Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1265: Chiến Chính Hàm(2)

Chương 1265: Chiến Chính Hàm(2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Thời khắc nhớ kỹ, sinh tử vinh nhục.

Đàm Luân cũng không lời vô ích, liền bắt đầu hạ lệnh:

- Căn cứ vào tình báo phân tích, người Mông Cổ hiện tại đã vòng qua Đại Đồng nhằm về hướng Đông Bắc. Mục tiêu của chúng rất có thể là Vạn Toàn hữu vệ. Một khi Vạn Toàn hữu vệ rơi vào tay giặc, Yêm Đáp sẽ làm lại con đường thông đạo lui về thảo nguyên, lần này Nam xâm thì có thể liệu trước không lo, đến lúc đó không chỉ vùng Trương Gia Khẩu sẽ chịu khổ đồ thán, kinh thành cũng sẽ rơi vào cảnh uy hiếp. Hiện tại, chúng ta cần phải xuất kích một lần mau mà hữu lực, làm cho Thát Lỗ kinh sợ, làm cho chúng không dám công kích Vạn Toàn.

Thoáng dừng lại, hắn nhìn sang Mã Phương vừa mới vào thành và nói:

- Mã tướng quân, ngươi rất rõ ràng lực uy hiếp của người Mông Cổ, vì vậy lần này tiên phong chắc chắn là ngươi.

- Tuân lệnh! - Mã Phương vẻ mặt hưng phấn ra khỏi hàng nói: - Bảo đảm sẽ cho chúng một đòn phủ đầu nặng nề.

- Đừng có mà cao hứng quá sớm. - Đàm Luân nghiêm mặt lại: - Cũng không phải bảo ngươi quyết chiến với chúng, mà là muốn hấp dẫn hoàn toàn được chúng, đồng thời bổn tướng và Doãn tổng binh sẽ suất lĩnh kỵ binh sở bộ giáp công từ cánh, Thần cơ doanh của Thích tướng quân cùng với bộ đội còn lại sẽ bố trí mai phục ở chỗ này.

Nói rồi, chỉ cây roi ngựa vào một điểm trên địa đồ, ngoại trừ Mã Phương mới đến, mọi người không nhìn cũng biết đó là địa khu Dương Hòa phụ cận Đại Đồng. Mà địa điểm quyết chiến này cũng chính là tiêu điểm bọn họ tranh chấp, rất nhiều người chủ trương lựa chọn ở giữa Trương Gia Khẩu và kinh thành, bởi vì nơi này cự ly gần kinh thành, Thần cơ doanh của Thích Kế Quang chỉ dùng một đến hai ngày là có thể đến nơi, không dễ bại lộ hành tung.

Mà một khi lựa chọn vùng Dương Hòa cách kinh thành 500 dặm, Thần cơ doanh muốn chạy qua đó thì phải cần năm ngày. Không nói đến quân đội bạn có thể tranh thủ được khoảng thời gian này hay không, chỉ nói đường xá dài như thế, có thể bị người Mông Cổ du kỵ cùng với hán gian càng khiến người khó lòng phòng bị phát hiện hay không? Vạn nhất bị người Mông Cổ sớm biết được, vậy thì toàn bộ kế hoạch sẽ triệt để hỏng rồi.

Cuối cùng vì sao bỏ gần tìm xa, bỏ dễ tìm khó, bởi vì Đàm Luân và Thích Kế Quang không dám đánh giá thấp chỉ số thông minh của Yêm Đáp hãn. Là hậu nhân của tiểu vương tử, anh hùng vĩ đại nhất trên thảo nguyên, hắn có lòng giả dối đa nghi như sói. Nếu như bố trí mai phục tại vùng Trương Gia Khẩu, Yêm Đáp khẳng định sẽ hoài nghi, có phải Minh quân đang dụ địch thâm nhập hay không, muốn dẫn họ chui vào rọ? Dù cho bọn Mã Phương có diễn có giống mấy thì cũng khả năng không lớn sẽ theo vào.

Cho nên phải thiết lập điểm phục kích tại nơi chúng đã từng đi qua. Mới vừa đi qua, biết không có uy hiếp mới có thể không cẩn thận nữa, và cứ thế cắm đầu vào vòng vây. Hơn nữa nhìn từ mức độ điều tra được, yếu nhất vẫn là ở phía sau, thường chỉ cần bảo đảm không có theo đuôi là được, sẽ không giống như tiền phương và hai cánh, thả ra trinh kỵ hơn 10 thậm chí trên 100 dặm.

