Vương Chi Cáo tâm như minh kính, hắn biết tính tình của lão thủ trưởng, nếu như thật muốn đại khai sát giới thì sẽ không cần tốn sức đánh chửi Mã Phương làm gì. Sở dĩ vừa bắt đầu đã đánh đã mắng thật ra là trút giận thay cho hắn, để cho hắn rộng lượng một chút. Nghĩ vậy, Vương Chi Cáo thầm than một tiếng rồi thấp giọng nói:
- Thẩm bộ đường nói rất phải, đó cũng là tấm lòng tha thiết của Mã tướng quân, xin lão lệnh công khoan dung hơn cho.
Dương Bác nghe vậy không ngừng gật đầu, ánh mắt tán dương nhìn Vương Chi Cáo nói:
- Vương tổng đốc là người thức đại thể, ta rất vui mừng.
Rồi chuyển sang nói với Mã Phương:
- Đầu chó tạm thời còn đặt trên cổ, ngươi đừng cao hứng quá sớm, nếu như lần này thất bại, trở về cả vốn lẫn lãi cùng nhau tính sổ. Cút đi mặc quần áo vào.
Mã Phương vui mừng khôn xiết:
- Nói như vậy, ngài đồng ý ta dẫn người đi rồi?
- Ta cũng không nói. - Dương Bác nghiêm mặt nói: - Binh Tuyên Đại thuộc tổng đốc Tuyên Đại quản, Binh bộ thượng thư như ta cũng không xen vào được.
Mã Phương mở cờ trong bụng, một mặt cầm lấy quần áo mặc vào, một mặt chịu tội với Vương Chi Cáo.
Dưới bầu không khí và trường hợp thế này, Vương Chi Cáo còn có thể nói cái gì nữa? Cũng chỉ cười trừ cho qua.
Nếu như Từ Vị hoặc Trương Cư Chính ở chỗ này thì khẳng định sẽ phải quỳ bái cho Thẩm Mặc, vốn rõ ràng phải đi ủng hộ Mã Phương thì nhất định sẽ trở mặt với Dương Bác, ai ngờ y phiên vân phúc vũ một hồi thế nào mà lại cảm hóa Dương Bác trở thành thuyết khách, phần công lực này đã đến tình cảnh đại âm nhược hi(~đại trí giả ngu) rồi.
Dương Bác đã nhận lời Thẩm Mặc sẽ cho y dùng Mã gia quân, nhưng hắn đương nhiên không thễ làm không, phần người tốt phải do bản thân hắn làm, thế là nói với quan binh khắp doanh:
- Gia hương gặp nạn, Thạch Châu gặp nạn, ta cũng là người Sơn Tây, đêm không thể ngủ, lòng nóng như lửa đốt, hận không thể cầm thương lên ngựa trở lại liều một trận với thát tử, cho nên ta lý giải tâm tình của các ngươi, cũng có thể giúp các ngươi khuyên Vương tổng đốc thả người.
Lời vừa nói ra, toàn trường òa lên tiếng hoan hô.
- Đừng cao hứng quá sớm...
Dương Bác khoát tay, ý bảo mọi người an tĩnh, lại nói:
- Có vài lới muốn nói trước với các ngươi, lần này Yêm Đáp quấy nhiễu đã hoàn toàn khác với phân tán quấy rầy, chỉ vì cầu tài như trước đây. Lần này hắn tự suất lĩnh trọng binh, mưu đồ tất nhiên không nhỏ.
Thoáng dừng lại hắn nói tiếp:
- Trước kia quân ta không phải là chưa từng đối mặt qua nhiều Thát Lỗ như vậy, nhưng đều là dựa vào thành trì, lấy hiểm mà thủ. Nhưng lần này, chúng ta đành phải giao chiến với chúng dưới điều kiện ngang nhau. Mọi người cũng không phải tân đinh, đương nhiên biết dưới tình huống vô hiểm khả thủ, đối mặt với mấy vạn thiết kỵ Mông Cổ thì tới cùng có ý nghĩa gì.
