Thấy Trương Cư Chính muốn nói lại thôi, Thẩm Mặc hỏi:
- Thái Nhạc huynh có vấn đề gì sao?
- Ta nghe nói người Mông Cổ lớn lên trên lưng ngựa, lấy cưỡi ngựa bắn cung mà sống, muốn ngang hàng với họ tại phương diện này, sợ rằng trắc trở lắm đấy. - Trương Cư Chính nhẹ giọng hỏi.
- Thái Nhạc huynh có từng nghe qua Mã gia quân. - Đàm Luân cũng không chính diện trả lời.
- Mã gia quân... Bộ đội của Mã thái sư sao? - Trương Cư Chính hỏi.
- Không sai, chính là bộ đội của Mã Phương. - Đàm Luân gật đầu nói.
- Dũng bất quá Mã Phương.
Trương Cư Chính nói:
- Sự tích của Mã vương gia kinh thành ai không biết, ai không hiểu? Chỉ là sau này ông ta bị điều đến Bảo Định thì danh tiếng đã không còn.
"Mã vương gia" trong miệng hắn nói cũng không phải là vương tước siêu nhất phẩm, mà là tên hiệu của nguyên tổng binh Tuyên Phủ Mã Phương, vả lại còn là người Mông Cổ đặt cho hắn.
Nói đến Mã Phương này thì không khoa trương chút nào, đó là một danh tướng có màu sắc truyền kỳ nhất Đại Minh. Hắn không giống Đại Minh như các võ tướng cao cấp khác của Đại Minh, xuất thân trâm anh thế gia, sinh ra đã là tướng quân. Hắn xuất thân vi hàn tuyệt đối là đệ nhất trong số các võ tướng Đại Minh -- bởi vì hắn đã từng là một nô lệ.
Mã Phương, tự Đức Hinh, hiệu Lan Khê, người Uất Châu Sơn Tây, gia đình hắn là nông hộ tại biên cảnh Tuyên Hoá, trong một lần Yêm Đáp xâm, gia hương thôn trấn hắn tan hoang, phụ mẫu cũng thất lạc trong đoàn người chạy nạn, năm ấy Mã Phương 8 tuổi bất hạnh bị bắt làm kỵ nô chăn thả cho người Mông Cổ. Hơn 10 năm sau, hài tử số khổ này phải trải qua cuộc sống nô lệ mặc cho người ức hiếp, tuổi nhỏ đã nếm đủ cực khổ thế gian. Nhưng đã giúp cho hắn luyện được võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung thuần thục.
Sau khi lớn lên, một lần theo Yêm Đáp săn bắn, đột nhiên có một con mãnh hổ xuất hiện, lao thẳng tới Yêm Đáp Hãn ăn mặc bắt mắt, các vị dũng sĩ Mông Cổ thất kinh, tránh không kịp, chỉ có Mã Phương mặt không đổi sắc, không chút hoang mang giương cung cài tên tại chỗ bắn chết mãnh hổ. Yêm Đáp tránh được một kiếp nên rất tán thưởng Mã Phương, tại chỗ tặng cho hắn lương cung thiện mã, cũng mệnh hắn đi theo hầu bên cạnh mình. Sau đó mấy năm, Mã Phương theo Yêm Đáp hãn thân kinh bách chiến, không chỉ am hiểu vị thiên tài bất xuất thế về tác chiến này, càng dần dần rõ như lòng bàn tay quy luật hoạt động và nhược điểm của các bộ lạc Mông Cổ.
Mặc dù nhận được Yêm Đáp coi trọng, địa vị tại bộ lạc Mông Cổ từ từ lên cao, nhưng Mã Phương cũng không bởi vì ân sủng của địch nhân mà quên thù nhà hận nước, hắn ngày đêm đợi cơ hội trở về Đại Minh. Rốt cuộc sau 10 năm rơi vào địch doanh, nhân cơ hội theo Yêm Đáp quấy nhiễu Đại Đồng, hắn thừa dịp ban đêm trộm ngựa bỏ trốn, suốt đêm chạy tới quân doanh Đại Đồng của Minh triều, sau đó... bị Minh quân coi là gian tế bắt lại.