Cuối cùng vẫn là Thích Kế Quang lập hạ quân lệnh trạng, bảo đảm trong vòng 3 ngày sẽ chạy tới Dương Hòa. Mặc dù mọi người không quá tin tưởng bộ đội của hắn, có thể tại trong ba ngày đi hết 500 dặm, nhưng quân lệnh trạng là cầm đầu mình ra đảm bảo. Mọi người vẫn biết Thích Kế Quang xưa nay thận trọng, tuyệt đối không thể càn rở đến mức lấy tính mệnh ra làm trò đùa. Lúc này mới nhất trí đồng ý định Dương Hòa là nơi quyết chiến.

Thấy diễn viên chính là Thích Kế Quang, Mã Phương bĩu môi nói:

- Thì ra ta chỉ là ngụy trang, vậy chẳng phải chán chết à.

Kẻ làm lính, tranh cường háo thắng không gì đáng trách, chỉ cần không thái quá là được rồi.

- Ha ha, lão tướng quân yên tâm. - Đàm Luân cười sang sảng nói: - Bởi vì theo tình báo tin cậy, trải qua nghỉ ngơi mấy năm nay, Thổ Man, Ngoã Lạt, một đông một tây, hai thủ hạ bại tướng của Yêm Đáp đều đã khôi phục nguyên khí rồi. Mặc dù còn thần phục bởi Yêm Đáp Hãn, nhưng mối thù hận của ba nhà tồn tại đã lâu, Yêm Đáp há có thể yên tâm về chúng? Cho nên mặc dù hắn tự suất lĩnh đại quân mà đến, khí thế rất hùng hổ, kì thực ngoài mạnh trong yếu, không dám hao binh tổn tướng quá nặng, để tránh khỏi hai nhà kia nổi tà tâm.

Rồi hắn nháy mắt mấy cái nói:

- Ngài hiểu ý của ta chứ?

"..."

Mã Phương suy nghĩ chốc lát, đoạn vê râu cười nói:

- Hiểu rồi, hắn càng sợ tổn thất, chúng ta lại càng cố mà đánh, đuổi chúng đến Dương Hòa đi.

- Quá đúng.

Đàm Luân gật đầu cười nói:

- Ngươi giả vờ bại để dụ địch, người ta chưa hẳn dám đuổi qua đây, chẳng bằng đuổi thì còn có thể ngoan ngoãn hơn.

Giờ thì Mã Phương thoả mãn rồi.

- Còn có vấn đề gì không? - ánh mắt uy nghiêm của Đàm Luân đảo qua chúng tướng.

- Không có. - Chúng tướng đứng dậy đáp.

- Đi đi! - Đàm Luân vung tay lên, tan họp.

Các quân vốn đang ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cho nên khi đến hừng đông thì tất cả đều đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ cần lương thảo vừa đến là lập tức có thể xuất phát. Nhưng họ cũng không ôm hy vọng quá lớn đối với lần xuất phát hôm nay. Bởi vì nhìn từ kinh nghiệm dĩ vãng, muốn chuẩn bị lương thảo nhiều như vậy, lại phân đến các bộ đội thì ít nhất cũng phải cần hai ngày thời gian. Cho nên rất nhiều người chuẩn bị nắm chặt thời gian mà ngủ một giấc, dưỡng tinh thần.

Nhưng rất nhanh, các bộ hầu như đồng thời nhận được mệnh lệnh -- lập tức xuất phát.

Bọn quan binh mang theo toàn bộ vũ khí trang bị xếp hàng trên giáo trường, sau khi nghe được lời động viên cuối cùng của trưởng quan bên mình liền nhận được mệnh lệnh xuất phát. Các tướng sĩ rốt cuộc nhịn không được đặt câu hỏi:

- Quân lương ở đâu? Cũng không thể đễ cho chúng tôi đói bụng đi đánh giặc được mà?

- Chớ có ồn ào, đến cửa doanh lĩnh đi. - Các quân quan cùng một câu nói.

Bọn quan binh hồ nghi xếp hàng đi tới cửa quân doanh, thấy quan quân nhu đang phát cho mọi người một túi vải dài như ruột lừa, cầm ở trong tay nặng trịch, còn nóng hổi nữa chứ.