- Các ngươi cũng đừng có tâm lý gánh vác, lần này xuất chinh chỉ là chí nguyện, nhiệm vụ lưu lại càng trọng đại hơn, bảo vệ kinh thành, đây mới là bản chức của các ngươi, nó quan trọng hơn tất cả.
Những lời này của Dương Bác chính là giội nước lã cho mọi người... Các ngươi tới là để bảo vệ kinh thành, không quay về cũng không có trách nhiệm, trở về cũng rất có thể là da ngựa bọc thây, tới cùng lựa chọn thế nào, tin tưởng mọi người cũng đều có chủ ý của mình.
Toàn trường yên tĩnh lại. Lời của Dương Bác làm cho bọn quan binh đã tỉnh táo lại lâm vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Ra trận hay là ở lại? Sinh hay là tử? Đây quả là một vấn đề lớn.
Thấy hiệu quả đã đạt được, Dương Bác gật đầu với Vương Chi Cáo, lại nói với Thẩm Mặc:
- Lão phu muốn đến doanh trại khác, Thẩm đại nhân đi cùng hay là ở tại chỗ này?
- À, hạ quan còn có chút việc muốn làm. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Thứ không thể phụng bồi lão đại nhân rồi.
- Được rồi, ngươi làm việc của mình đi. - Dương Bác gật đầu nói: - Ngày mai không thể đưa tiễn được, vậy thì chờ các ngươi khải hoàn trở về, chúng ta sẽ cùng uống rượu mừng thắng lợi.
Vì bảo mật nên khi đại quân xuất phát sẽ không có bất cứ nghi thức nào, cũng không có bất kỳ ai đưa tiễn. Đương nhiên, nói bảo mật chỉ là một lý do, nguyên nhân là chân chính là ai cũng không nắm chắc đối với lần xuất chinh này, rất sợ đến lúc thất bại thảm hại thì không còn mặt mũi, cho nên ngay từ đầu cứ khép mình chút thì tốt hơn.
Cùng tiễn bước Dương Bác đi rồi, Thẩm Mặc lại tạ lỗi với Vương Chi Cáo, thái độ hết sức thành khẩn.
Trước đó tất nhiên là Vương Chi Cáo ôm hận trong lòng, hiện tại Thẩm Mặc chủ động xin lỗi, trong lòng rốt cuộc thoải mái hơn nhiều, hơn nữa mặc dù mọi người cùng cấp, nhưng người ta là Lễ bộ thượng thư, đăng các bái tướng chỉ ở sớm chiều, mình lại là một tổng đốc đợi phạt, có câu là làm người phải lưu lại một đường, ngày sau còn dễ gặp lại. Với người nằm ở tình thế yếu như hắn thì sẽ không chỉ lưu lại một đường, mà là phải lưu lại một mảng lớn, nhiều hơn nữa.
Vì vậy Vương tổng đố biểu thị rất rộng lượng, chuyện quá khứ cứ cho nó trôi qua, về phần hiện tại và tương lai đương nhiên đều nghe đốc soái đại nhân an bài rồi. Nói đến thì hắn cũng là một nhân vật tàn nhẫn, một khi hạ quyết tâm thì tuyệt không dài dòng, lại hùng hồn nói với Thẩm Mặc:
- Hai vạn quân đội trong doanh trại của ta đều mặc cho Mã Phương hắn chọn, dù hắn có mang đi hết ta cũng chấp nhận.
Lời này khiến Thẩm Mặc cũng thấy hơi ngại.
Vương Chi Cáo tính toán rất tinh, dù sao thì chức tổng đốc này mình cũng làm không được rồi, tội gì phải suy nghĩ cho người kế nhiệm chứ? Còn không bằng tặng cho Thẩm Mặc một cái nhân tình, nếu có thể thành lập mối quan hệ với y tất nhiên sẽ có ích hơn nhiều với tương lai của mình, cũng coi như nhân họa đắc phúc rồi.