Tính hắn vận khí tốt, ngay lúc đó tổng binh Đại Đồng là Chu Thượng Văn là một vị đại tướng yêu quý nhân tài, không có án lệ cũ lập tức giết gian tế, mà dựa vào lời kể của Mã Phương tìm được phụ mẫu thất lạc nhiều năm của hắn, cũng đưa cả nhà họ đến Đại Đồng đoàn tụ. Cảm tạ đến rơi nước mắt, Mã Phương tại chỗ bẻ tiễn lập lời thề: "Nguyện quét sạch Thát Lỗ, lấy cái chết để báo quốc ân."
Hắn nói sao thì làm vây. Mã Phương bắt đầu từ một đội trưởng, mỗi trận đều anh dũng giết địch, bởi vì kỵ thuật tốt vả lại tốt xấu gì cũng là người Mông Cổ nên hễ hắn bắn là có đích, có người bị thương nặng. Thậm chí mấy lần ngăn cơn sóng dữ, suất lĩnh tinh kỵ chặn giết đường lui của người Mông Cổ, khiến cho quân đội Mông Cổ phải đình chỉ xâm lược, lui ra khỏi biên cương. Chu Thượng Văn cho rằng hắn là một tướng tài cho nên dốc lòng dạy hắn binh pháp, Mã Phương học rất nhanh, vả lại có thể linh hoạt vận dụng, từ đó dụng binh càng xuất thần nhập hóa, bách chiến bách thắng, đánh cho người Mông Cổ kêu khổ thấu trời, đành phải rời xa Đại Đồng, mấy năm không dám quấy nhiễu.
Chiến dịch kinh điển nhất của hắn xuất hiện tại năm Gia Tĩnh thứ 34, Yêm Đáp diễn lại trò cũ, vòng qua phòng tuyến Tuyên Đại, suất lĩnh kỵ binh lần thứ hai đánh chớp nhoáng tới vùng Hoài Nhu bên ngoài kinh kỳ. Trong nhất thời kinh thành hoảng hốt, mấy vạn viện quân từ xa đứng xem, sợ hãi không tiến. Dưới nguy cấp, Mã Phương được thăng làm tham tướng xúc động xuất kích, suất lĩnh tinh kỵ dưới trướng huyết chiến với Yêm Đáp. Đó là trận chiến quân đội của Mã Phương anh dũng quyết chiến, đánh cho bộ Yêm Đáp lui liền hơn mười dặm. Yêm Đáp hãn bị đòn nghiêm trọng này không biết hư thực của Minh quân, cho là họ sẽ đánh lén qua, lập tức suất lĩnh quân đội hốt hoảng bắc triệt, một trận binh họa suýt nữa phục chế lại "Canh Nhung chi biến" biến mất vào lúc đó.
Trận chiến này Mã Phương bị thương thân năm chỗ, tọa kỵ cũng bị bắn chết, nhưng vấn đánh cược với tướng mệnh khiến Gia Tĩnh hoàng đế hết sức cảm phục, khen: "Dũng bất quá Mã Phương", mà người Mông Cổ cũng coi như triệt để nhớ kỹ sự dũng mãnh của Mã Phương, tặng cho hắn một tôn hiệu "Mã vương gia". Sự dũng mãnh của Mã Phương, từ đó đánh một trận thành danh.
Dưới bầu trời Đại Minh quần tinh ảm đạm, một ngôi tướng tinh từ từ mọc lên -- Mã Phương bị được đặc biệt đề thăng làm chính nhị phẩm đô đốc thiêm sự, tới cuối năm lại gia phong làm chính nhất phẩm tả đô đốc, lấy thời gian mười mấy năm qua từ mỗi đao mỗi kiếm dành được chiến công chồng chất, đây tuyệt đối là sự ca ngợi không quá phận.
Nhưng lúc này số phận lại trêu ngươi với hắn, ngay tại lúc Mã Phương thoả thuê mãn nguyện, chủ động xuất kích, nhiều lần phái kỵ binh tinh nhuệ phân đội, thâm nhập thảo nguyên cướp bóc ngựa của người Mông Cổ, đốt cháy đồng cỏ của họ, phá hủy tài nguyên tác chiến cụa họ với mức độ lớn thì người vẫn ủng hộ hắn là lão thủ trưởng Chu Thượng Văn lại qua đời vì bệnh tật.