Họ được cho hay là lương thực trong này đủ dùng trong năm ngày, khi đến giờ cơm thì tự có người đến dạy ngươi ăn thế nào. Nhưng tuyệt đối không cho phép ăn vụng, bởi vì trong năm ngày sẽ không nhận được sự tiếp tế nào nữa, nếu như ngươi ăn cho hết thì cũng chỉ phải bị đói thôi.

Đứng ở trên đầu tường, Thẩm Mặc thấy các tướng sĩ khoác túi lương khô sau lưng, trùng trùng điệp điệp xuất phát về đằng xa, y không khỏi cảm khái nói với người bên cạnh:

- Năm vạn cái túi ruột chứa đầy Kế quang diện có thể chuẩn bị đủ trong một đêm, Thái Nhạc huynh thật như thần nhân vậy.

Đứng ở bên cạnh y là Trương Cư Chính, người đã suốt đêm chuẩn bị quân lương, thấy vành mắt hắn thâm quầng, cười nói giọng khàn khàn:

- Kinh thành ta có trăm vạn cư dân, chỉ năm vạn túi, mỗi nhà còn chưa phân được một túi đâu.

Rồi hắn nghiêm mặt nói:

- Ta thật đã thấy được cái gì gọi là dân tâm hướng về. Vừa nghe nói chuẩn bị lương khô cho các bộ đội đánh thát tử, các bảo trưởng đều hăng hái nhận lãnh, người muốn 80 cái, người muốn 100 cái, chỉ sở mình không có phần, hơn nữa tất cả đều đúng hạn bàn giao.

Lại có chút kích động nói:

- Càng làm cho người ta cảm động đó là không có một bảo nào giao thiếu, ngược lại phần lớn còn giao nhiều hơn. Lúc nãy khi kiểm kê lại có tới hơn 8600 cái... Lần này thì tuyệt đối đủ rồi.

- Lần này thật hiểu được cái cảm giác của Hạng Vũ rồi. - Thẩm Mặc cũng cảm động nói: - Nếu như trận này mà đánh không tốt, ta cũng không còn mặt mũi mà gặp phụ lão kinh thành nữa.

- Đừng có áp lực. - Trương Cư Chính khẽ nói: - Nên đánh thế nào thì cứ lo mà đánh đi, chỗ lão sư có ta rồi, sẽ không cản tay ngươi đâu.

- Đa tạ.

Thẩm Mặc vỗ vai hắn, thấp giọng nói:

- Cũng làm khó huynh rồi...

Trương Cư Chính là một người chịu trách nhiệm. Cái khác không nói, chỉ nói lần động viên bách tính toàn thành này, vì chuẩn bị lương cho quân đội đã xúc phạm đến lòng tự trọng vô vị của một số người trong triều đình...Dựa theo lý luận của họ, quốc khố có nghèo cũng không thể đi mượn của dân chúng được, bằng không thể diện của triều đình có còn nữa không?

Cho nên nhất định có một số tên ăn no rửng mỡ không có việc gì làm đang chuẩn bị tấu chương mà buộc tội Trương Cư Chính rồi.

Trương Cư Chính quả nhiên có chút buồn, nhưng lại khôi phục như lúc ban đầu:

- Nói chi vậy, ngươi đừng nghĩ nhiều làm gì, chuyên tâm đánh thắng trận này đi. Ngươi tốt ta cũng tốt. Bằng không, chúng ta cùng nhau mà bóc lịch thôi.

- Ừm.

Thẩm Mặc nặng nề gật đầu, ôm quyền nói:

- Cáo từ.

- Đợi tin tốt. - Trương Cư Chính cũng ôm quyền nói.

- Được.

Thẩm Mặc thẳng thắn đáp lại, phẩy áo choàng màu đỏ tươi phía sau một cái rồi bước nhanh xuống thành lâu.

Mà lúc này, tiên quân của Mã Phương đã rời khỏi kinh thành 40 dặm rồi.

Trấn Hoài An thuộc huyện Hoài An, thành trấn phồn hoa ngày xưa đã thành một mảnh đất khô cằn, mà thay vào đó là doanh trướng Mông Cổ mênh mông vô bờ.

Thu hoạch vượt quá tưởng tượng khi công phá thành Thạch Châu làm cho người Mông Cổ hết sức hưng phấn, nhưng bởi lo lắng Minh quân trả thù nên chúng không ngừng dời đi, mãi đến khi rời khỏi địa giới Sơn Tây mới dừng lại tu chỉnh, cũng khao thưởng tam quân, cổ vũ sĩ khí.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch