- Ha ha, thời của Quang Bính đã qua rồi. - Thích Kế Quang lại lắc đầu cười nói: - Chúng ta đã nghiên cứu chế tạo ra một loại thực phẩm mới tốt hơn Quang Bính kia nhiều.
Mọi người nghe vậy rất hứng thú, Thẩm Mặc cười nói:
- Cũng sắp đến giờ cơm rồi, Nguyên Kính, ngươi cho mọi người nếm thử đi, coi như là bữa cơm.
- Thế thì...đơn sơ quá rồi. - Thích Kế Quang có chút khó xử.
- Ôi dào, thời kì phi thường, tất cả phải tiết kiệm chứ sao. - Thẩm Mặc cười nói, Trương Cư Chính cũng gật đầu xưng phải.
- Được thôi. - Thích Kế Quang gật đầu, nói: - Vậy bêu xấu rồi, vừa lúc mời các vị giám định cho.
Thế là phân phó người vội vàng chuẩn bị. Chỉ chốc lát, hai thân binh bưng lên một cái mâm, trên mâm đều là bát sứ trắng, cho các vị đại nhân mỗi người hai bát, còn có một cái muỗng nhỏ.
Mọi người quan sát, phát hiện trong một cái bát có nửa bát gì như bột chiên, trong một bát khác là nước.
Thích Kế Quang một mặt làm mẫu một mặt nói:
- Hiện tại, mời chư vị đổ nước vào trong bát, giống như ta vậy, rồi quấy nó lên.
Thế là các văn võ ở đây đều dựa theo hắn nói đem thứ trong hai cái bát trộn lẫn lại với nhau, rồi quấy thành một chén cháo.
- Mời mọi người nếm thử. - Thích Kế Quang làm trước múc một muôi đưa vào miệng. Mọi người cũng mỗi người thử một miếng, sau một loạt tiếng sột soạt liền đều gật đầu tán thưởng:
- Ừ, ngon, nói không rõ là mặn hay ngọt, dù sao thì có chút mùi vị.
Thích Kế Quang hài lòng nở nụ cười, có thể nhận được lời tán thưởng của mọi người thì nói rõ thứ này thành công rồi. Thích Kế Quang nhìn Thẩm Mặc một cái, Thẩm Mặc cũng hài lòng nở nụ cười, thứ này thật ra có công lao của y, nhưng trước mặt Trương Cư Chính thì không nên bại lộ mối liên hệ này mới tốt.
- Xin hỏi Thích tướng quân, thứ này chế biến thế nào? - Trương Cư Chính ăn hết một chén rồi, ý vẫn chưa hết nói: - Có phải trước tiên rang chín bột mì không?
Thích Kế Quang lại sai người lấy thêm cho mọi người, lại nói với Trương Cư Chính:
- Cái này rất tiện, bởi vì bên trong không chỉ có bột lúa mạch... Trên thực tế, bất cứ loại ngũ cốc gì gạo kê, đậu nành, đậu đen, gạo lức các loại lương thực của bản địa đều có thể nghiền thành bột, sau khi trộn đều thì rang chín, lại trộn thêm một chút dầu và đường là được rồi, khi ăn có thể cho vào nước chút muối, như vậy sẽ bảo trì đủ sức lực, phương pháp còn rất đơn giản nữa.
Trương Cư Chính hỏi hắn cách pha chế, rồi cười hỏi:
- Được rồi, cái này tên gọi là gì?
- Chưa có tên gọi. - Thích Kế Quang lắc đầu nói.
Trương Cư Chính liền nhìn sang Thẩm Mặc nói:
- Thích tướng quân tại phía nam chế ra "Quang Bính", tại phương bắc lại nghiên cứu chế tạo ra loại bột chiên này, vậy cứ gọi nó là "Kế quang diện" đi! Giang Nam huynh cảm thấy thế nào?
- Rất hay đấy. - Thẩm Mặc cười hỏi chúng tướng: - Mọi người cảm thấy sao?
- Đồng ý. - Mọi người đồng thanh nói, khiến cho Thích Kế Quang hơi ngại.
- Tuy nhiên ta có một vấn đề. - Đàm Luân vẫn yên lặng lại lên tiếng: - Thứ này ăn quả thật rất tiện, nhưng không biết khi đánh trận thì mang theo thế nào?