Chu Thượng Văn như sư như cha qua đời đã tạo thành đả kích hết sức trầm trọng đối với Mã Phương, không chỉ là tâm hồn, mà còn là vấn đề rất hiện thực, hắn đã mất đi chỗ dựa vững chắc tin cậy nhất. Mặc dù đã là tổng binh Đại Đồng, nhưng cái danh xuất thân nô lệ đã như cheo leo trước vực núi, tại một tập đoàn võ tướng Đại Đồng vốn rắc rối phức tạp lại còn có chiến công to lớn, vả lại yêu cầu đối với bộ hạ hết sức nghiêm khắc, tự nhiên không nhận được sự yêu thích của người khác.
Kết quả đúng như ý nguyện, một tấm giấy điều lệnh của Binh bộ liền điều Mã Phương từ tiền tuyến đến hậu phương, đảm nhiệm tổng lý luyện binh sự vụ quan Bảo Định Tuyên Đại... Từ tổng binh một trấn đến tổng lý bốn trấn nhìn như là thăng quan, nhưng chức tổng lý này chỉ quản luyện binh tại hậu phương, dẫn binh đánh trận không có dính dáng gì tới hắn, đây không phải là nhốt cọp vào lồng sắt sao?
Từ sau đó, Mã Phương liền từ từ không có tiếng tăm. Một cây bảo đao yên lặng 10 năm, cho dù từng uống huyết vô số, cũng chỉ có thể hóa thành một đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của mọi người, mà không người nào rút đao hỏi một tiếng, tướng quân, sức ăn còn khỏe không...(biểu thị đã về già còn muốn xuất lực vì nước)
- Bộ đội kỵ binh năm đó của Mã Phương sức chiến đấu vượt qua cả kỵ binh Mông Cổ tinh nhuệ nhất.
Đàm Luân nói cho Trương Cư Chính:
- Hắn am hiểu sâu sự lợi hại của kỵ binh Mông Cổ, nhưng vẫn đưa ra cách nghĩ tác chiến "Lấy kỵ chế kỵ". Ngoại trừ huấn luyện nghiêm ngặt, trang bị hoàn mỹ, hắn còn kết hợp "Điệp trận pháp" của Ngô Giai Nam Tống, phát huy ưu thế hỏa khí của quân ta, đại quy mô sử dụng hỏa khí. Trong tác chiến hỏa thương kỵ binh, kỵ xạ binh, đao binh phối hợp lẫn nhau, không chỉ có thể hỗ trợ cho khuyết điểm của kỵ xạ, tầm bắn và uy lực lại vượt xa thát tử, lại còn thêm chủ tướng chỉ huy thoả đáng, mới có thể khắc chế gắt gao được kỵ binh của thát tử.
- Vậy Mã gia quân hiện nay ở đâu? - Trương Cư Chính nghe vậy kinh hỉ nói.
- Hắn đã rời khỏi Đại Đồng 10 năm, nhánh quân đó đã sớm bị bọn người Dương Thuận phế đi rồi.
Đàm Luân tiếc hận nói:
- Bằng không thì Yêm Đáp sao dám kiêu ngạo như thế chứ?
"Ặc..." Trương Cư Chính thầm nghĩ, nói nửa ngày, cuối cùng chỉ là cho đã miệng.
Ai ngờ Đàm Luân dừng một lúc mới lắc đầu nói tiếp:
- Nhưng hắn không còn chán nản nữa, nhánh quân mà chúng ta mà đến chính là huấn luyện ra dưới sự chỉ đạo của hắn.
- Thế có lợi hại như Mã gia quân không? - Trương Cư Chính lại dấy lên hy vọng.
- Chưa trải qua thực chiến, sao có thể so sánh với Mã gia quân được? - Đàm Luân lắc đầu, một lát sau mới lại nói: - Tuy nhiên hắn còn huấn luyện một nhánh kỵ binh khác tự mình mang theo, cũng theo chúng ta tới đây rồi.
Trương Cư Chính thầm nghĩ, nói cứ ngắc ngứ quả là một thói xấu...
- Nếu ở đây vì sao còn không đến? - Trương Cư Chính hỏi.
- Ha ha...
Đàm Luân cười thần bí:
- Hắn đi làm một đại sự, nhất thời còn chưa tới được.
"Đại sự gì mà thần thần bí bí thể nhỉ?" Trương Cư Chính trong lòng hiếu kỳ, nhưng dù sao không quen, cũng không tiện hỏi.
Nói qua kỵ binh, Đàm Luân lại nói:
- Một phương pháp khác thì cứ để Nguyên Kính nói đi.