Một phen vừa kéo vừa đánh, làm cho Man phiên không dám làm càn, lại bảo vệ thể diện của triều đình. Sau khi cố sự này được truyền đi, danh tiếng của Dương Bác lan xa, có thể nói là tác phẩm thành danh của hắn, cho nên Thẩm Mặc cũng nghe qua.
Ngày hôm nay vào lúc này, Dương Bác nhắc lại chuyện xưa, đương nhiên không phải vì nói cố sự, mà là đang giảng đạo lý cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc là người minh bạch, đương nhiên biết hắn có ý gì... Hiện tại, Yêm Đáp chính là Man phiên, Minh quân chính là Địch Loan. Nếu không chịu mất mặt lại đánh không lại, vậy biện pháp tốt nhất chính là như hắn năm đó, trước phô trương thanh thế, trấn trụ được đối phương rồi sau đó mới cho chúng chút lợi ích, không làm mất thể diện của triều đình lại tiễn ôn thần đi được... Dù sao tặc không đi tay không.
Thấy đã đến lúc này rồi Dương Bác vẫn còn cố gắng khuyên bảo mình đừng cứng đối cứng với người Mông Cổ, ấn tượng của Thẩm Mặc đối với hắn ngược lại tốt hơn rất nhiều. Y biết, trong bầu không khí cuồng nhiệt hiện nay, con người vẫn đang sống theo nghịch triều lưu, khả năng không lớn chỉ là vì tư lợi bản thân, bởi vì đó chắc chắn cái được không bù đắp đủ cái mất. Chỉ có người trong lòng càng cao thượng hơn mới có thể kiên trì quan điểm của mình... Bất luận là đúng hay là sai, chí ít cho rằng mình đang kiên trì chân lý.
Nhưng trong lòng Thẩm Mặc nguội lạnh.
Cố sự của Dương Bác tuy tràn ngập trí tuệ, nhưng là trí tuệ mang theo mùi mục nát... Đừng quên, yêu cầu lúc ban đầu của Man phiên là gì? Cầu tài mà thôi, Địch Loan không đáp ứng. Cuối cùng biện pháp giải quyết của Dương Bác kỳ thật chẳng qua là lấy danh nghĩa ban thưởng thanh toán khoản tiền đó, trên bản chất có gì khác nhau đâu? Đương nhiên, trong mắt các đại nhân đình triều đình thì khác nhau lớn -- " tiền mãi lộ" quá có nghe, ý vị bị áp chế quá nặng, thể diện triều đình có mất ở chỗ "ban thưởng" cũng dễ nghe nhiều hơn, đó là một loại ban tặng trên đối với dưới, có mặt mũi biết bao chứ.
Tất cả, đều là vì thể diện triều đình, toàn bộ trí tuệ cũng đều dùng để làm sao không mất thể diện, đâu thèm quản lê dân bách tính sống hay chết, lợi ích quốc gia có còn hay mất -- chỉ cần không mất thể diện, có thể đánh lừa được trên và dưới, chính là theo đuổi lớn nhất của người làm quan, về phần lớp vải lót phía dưới mặt mũi có phải thối nát hay không thì không phải là điều mà các đại nhân của Đại Minh quốc quan tâm.
Ngay cả đại thần được xưng lá chắn quốc gia như Dương Bác cũng nghĩ như thế thì Đại Minh sao có thể không mục nát được? Nếu như điểm ấy không thay đổi, tại các phương diện khác có tiến hành ít nhiều cải cách thì cũng sẽ chìm trong trong cảnh chiến tích phù phiếm, không dùng được. Đại Minh này cũng xứng đáng bị tộc Tungus tiêu diệt.
- Thẩm đại nhân, Thẩm bộ đường...
Giọng của Dương Bác kéo Thẩm Mặc lại từ trong trạng thái thất thần, y cười nói:
- Ý của lão đại nhân hạ quan hiểu được, nhưng mà cố sự của ngài nói cho chúng ta biết, muốn tiền mãi lộ biến thành tiền ban thưởng, ở giữa vẫn còn cần làm đối phương sợ hãi trước.
- Ừm.
Dương Bác thoả mãn gật đầu, lại có chút hồ nghi nói:
- Không phải là ngươi nói cho có lệ đấy chứ?
Hắn cảm giác Thẩm Mặc chuyển biến có hơi nhanh quá.
- Không dối gạt ngài, chiều nay có mở một cuộc họp, biểu hiện của họ làm hạ quan thất vọng quá, không ngờ ngay cả dũng khí chính diện quyết chiến với thát tử cũng không có. - Thẩm Mặc thở dài nói: - Nói thật chứ, hối hận không nghe lời ngài nói từ sớm, vốn tưởng rằng không phải là chiến thì là hàng, hiện tại mới biết còn có biện pháp không chiến không hàng. Xin ngài chỉ điểm chút sai lầm.
- Đâu có...
Dương Bác luôn miệng nói khách sáo, tâm tư thì nhanh chóng chuyển động, phán đoán thật giả về lời này của Thẩm Mặc, cảm giác chí ít là nghe lọt tai. Cho dù hắn vẫn đang kiên trì tiến công, nhưng một khi bị gặp cản trở, tất nhiên sẽ trở lại trên con đường mình đã chỉ. Dương Bác liền nói:
- Dù sao ta là chủ soái trên danh nghĩa, một khi ngươi gặp chuyện thì ta cũng thoát không được liên quan, hiện tại chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực, hợp lực vượt qua cửa ải này.