Thích Kế Quang cười nói:
- Hỏi rất hay, mang túi ruột tới đây.
Thân binh đã sớm chuẩn bị sẵn rồi, đem mấy cái túi vừa hẹp vừa dài phân phát cho từng tướng lĩnh.
Thích Kế Quang cầm lấy một cái túi và nói:
- Túi này dùng vải trắng may thành, vừa hẹp lại dài, giống như ruột ngựa vậy, dài 5 xích, các quan binh liền buột miệng gọi nó nó "túi ruột". Bỏ bột chiên vào trong này, rồi buộc hai đầu lại với nhau.
Thích Kế Quang vừa nói vừa làm mẫu:
- Bộ binh thì khoác nó trên lưng, kỵ binh thì có thể buộc trên yên ngựa. Nếu như khi hành quân gấp không kịp pha thì ăn trước vài miếng, lại uống mấy ngụm nước, vừa đi đường lại ăn được cơm rồi. Một túi này cũng đủ cho một binh sĩ dùng ăn năm ngày.
Thẩm Mặc nhìn Thích Kế Quang khoác cái túi ruột đó lên vai, không khỏi có chút quáng mắt, y vẫn cho rằng, đây là sáng kiến của Bát Lộ quân làm ra, quanh đi quẩn lại vẫn là học theo Thích Kế Quang...Đây cũng không phải là chủ ý của y, là nguyên sang của tiểu Thích người ta.
Phát minh này tạo được sự ca ngợi không ngớt, Doãn Phượng cầm nó yêu thích không buông tay:
- Cái này tốt rồi, sau này khi chúng ta truy kích binh địch sẽ không cần phải đói bụng nữa.
Rồi lại lo lắng:
- Nhưng mà xuất chinh sắp tới lại nhiều bộ đội như vậy, sao mà khâu kịp túi, làm bột chiên đây?
- Việc này thì không cần ngươi bận tâm.
Trương Cư Chính cười rộ lên:
- Sáng sớm ngày mai, trước khi mở cửa thành ta nhất định chuẩn bị cho mọi người.
Rồi đứng lên nói:
- Thời gian cấp bách, ta phải đi về chuẩn bị đây, chư vị không cần phải đi một chuyến đâu, để cho quan quan nhu của mọi người theo ta trở lại, trong kho có gì thì lấy, không có thì ta sẽ mượn đi mua, cũng không thể để cho các tướng sĩ thiếu này thiếu kia mà xuất phát được.
Lời nói kiểu này bọn Đàm Luân quả thật chưa từng nghe qua, lần nào đi lĩnh chút vật tư chả phải như mệnh lệnh với mấy đại sứ nhà kho đó, còn chưa thấy qua Trương thị lang hào khí như vậy nữa chứ. Họ không khỏi rất chi là cảm động, đều đứng dậy nói lời cảm tạ.
- Cáo từ.
Trương Cư Chính gật đầu với Thẩm Mặc, lại chắp tay với mọi người rồi bước nhanh ra khỏi trướng trung quân, sau đó ngồi lên cỗ kiệu chờ ở cửa, hấp tấp rời khỏi.
Tiễn Trương Cư Chính đi rồi, mọi người trở lại trướng trung quân, không có ngoại nhân, tức khắc thân thiết tùy ý hơn rất nhiều.
Thẩm Mặc vừa định trêu ghẹo Thích Kế Quang hai câu thì thấy Hồ Dũng từ bên ngoài đi vào, ghé sát vào tai y nhỏ giọng nói:
- Tìm khắp nơi cũng không thấy Đông Ninh hầu...
Thẩm Mặc lòng lộp bộp một tiếng, tuy định lực kinh người nhưng cũng phải biến sắc -- tin tức này, a không, nên nói là tin dữ, thật sự quá kinh người, nếu như sáng sớm ngày mai chuẩn bị xuất phát mà còn chưa có binh phù, Thần cơ doanh của Thích Kế Quang tuyệt đối không thể tự tiện động, bằng không chính là mưu phản.