Thẩm Mặc nhìn Mã Phương, gật đầu nói:
- Vương huynh khoan dung độ lượng, rất biết quốc thể, tiểu đệ cực kỳ bội phục, tương lai nếu có thể may mắn đắc thắng, tất không thể thiếu công lao giúp đỡ của Vương huynh.
Vương Chi Cáo nghe vậy đại hỉ, thầm nghĩ Thẩm đại nhân này quả nhiên là thức thời, hắn liền nhiệt tình mời mọc:
- Bên ngoài trời lạnh, ta đã sai người chuẩn bị rượu rồi, chúng ta đi vào, vừa nói chuyện vừa đợi đi.
- Thế thì tốt quá rồi.
Thẩm Mặc gật đầu mỉm cười, y phải ở chỗ này chấn chỉnh, thời gian cấp bách cũng không thể xuất ra chủ ý xấu gì.
Đợi hai vị đại nhân đi rồi, giữa trường chỉ còn lại Mã Phương đang quỳ, nhưng bị Dương Bác nhiễu loạn một hồi, đã không còn khí thế như lúc đầu nữa rồi.
- Lão lệnh công nói đều đúng, nhưng hiện tại quân giặc hung mãnh, trốn tránh tất bại, tấn công mới có cơ hội thắng lợi.
Mã Phương thấy thế xúc động nói:
- Huống hồ thân là binh lính triều đình thì phải có chức trách vệ quốc, giữ gìn quê nhà.
Kết quả là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, sau khi trầm mặc chốc lát, Mã gia dũng sĩ đứng ra nói:
- Đại trượng phu thân chịu quốc ân nhiều năm, giữa lúc giết địch báo quốc, tuy là trận này tất bại, dù có liều tính mệnh này của chúng ta thì cũng phải để cho quân giặc biết được cái uy của Đại Minh ta, chết có gì ngại.
Sau đó tất cả bọn thủ hạ đứng lên hết, lúc này ai cũng không còn thấy vẻ lo lắng nữa. Ngay sau đó tướng sĩ toàn doanh đều quần tình sục sôi, tranh nhau ra trận.
Lão Dương Bác mặc dù kinh nghiệm dày dặn nhưng hắn đã đánh giá thấp dũng khí và lòng yêu nước của các tướng sĩ...Đương nhiên, cũng không thiếu kẻ chết vì sĩ diện.
Mã Phương là người dẫn binh nên hết sức sáng tỏ đối với tâm lý của các tướng sĩ, hắn không thể mang theo tướng sĩ khuyết thiếu dũng khí mười phần ra trận, phải tiến hành sàng lọc lại. Vì vậy hắn nói trận này hung hiểm cỡ nào, nhiều lần căn dặn tam quân, có huynh đệ cùng ở trong quân thì đệ đệ ở lại, phụ tử cùng ở trong quân thì con trai ở lại, trong nhà có con trai độc nhất thì không cho xuất chiến.
Dặn dò xong xuôi, Mã Phương thúc ngựa lên đài điểm tướng, chờ đợi dũng sĩ chân chính đến.
Thẩm Mặc và Vương Chi Cáo hàn huyên thật lâu, đề tài tự nhiên không ngoài chiến dịch lần này. Vương tổng đốc là lão biên soái đã vài chục năm, lại lòng tràn đầy muốn làm tốt quan hệ với y, cho nên nói năng không hề giấu diếm điều chi, làm cho Thẩm Mặc được lợi không ít.
Mãi đến canh tư thì Hồ Dũng đã trở lại, bên tai Thẩm Mặc nhẹ giọng nói vài câu, Thẩm Mặc gật đầu, đứng dậy nói với Vương Chi Cáo rằng có chuyện quan trọng muốn làm.
Vương Chi Cáo biết đại quân lập tức muốn xuất phát, nào dám giữ lại, đích thân đưa Thẩm Mặc ra khỏi trướng trung quân.