- Ngài quả là người rộng lượng. - Thẩm Mặc nghe vậy xấu hổ hành lễ: - Trước đó đã khiến lão đại nhân phải khó xử, thật sự là xin lỗi, đợi chiến hậu tất sẽ đăng môn tạ lỗi.
- Ha ha...
Mặc dù không biết lời của y là thật hay giả, Dương Bác cũng cảm giác không còn bực bội nữa, rộng lượng cười nói:
- Thanh niên nhân mà, huyết khí phương cương là bình thường.
Lúc này, đã có thể nghe được tiếng rống trong quân doanh Tuyên Đại, còn có rất nhiều quan binh quân đội bạn đang xem náo nhiệt, Dương Bác ghìm lại cương ngựa nói:
- Cứ lo việc trước mắt đi, việc này ngươi chuẩn bị xử lý thế nào?
- Mã Phương kích động bộ đội không nghe chỉ huy, đương nhiên là có tội.
Thẩm Mặc ôm quyền nói:
- Nhưng vừa rồi ngài cũng nói rồi đấy, trước tiên chúng ta phải làm địch nhân khiếp sợ. Tại hạ thiết nghĩ, có thể làm cho người Mông Cổ cảm thấy sợ cũng chỉ có tên tuổi của Mã vương gia thôi, cho nên cả gan mời lão đại nhân tạm thời tha cho hắn, để cho hạ quan giở trò một chút.
- Ừm.
Dương Bác vuốt chòm râu, lâm vào suy tư.
- Lão đại nhân, mời thủ hạ lưu tình, tại hạ cảm tạ lần nữa. - Thẩm Mặc lại ôm quyền nói.
Hắn đã thấy rõ, nếu như Thẩm Mặc dám trực tiếp nhúng tay chỉ huy thì trận này nhất định thất bại.
- Tuần phủ Bảo Định Đàm Luân. - Cũng may Thẩm Mặc vẫn là tự mình biết mình.
- Ừm.
Dương Bác ừ tiếng nữa.
Trong quân doanh Tuyên Đại đốt đuốc sáng trưng, người ở bên trong chia làm hai phái phân biệt rõ ràng, trên giáo trường trước cửa doanh tất cả đều cưỡi ngựa, cầm đao kéo cung, giương cung bạt kiếm giằng co với nhau.
Vương tổng đốc đi cùng với hai vị tổng binh đứng ở giữa đám hộ vệ lớn tiếng nói:
- Mã Đức Hinh, bản quan kính ngươi là tiền bối có công lớn, càng không muốn gà nhà bôi mặt đá nhau, đại khai sát giới đối với tướng sĩ của mình, chỉ cần ngươi hiện tại rời khỏi, ta bảo đảm không truy cứu việc này và cũng sẽ không có bất kỳ ai truy cứu nữa.
Dừng một chút lại nói với các quan binh đi theo bên cạnh Mã Phương:
- Các ngươi cũng vậy, lập tức hồi doanh, ta có thể coi như chưa từng có cái gì xảy ra, nếu không yên tâm thì ta có thể chiết tiễn lập thệ.
Đành phải thừa nhận, Vương Chi Cáo vẫn là người rất khôn ngoan, biết lúc này không thể lửa cháy đổ thêm dầu, cho nên cưỡng chế tức giận, cũng muốn trước tiên áp chế lại tình hình.
Nhưng Mã Phương đã ăn phải quả cân quyết tâm, hắn kiên quyết cự tuyệt:
- Không được, ta muốn dẫn họ báo thù rửa hận cho các gia hương phụ lão.
Tướng lĩnh có thể chu toàn cùng với người Mông Cổ giảo hoạt, thì nhất định có trị tuệ hơn người.
Thấy hắn lấy đại nghĩa để áp chế mình, Vương Chi Cáo thầm than một tiếng, chấp hành mệnh lệnh của lão thủ trưởng thì không có đại nghĩa nào đáng nói hết. Hắn liền lạnh lùng nói:
- Ta là tổng đốc Tuyên Đại, hiện tại ta hạ lệnh tất cả mọi người tại chỗ đợi mệnh, ai dám bước ra khỏi cửa doanh một bước thì chính là vi phạm quân lệnh, chém không tha.
Sát khí nổi lên khiến người sợ hãi, quả nhiên có không ít người trên mặt hiện vẻ khiếp sợ.
- Hừ hừ, chưa hẳn đâu...
Mã Phương cũng không phải là kẻ lỗ mãng, hắn có chuẩn bị mới đến đây. Thấy hắn lấy ra một phong thư từ trong người và nói:
- Chỗ ta có bản sao của thánh dụ, hoàng thượng có chỉ, mệnh từ trong bộ đội tại kinh chọn ra người gan dạ tinh nhuệ cấu thành bộ đội xuất kích xua đuổi Thát Lỗ, bất kể kinh doanh hay là ngoại quân, có tình nguyện viên thì đều có thể tham gia.
Rồi trừng hai mắt nói:
- Lẽ nào mệnh lệnh của ngươi còn cao hơn cả thánh chỉ hả?
- Đương nhiên không phải...
Vương Chi Cáo nuốt nước bọt, gian nan nói:
- Nhưng ta là tổng đốc Tuyên Đại, không trải qua sự đồng ý của ta, ai cũng không thể rời khỏi.
Rồi nghiêm mặt nói:
- Cùng lắm thì chúng ta đến Kim Loan điện lý luận, để xem tới cùng hoàng thượng nói ai không đúng.
- Ta nhất định muốn đi thì sao? - Mã Phương khinh miệt liếc hắn một cái: - Ai có thể ngăn được?