Nói thật chứ, lòng tin của Thẩm Mặc đối với trận chiến này tám phần mười đến từ Thích Kế Quang và Thần cơ doanh của hắn, mặc dù danh tiếng có Mã Phương có lớn hơn, nhưng đó chỉ như một truyền thuyết... Thật không dám đem hy vọng ký thác trên người hắn. Không có Thần cơ doanh, Thẩm Mặc sẽ không có chắc chắn đánh thắng trận, nếu như trận này mà thất bại, hậu quả nghĩ cũng không dám nghĩ...
Y vừa trầm mặc, cả phòng vừa rồi còn náo nhiệt thoáng cái an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn y, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Mặc liền nhìn Lý Thành Lương một cái, thản nhiên nói:
- Dẫn Thành, không có sự quản giáo của ngươi, hai tiểu tử kia của ta lại quậy rồi, đi khỏi nhà đến bây giờ còn chưa có tìm được.
- A...
Mọi người hít một hơi lạnh, khẩn trương nói:
- Nếu không đại nhân nhanh về xem sao đi.
- Không sao, ta có trở lại cũng không làm được gì.
Thẩm Mặc cũng rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm Hồ Dũng rồi phân phó:
- Ngươi đi tìm Bắc Trấn phủ ti.. Quản nó có mấy nhà, dù sao thì cũng phải có chỗ mà nghỉ, đem chuyện này nói cho hắn, bảo hắn nhanh đi tìm giúp, trước sáng mai ta muốn thấy được người....Đương nhiên, đừng có dọa tụi nhỏ.
Mọi người không khỏi thầm nghĩ: "Đại nhân cũng quá cưng chiều hài tử rồi..." Lý Thành Lương thì thầm khó hiểu trong lòng: "Không có khả năng đó được..."
Chỉ có Hồ Dũng biết đại nhân là có ý gì, hắn nặng nề gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Liền bước nhanh đi ra ngoài.
- Được rồi, đại địch trước mặt, việc nhà cứ để đó đi.
Thẩm Mặc ho khan một tiếng tập trung lực chú ý của mọi người, mới trầm giọng nói:
- Quy củ cũ, chiến lược ta định, chiến thuật nghe các vị.
Rồi đề cao giọng:
- Chư vị, Yêm Đáp và Thổ Man, bên nào mới là đối thủ của chúng ta lần này?
Mọi người đang suy tư thì Thẩm Mặc đã cho ra đáp án:
- Một mặt, bởi vì Yêm Đáp là đầu não của xâm nhập lần này, hưng sư động chúng mà đến như vậy, không đạt mục đích là sẽ không bỏ qua. Cho nên mặc dù Thổ Man ít người, khi đánh cũng đơn giản hơn chút. Nhưng hai bên cách nhau quá xa, thật ra cũng không có hô ứng. Bởi vậy, cho dù đánh Thổ Man, Yêm Đáp cũng sẽ không cảm thấy chấn động bao nhiêu, nó có lẽ vẫn muốn làm theo kế hoạch.
- Thứ hai, là Thổ Man không có năng lực công thành, mà Yêm Đáp dưới sự trợ giúp của một số hán gian đã nắm giữ loại năng lực này... Thành Thạch Châu rơi vào tay giặc chính là bằng chứng tốt nhất.
Thẩm Mặc nói rồi nặng nề thở dài:
- Ài... Chiến thuật lần này của Yêm Đáp hãn đã hết sức minh xác, bọn họ lấy một bộ nhân mã phô trương thanh thế, làm ra vẻ muốn công kích kinh thành, đợi khi quân đội các nơi hốt hoảng cần vương, phòng ngự trống rỗng thì chúng mới tập trung chủ lực, chọn phủ huyện thích hợp nhất để tiến công.
Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn sang mọi người, giọng bi thương nói:
- Cho nên lực phá hoại của Thổ Man vượt xa so với Yêm Đáp, Hơn nữa hai bên cách nhau quá xa, một khi hướng đông đánh Thổ Man thì sẽ không có thời gian ngăn cản Yêm Đáp làm ác, chúng ta không thể tiếp nhận cơn đau Thạch Châu thêm một lần nữa, cho nên dù cho cật lực chút, hi sinh lớn chút, thì cũng phải ngăn lại hướng tiến quân của Yêm Đáp, hiểu chưa?