muốn bị người ra nói mình cá mè một lứa với người tiền nhiệm mà thôi:

- Hiện tại ta hỏi ông, thủ phụ đại nhân, tới cùng thái độ của ông là gì? Chiến, hay là không chiến, cho trả lời rõ ràng đi.

- Bị các người nói vậy, ta cũng rất mâu thuẫn. - Sau một hồi trầm mặc, Từ Giai chậm rãi nói: - Chiến, có lý do chiến, không chiến, cũng có đạo lý không chiến, tới cùng là chiến hay không chiến đây?

Rồi thử nhìn sang Dương Bác:

- Nếu không, chúng ta đánh một trận quy mô nhỏ, cho dù đánh không thắng cũng không quan trọng mà.

Nghe xong Từ Giai nói, hơi thở của Dương Bác trở nên nặng nề, khuôn mặt âm tình biến ảo một trận, bưng lên ly trà trước mặt uống một hơi cạn sạch, lau khóe miệng rồi nói:

- Cũng được, mọi người đều làm người tốt, không thể chỉ để mình ta làm kẻ xấu?

Rồi vung tay nói:

- Ta cũng không nói gì nữa, ông thích làm gì thì làm đi, nhưng một binh một tốt của kinh doanh đều phải ở lại thành Bắc Kinh, điều này không có gì thương lượng hết.

- Vậy bảo họ đánh đấm thế nào? - Từ Giai hơi trợn mắt nói.

- Ngoài thành còn có nhiều quân đội của cần vương thế mà, cứ để cho họ tùy tiện điều binh, muốn đánh thế nào thì đánh.

Dương Bác nói xong đặt ly trà xuống bàn, chắp tay nói: - "Cáo từ" rồi phất tay áo bỏ đi.

Đợi Dương Bác đi ra ngoài, Từ Giai dần dần thu liễm lại sắc mặt, lại khôi phục diện mạo như giếng cổ không dao động trước kia. Lúc nãy làm vẻ ta đây trước mặt Dương Bác chẳng qua là vì chối bỏ bản thân, để cho Dương Bác biết, hành vi của Thẩm Mặc và Trương Cư Chính cũng không phải mình ở phía sau màn sai sử. Thật ra trong lòng ông ta đã sớm xác định chủ ý rồi, đánh một trận có mức độ không cầu thay đổi cái gì, muốn chỉ là một ý nghĩa mà thôi.

Bản thân hạ quyết tâm, thái độ của Dương Bác cũng minh xác, Từ Giai liền đi tới đại sảnh tổ chức hội nghị nội các. Bởi vì hai đại cự đầu này hiếm khi ý kiến nhất trí, cho nên hội nghị tiến triển cũng đặc biệt nhanh...

Đầu tiên là nhân tuyển của tổng chế(tổng đốc) quân vụ, bởi vì trong số các quan viên đến đây cần vương có tới hai tổng đốc, sáu tuần phủ, cùng với một số tổng binh, tướng quân các loại. Những người này đánh trận không ra sao, nhưng tính khí cũng không nhỏ, cho nên tìm tổng chế này không chỉ phải biết đánh trận, còn phải trấn áp được tràng diện. Vốn Dương Bác là nhân tuyển thích hợp nhất, nhưng hắn cự tuyệt không hợp tác, cho nên chỉ có thể tìm người khác. Nhìn quanh chư công trong triều, người biết đánh trận thì phẩm cấp không đủ, người đủ phẩm cấp thì không biết đánh trận, tính đi tính lại, ngoại trừ Thẩm Mặc, thật sự không có người thứ hai thích hợp hơn.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch